Chúng tôi lắp camera quan sát mẹ nhưng chẳng ngờ tình huống này xảy ra khiến tất cả ân hận
Sau sự việc tuần trước, anh em chúng tôi nhận ra chiếc camera hiện đại tưởng như tiện dụng lại trở thành vô dụng.
Bố mẹ tôi sinh được 4 người con, so với hàng xóm láng giềng thì gia đình tôi thuộc diện đông đúc nhất. Tuổi ấu thơ, 4 anh em chúng tôi lúc nào cũng ríu rít, nhiều khi cãi lộn ầm ĩ khắp xóm. Tôi nhớ khi ấy, hàng xóm thi thoảng phàn nàn vui với bố mẹ tôi là “Nhà đông con, mất trật tự quá!”. Thế nhưng mẹ tôi thường cười xòa bảo “Đông con, đông của, lúc già yếu thiếu gì người chăm…”.
Ấy vậy mà thời gian trôi nhanh như thoi đưa, chúng tôi dần trưởng thành, đi học rồi lập nghiệp khắp nơi, chẳng có đứa nào ở nhà với bố mẹ. Sau bao năm nuôi con ăn học cực nhọc, bố mẹ vừa được nghỉ ngơi nhàn hạ thì bố tôi qua đời, mẹ tôi sống một mình trong căn nhà 3 gian mà chỉ khi lễ tết mới xôm tụ con cháu. Mặc dù chúng tôi nhiều lần nói đón mẹ tới ở cùng nhưng bà nhất định muốn ở trong ngôi nhà quen thuộc cả đời người.
Nhìn tóc mẹ bạc nhanh, bệnh tật tuổi già dồn đến, chúng tôi không yên tâm nên quyết định sắm điện thoại thông minh, lắp camera trong nhà để quan sát mẹ mỗi ngày, phòng khi mẹ ốm còn về nhanh với mẹ.
Ảnh minh họa
Video đang HOT
Lúc mới lắp camera, anh em chúng tôi ngày nào cũng chăm chỉ vào xem rồi chat với nhau về tình hình của mẹ ở nhà. Thế nhưng chỉ sau 2 tuần, chúng tôi bận bịu nên phân chia nhau định kỳ hằng ngày vào theo dõi camera. 2 tuần sau nữa, chúng tôi không còn nói chuyện với nhau thường xuyên nữa, chỉ bảo nhau có chuyện gì hãy thông báo, cảm giác những câu chuyện lặp lại mấy việc mẹ dậy rồi, mẹ ra vườn, mẹ xem tivi… như chẳng có gì để nói.
Khoảng 3 tháng tiếp theo, chúng tôi lơ đễnh việc xem camera. Thậm chí có tuần tôi mải mê đi công tác, không xem camera lần nào vì nghĩ rằng ngoài mình còn các anh em khác.
Tối thứ 5 tuần trước, tôi hoảng hồn khi nhận cuộc gọi từ số điện thoại lạ lúc 9 giờ tối. Câu đầu tiên người đàn ông nói là hỏi tôi có phải con bà O. không. Tôi chết lặng vì nghĩ tới chuyện chẳng lành với mẹ.
Ít phút sau, người đàn ông mới nói rõ đầu đuôi câu chuyện. Anh ấy là hàng xóm mới chuyển về cạnh nhà của mẹ. Lúc chập tối anh sang nhà biếu bà nải chuối thì phát hiện bà ốm sốt nằm trên giường. Anh bảo đưa bà đi viện nhưng bà bảo mình ốm mấy ngày rồi, sắp khỏi rồi nên không cần phiền hà.
Anh thấy bà mệt mỏi, bát cháo trắng vẫn để nguyên trên bàn nên một mực đưa bà tới viện. Sau đó anh xin số điện thoại của tôi để thông báo rằng bà đang được truyền nước, sức khỏe khá lên rồi.
Nghe tin mẹ ốm, tôi lập tức gọi taxi để về chăm mẹ. Trên đường đi tôi cũng thông báo ngay cho anh em của mình. Chúng tôi ai cũng ân hận vì không xem camera mấy hôm nay, và đặc biệt ân hận khi để mẹ ở nhà một mình.
Ngày hôm sau, mẹ tôi xuất viện. Chúng tôi kiên quyết đón mẹ tới ở cùng vì lo sợ những lúc mẹ ốm đau thì cái camera cũng chỉ là thứ đồ vô dụng.
Bố mẹ tôi ở quê dựa vào làm ruộng kiếm sống nhưng nhà chồng coi thường đòi ly hôn, nửa năm sau bên đó mới hối hận
Mới sống cùng bố mẹ chồng 3 tháng nhưng cảm giác dài như 3 năm vì tôi bị ức chế tinh thần, chồng lại chẳng làm được gì vì anh rất sợ bố mẹ.
Từ khi hiểu chuyện và nhận thức rõ về cuộc sống, tôi đã không biết bố mẹ ruột của mình là ai. Chỉ biết rằng hàng xóm láng giềng luôn xì xào tôi là con nuôi, về hỏi bố mẹ thì ông bà gật đầu và nói nhận nuôi tôi ở cô nhi viện. Dù trong lòng buồn lắm nhưng tôi cũng tự động viên mình là đã được bố mẹ nuôi khôn lớn. Ông bà tuy không giàu có, quanh năm chỉ làm ruộng vườn nhưng luôn tạo điều kiện tốt nhất cho tôi ăn học đầy đủ.
