Chúng tôi cãi bố mẹ để đến với nhau
Anh là người làm thì ít mà chơi lại nhiều. Tôi sợ sau này anh bỏ thì tôi chẳng còn ai bên cạnh.
Tháng 9/2011, tôi và anh ấy quen nhau. Năm đó, tôi 18 tuổ.i và anh 20 tuổ.i. Chuyện tình của chúng tôi cũng như mọi đứa tuổ.i teen khác, hạnh phúc và đầm ấm. Rồi chuyện buồn cũng đến khi tôi chuẩn bị phỏng vấn để định cư ở nước ngoài. Cũng lúc đó, mẹ tôi ở Mỹ nghe nhiều người điện thoại qua nói là gia đình anh không muốn cho anh cưới tôi. Mẹ tôi rất giận, bắt tôi phỏng vấn xong phải mua vé qua Mỹ ngay. Tôi phản đối với mẹ rất nhiều lần nhưng không thành công. Vì yêu thương mẹ nên tôi chấp nhận rời anh.
Qua đây một thời gian, áp lực gia đình rất lớn, khi mới sang, gia đình không cho tôi sử dụng Laptop và điện thoại vì không muốn tôi liên lạc với anh ấy. Trong 2 tháng đầu không có anh bên cạnh, tôi cảm thấy thật trống trải và nhớ anh lắm. Nhưng thời gian cũng qua, tôi cảm thấy mệt mỏi khi phải đấu tranh không kết quả và rồi tôi dần chấp nhận cuộc sống hiện tại mà không có anh.
Sau đó, tôi cũng đã quen bạn trai khác nhưng trong trái tim và lý trí thì chỉ có anh. Tôi không thể nào kéo hình ảnh của anh ra ngoài bởi anh đã vì tôi mà làm thật nhiều chuyện cho cuộc tình của hai đứa. Tôi quen bạn trai mới được một thời gian rồi cũng chia tay vì tôi cảm thấy không ai có thể tốt bằng anh ấy.
Video đang HOT
Tôi biết bạn trai cũ rất buồn và trách tôi nhiều lắm. Tôi cũng nghe bạn nói khi tôi đi, tới giờ đã 2 năm rồi, anh vẫn chưa quen ai. Điều đó cho thấy anh đối với tôi tình sâu nghĩa nặng như thế nào mà tôi lại vô tâm bỏ mặc anh phải chịu mọi đau khổ ở quê nhà. Bốn tháng trước, tôi chủ động tìm đến anh và chúng tôi cũng nói chuyện với nhau rất nhiều, dường như muốn quay lại cái cảm giác yêu nhau. Anh luôn sẵn sàng chờ tôi về để xây lại tình yêu đã đổ vỡ.
Hai tuần nữa, tôi sẽ được gặp anh ấy rồi. Thật sự tôi cảm thấy rất hạnh phúc và ấm áp mỗi khi nghĩ về anh nhưng chuyện không dễ kết thúc như vậy đâu. Mẹ tôi về sau tôi 10 ngày. Và một lần nữa, tôi phải chọn giữa anh và người đã sinh ra, nuôi tôi lớn đến bây giờ. Mẹ rất cưng chiều tôi, chỉ mỗi việc tình cảm là phải theo ý mẹ. Vì ba tôi có bạn gái nên mẹ rất buồn. Mẹ chỉ còn tôi là điểm dựa tinh thần mà sống. Nhưng anh cũng đã cãi gia đình và gạt gia qua một bên để được sống cùng tôi. Những chuyện có ý nghĩa anh đã làm cho tôi rất nhiều, khó có thể kể hết trên này cho các bạn hiểu.
Gia đình anh kinh doanh lớn nên hiện giờ anh cũng chỉ giúp gia đình nhưng anh làm thì ít, chơi thì nhiều. Mẹ tôi rất sợ sau này tôi phải khổ khi kết hôn sớm và sống xa gia đình. Tôi không dám khẳng định khi chúng tôi có thể sống chung, anh ấy sẽ thay đổi và tạo dựng sự nghiệp. Nhưng anh cũng từng nói nếu có gia đình rồi thì sẽ cố gắng lo cho gia đình tốt hơn.
Tôi rất sợ kiểu sống hôm nay không biết ngày mai. Lỡ anh ấy có bỏ tôi thì tôi sẽ như thế nào vì nếu sống với anh ấy, đồng nghĩa tôi đã từ bỏ mẹ và mẹ cũng không nhận tôi nữa. Vì bà sống xa tôi nửa vòng trái đất mà. Nhưng nếu không được sống với anh thì tôi cũng sẽ hối hận cả đời này. Các bạn cho tôi lời khuyên được không ạ?
Theo Dantri
Đi du học để thử thách tình yêu
Tôi nghĩ 2 năm đủ dài để hai đứa cố gắng cho tương lai. Nhưng giờ tôi rất thương anh nên khó bước đi. Tôi và anh quen nhau đã gần hai năm qua môt người bạn giới thiệu. Chúng tôi đã có tình cảm với nhau sau hơn một tháng nói chuyện qua điện thoại và cuối cùng chúng tôi hẹn gặp tại một nơi lãng mạn dành cho đôi lứa. Lần đầu gặp, tôi khá ấn tượng vì nhìn anh cũng khá bảnh trai, nói chuyện vui vẻ. Thế là chúng tôi chính thức yêu nhau.
