Chúng ta yêu nhau, đủ nhiều chưa anh?
Trách chi, chúng ta đã quá vội vàng, quá nuông chiều bản thân, quá dễ dàng khi tình yêu đến để nhận ra thực sự chẳng ai là của nhau, để người đến sau, dù yêu chúng ta nhiều như thế cũng chẳng thể hồi đáp được trọn vẹn tất cả cho người ấy, anh thấy có đáng buồn không?
Khi yêu nhau, cứ mỗi lần nhắc đến chuyện chia tay anh lại nhăn mũi: “Rồi chẳng có ai yêu nổi một con bé hay giận dỗi, nhạy cảm, nóng nảy như em, ngoài anh đâu”.
Em cũng không chịu kém cạnh: “Vậy thì anh cũng đừng nghĩ rằng có một cô gái nào đó có thể chịu đựng được một chàng trai vô tâm, lạnh lùng và suốt ngày làm người khác phải lo, như anh đâu”.
Vậy mà, sau khi chia tay. Có những người yêu chúng ta hơn chúng ta từng tưởng tượng.
Người ấy có thể chịu được cái tính cố chấp, trẻ con của em.
Người ấy có thể kiên nhẫn hàng giờ ở cạnh em, chỉ chờ em khóc xong để lau nước mắt.
Người ấy, dành thời gian ít ỏi của mình để trò chuyện hàng đêm với em, bất kể bận rộn.
Người ấy chịu đựng, im lặng mỗi khi em cố chấp, bốc đồng hay nóng nảy, rất nhiều lần!
Người ấy yêu em, rất yêu em!
Video đang HOT
Còn cô gái của anh,
Cô gái ấy, vẫn bên anh sau rất nhiều biến cố, vẫn chấp nhận đúng sai, thua thiệt mình là người đến sau không một lời trách móc. Cô ấy vẫn yêu anh bằng một trái tim đẹp đẽ chẳng tì vết.
Hóa ra, anh ạ!
Không phải không có ai yêu như chúng ta từng nghĩ, mà là có những người xứng đáng với em hơn anh, xứng đáng với anh hơn em.
Người ấy sẽ không vội vàng bỏ đi như anh sau những lần giận dỗi của em.
Cô ấy, có lẽ, sẽ chọn cách im lặng chờ đợi mỗi lần anh khiến cô ấy phải buồn, không giống em, sẽ gào khóc đến khi nào anh có thể quan tâm đến em nhiều hơn nữa…
Người ấy, chờ em thay đổi, kiên nhẫn giống như cô gái của anh.
Vậy mà, anh ạ, hình như chúng ta đã lần lượt lờ đi những người tốt ấy, để đến với nhau, rồi chia tay Họ đã yêu chúng ta nhiều hơn hay chính chúng ta yêu nhau chưa đủ.
Em thay đổi, anh thay đổi. Chúng ta thay đổi vì những con người ấy. Nếu em không nóng giận, nếu anh chẳng bỏ đi, nếu như em dịu dàng hơn, nếu như anh bớt vô tâm đi một chút… Nếu như chúng ta đều kiên nhẫn chờ đối phương thay đổi, thì kết quả, đã chẳng thành chia ly đổ vỡ. Để rồi nhận ra, những gì đã từng chẳng xứng đáng cho một tình yêu đã kéo dài lâu như thế.
Trách chi, chúng ta đã quá vội vàng, quá nuông chiều bản thân, quá dễ dàng khi tình yêu đến để nhận ra thực sự chẳng ai là của nhau, trách chi chúng ta yêu nhau chưa đủ, để người đến sau, dù yêu chúng ta nhiều như thế cũng chẳng thể hồi đáp được trọn vẹn tất cả cho người ấy, anh thấy có đáng buồn không anh?
Theo Gocyeuthuong
Không thể níu mãi một người muốn buông...
Níu giữ một người muốn buông là điều không thể...Những thứ bị bỏ lại phía sau đều là những thứ họ không cần nữa... Em biết chứ nhưng cố tự an ủi lòng bằng vài câu "chỉ nhớ một chút rồi quên" đến tận bây giờ.
Anh đặt dấu chấm kết thúc tất cả kí ức mà chúng mình viết ra...thật bất ngờ.
Câu chuyện nhỏ của hai ta nâng niu ngày trước...giờ chỉ còn là câu chuyện kín của riêng mình em
Tan vỡ rồi mà... em ương ạnh không muốn chấp nhận tí nào..đành cố níu lại, cả xếp lại tất cả những mảnh kí ức cũ
thành một câu chuyện có anh,có em, nhưng...chỉ thuộc về em.
Tháng tháng năm năm như một thói quen, mỗi ngày lướt facebook và em chẳng quên việc đầu tiên là seach lấy tên anh..những lúc đấy trông em cứ như một tên trộm lén lút nhưng bất lực... vì chẳng cướp được tí tình cảm nào của anh.
Em tìm anh vì ngày nào cũng nhớ anh...nhớ anh đến tột cùng, tò mò muốn biết giờ anh thế nào sống tốt không đến phát điên. Nhưng lại chẳng có cách nào khác để nguôi ngoai để dãi bày, ngoài cái việc ngu ngốc ngắm nhìn và quan tâm anh qua mạng xã hội "gần cơ mà xa lắm" thật nực cười
Em biết mà tình yêu của em đôi khi có hơi quá. Nhưng khi yêu rồi người ta còn biết đúng biết sai sao? Cứ bất chấp rồi cố chấp..cho đến khi trên người xuất hiện những vết thương thôi.
Cũng mệt mỏi lắm, đau đớn lắm... Nhìn ai đó tay trong tay rồi cả những status yêu thương không dành cho mình có ai không buồn đâu...Nhìn họ trải qua bôn ba những cuộc tình mà mình vẫn bị chìm đắm trong cái bóng của họ có vui đâu....Nhưng mà bởi yêu bởi nhớ thì phải bất chấp, tự mình làm tự mình chịu.
Có những khi cứ muốn bấm rồi bấm loạn lên để nói với anh biết bao nhiêu điều rằng nhớ anh rằng yêu anh rằng cần anh nhưng rồi lại thở dài rồi "thôi" nhìn nick anh vụt tắt khỏi màn hình...em lặng lẽ rồi tắt máy đi...
Níu giữ một người muốn buông là điều không thể...Những thứ bị bỏ lại phía sau đều là những thứ họ không cần nữa... Em biết chứ nhưng cố tự an ủi lòng bằng vài câu "chỉ nhớ một chút rồi quên" đến tận bây giờ.
Nhiều khi nản lòng cũng muốn từ bỏ nhưng yêu đương nhau đậm sâu biết bao lâu mà giờ nỡ xa nhau ai cũng không đành...Tình cảm của con người đâu thể nói quên là quên được ngay...Một năm? Ba năm? Có khi là không bao giờ...
Theo Guu
Đừng kết hôn chỉ vì yêu nhau... Hãy kết hôn khi bạn thực sự cảm thấy bạn cần họ và họ cũng cần bạn, vượt qua sự si mê thông thường của tình yêu, một thứ tình cảm như bong bóng, thổi nhẹ là có thể tan vỡ... Có quá nhiều đôi trẻ trong những giây phút cao trào của tình yêu vẽ mộng ước "một túp lều tranh hai...