Tôi bước chân vào đại học, bố mẹ nuôi mừng mừng tủi tủi. Trước khi lên thành phố, ông bà chuẩn bị cho tôi đủ thứ sinh hoạt cá nhân và dặn dò cẩn thận. Mẹ tâm sự: "Con cố gắng học hành sau này ra trường có công việc ổn định là bố mẹ mừng rồi. Nhà mình tuy không có điều kiện nhưng chỉ có con thôi nên sẽ không để cho con thiếu thốn". Tôi thầm cảm ơn bố mẹ nuôi lắm, tôi mong sau này kiếm tiền để báo hiếu. Tuy không phải ruột thịt nhưng bố mẹ nuôi không có con, chỉ có mình tôi nên cũng chẳng khác gì con đẻ.
4 năm học đại học trôi qua nhanh chóng và tôi quen chồng tại khuôn viên trường. Hai chúng tôi có nhiều kỉ niệm đẹp nhưng gia cảnh khác biệt. Lúc mới yêu, tôi cũng không giấu diếm gì chuyện cá nhân, còn anh luôn tự hào bố mẹ danh gia vọng tộc, giàu có và sống nề nếp.
Ra trường, chồng dẫn tôi về ra mắt nhưng bố mẹ anh phản đối ra mặt, đặc biệt là bố chồng, ông còn tuyên bố, nếu cưới ông sẽ từ mặt con trai. Ông còn ngồi nói chuyện thẳng thắn với tôi nhà ông ba đời đều xuất thân giàu có chứ không nghèo hèn, lấy tôi về sợ làm hỏng gia phả. Tôi thực sự thất vọng với những lời lẽ đó.
Phải mất 3 năm sau đó, chồng là người luôn nài nỉ tôi phải cố gắng rồi anh sẽ thuyết phục bố mẹ mình. Anh còn bàn kế giả vờ có thai để tổ chức đám cưới, cuối cùng bố mẹ anh cũng chấp nhận. Yêu nhau 7 năm trời nhưng khi cưới về mới là chuỗi ngày khủng hoảng với tôi. Không phải là mẹ chồng, mà là bố chồng, ông liên tục chì chiết cay nghiệt về gia đình tôi. Biết chúng tôi nói dối chuyện mang thai, ông đay nghiến cả tuần không thôi, cứ vào bữa cơm là ông nói khiến tôi ăn không được, đứng dậy không xong.
Có lần bố mẹ tôi đến chơi, ông thể hiện thái độ khinh bỉ rõ rệt, còn nói không tiếp chuyện với người không cùng đẳng cấp, từ đó, bố mẹ tôi không bao giờ qua lại nữa. Một lần, mẹ chồng phát hiện ra tôi gửi quà về dưới quê sinh nhật mẹ, bà bù lu bù loa lên nói rằng tôi gom góp của cho dưới quê. Tôi chỉ biết khóc vì thực chất tiền quà là lương của tôi đi làm, tôi không hề tiêu một đồng của chồng. Bà còn nói: "Cô khôn hồn thì nhanh chóng ly hôn đi, giải thoát cho con trai tôi, nó bị bùa mê thuốc lú mới lấy cô. Ly hôn sớm tôi còn cho một khoản dắt thân".
Mới sống cùng bố mẹ chồng 3 tháng nhưng cảm giác dài như 3 năm vì tôi bị ức chế tinh thần, chồng lại chẳng làm được gì vì anh rất sợ bố mẹ. Anh sợ trái lời thì họ sẽ buồn lòng, sẽ không cho của cải... mà không quan tâm đến cảm giác của tôi. Nếu trước đây biết anh là người không có chính kiến như vậy thì tôi cũng chẳng cố mà cưới. Thực sự chán ngấy cảnh này, tôi nói với mẹ chồng sẽ chấp nhận từ bỏ mà không cần bất cứ sự đền bù nào.
Ly hôn xong, tôi thở phào nhẹ nhõm, rồi về quê lập nghiệp. Chỉ sau một thời gian ngắn gia đình giới thiệu cho tôi một người đàn ông ở gần nhà. Anh là người điềm tĩnh và không vội vàng trong mối quan hệ này nhưng chúng tôi rất hợp nhau, anh cũng biết lắng nghe ý kiến của tôi.
Nửa năm sau đó, chồng cũ bỗng tìm đến tận nhà tôi nói muốn tái hợp. Anh tâm sự rằng khi tôi đi rồi, anh mới thấy sự quan trọng của tôi. Anh bảo chỉ cần tôi quay lại bố mẹ anh sẽ chấp nhận tất cả, còn cho của cải. Anh còn tiết lộ, bố chồng mới bị tai biến nằm một chỗ, mẹ chồng muốn tôi trở lại để cùng bà chăm sóc ông, họ cũng hối hận vì khinh thường, đối xử tệ với tôi trước đây. Tuy nhiên, tôi không đồng ý. Giờ tôi đã có người mới, hơn nữa tôi dại gì mà lại trở lại ngôi nhà đó, rồi phải sống cảnh như người giúp việc chăm bố chồng ư, thật không thể nào!
(thanhthuy...@gmail.com)
Phản ứng của mẹ khi con trai nói sẽ không lấy vợ Tôi đã từng lảng tránh và không muốn mẹ biết về chuyện của mình. Ảnh minh họa Chào mọi người. Tôi tên Hùng, năm nay 28 tuổi. Hiện tại, tôi vẫn chưa lập gia đình và chắc chắn là cả đời này, tôi sẽ không lấy vợ. Bởi tôi không có cảm xúc với người khác giới. Trước đây, tôi luôn lảng tránh...