Thời gian đầu, tình yêu cũng khá lãng mạn và anh quan tâm tôi nhiều lắm. Yêu nhau khoảng nửa năm thì tôi biết anh thường xuyên gặp khó khăn về tiề.n bạc mặc dù công việc anh khá ổn định. Có lẽ một phần do gia đình anh cũng khó khăn về kinh tế và anh còn phải lo cho đứa em đi học đại học. Còn tôi thì ngược lại. Tôi sinh ra trong một gia đình khá giả và chưa bao giờ phải nghĩ nhiều về tiề.n bạc. Anh vì tiề.n bạc mà thường xuyên không vui và đôi lúc còn làm tổn thương tôi bởi những cơn nóng giận vô cớ. Khi thấy tôi khóc thì anh nói do anh phải suy nghĩ nhiều vì tiề.n bạc nên anh mới như vậy.
Từ lúc quen anh tới giờ, tôi cũng phải suy nghĩ về tiề.n bạc rất nhiều và đôi lúc thấy mình mệt mỏi quá. Nhìn tụi bạn có người yêu được quan tâm, chăm sóc, được bạn trai dẫn đi sắm quần áo, tôi cũng hơi mủi lòng nhưng tôi nghĩ, được cái này thì mất cái kia. Tháng lương nào tôi cũng phụ anh để lo cho những khó khăn trước mắt vì tôi nghĩ khi không gặp khó khăn về tiề.n bạc nữa thì anh sẽ chẳng cộc cằn, nóng giận vô cớ. Nhưng đã gần một năm nay rồi, hầu như tôi thấy sự giúp đỡ của mình không thay đổi được gì. Anh vẫn gặp khó khăn, thậm chí vẫn phải mượn. Đôi lúc anh lại cáu gắt với tôi vì những chuyện không đâu, mặc dù anh vẫn quan tâm, lo lắng cho tôi.
Tôi đã dẫn anh về ra mắt gia đình. Ba mẹ tôi cũng không phản đối nhưng có vẻ không vui vì họ không muốn tôi phải làm dâu ở một nơi xa xôi. Tôi rất thương ba mẹ và anh, tôi cũng muốn có chồng khá giả một chút để ba mẹ tôi không phải lo, được nở mày nở mặt với họ hàng. Ba mẹ tôi đã mở cho tôi một hướng đi mới và họ cho tôi quyết định: "Tôi sẽ đi du học hoặc ở lại và có chồng". Nhưng lúc này làm sao anh cưới tôi được trong khi bản thân anh còn lo không nổi. Anh nói tôi đợi anh thêm 2-3 năm nữa nhưng tôi thấy nó xa vời quá. Anh nói gia đình anh cũng khó khăn nên việc cưới xin chắc anh phải lo toàn bộ. Tôi thấy anh cũng cố gắng, cũng thương tôi nhưng vấn đề là sau hai năm, anh có thể cưới tôi được không? Hay vẫn như bây giờ và tôi lại phải chờ đợi tiếp? Nay tôi cũng đã 25 tuổ.i rồi.
Đôi lúc tôi nghĩ vì tình yêu, tôi sẽ chiến đấu tới cùng, sẽ ở lại cùng anh và tôi hy vọng một tương lai tươi sáng phía trước. Nhưng dường như có một mình tôi cố gắng, một mình tôi quan tâm anh nhiều. Hình như tôi thấy anh nghĩ cho anh nhiều hơn và ít khi nào anh nghĩ đến cảm xúc của tôi. Tôi cho anh mượn tiề.n và tháng nào tôi cũng không dám ăn dám mặc để dư một ít gửi về cho ba mẹ tôi vui. Tôi biết là anh cũng có suy nghĩ, anh cũng buồn nhưng có bao giờ anh nghĩ là tôi phải hy sinh cho anh nhiều đến mức nào không?
Có lẽ đến lúc tôi phải nghĩ cho bản thân tôi và ba mẹ tôi rồi, tôi sẽ đi du học 2 năm. Tôi nghĩ đây là khoảng thời gian đủ để tôi và anh suy nghĩ lại. Nếu còn yêu thương nhau, nếu anh nghĩ cho tôi nhiều hơn và anh có cố gắng dành dụm được cho tương lai hai đứa thì tôi sẽ trở về bên anh. Bây giờ tôi còn thương anh nhiều lắm. Nếu tôi nghe theo lời ba mẹ, rời xa anh để tìm kiếm một hạnh phúc khác nơi đất khách thì liệu tôi có phải hối hận vì đã "tham phú phụ bần" không?
Theo Ngoisao
4 dấu hiệu của khủng hoảng hôn nhân Nếu phát hiện sớm các "triệu chứng" này, bạn có cơ may cứu cho cuộc hôn nhân của mình khỏi rơi xuống vực thẳm, hồi sinh lại tình cảm vợ chồng. Cuộc chiến tiề.n bạc luôn dữ dội Hầu hết mọi người nghĩ rằng những cuộc cãi cọ kiểu này chỉ xoay quanh vấn đề chi tiêu hay tiết kiệm, song thực tế,...