Chúng ta ly hôn thật sao?
Trọng run lên khi nhận giấy báo triệu tập của tòa án lên giải quyết việc ly hôn. Thủy đã đơn phương ly hôn mà không nói với anh một tiếng.
Gần một tháng nay, kể từ trận cãi vã cuối cùng, Thủy vẫn bình thường, đi làm, cơm nước… không có biểu hiện gì khác lạ. Trọng tưởng rằng cũng như những lần khác, sau cuộc xung đột, mà đa phần là do Trọng châm ngòi, thì mọi việc sẽ đâu vào đấy.
Trọng lập cập rút điện thoại gọi cho Thủy, giọng cô vẫn bình thản như mọi ngày. Anh hẹn gặp cô ở quán cà phê cần cơ quan cô, cô đồng ý ngay. Trước mặt Thủy, Trọng không nhận ra bất cứ nét căm giận nào nơi cô, cô vẫn nhẹ nhàng mở lời trước: “Em cũng định nói với anh về việc ly hôn, nhưng em đoán, cũng như những lần trước, anh sẽ không đồng ý, cho nên em chủ động làm đơn.”. Trọng vẫn quen thói cũ, lên giọng kẻ cả: “Cô giỏi thật đấy, lần nào cũng mang việc ly hôn ra để dọa tôi. Lần này cô muốn gì?”.
Thủy nhìn Trọng bằng ánh mắt ngạc nhiên: “Dọa ư? chưa lần nào em dọa anh cả”. “Cô đừng có lấp liếm. Lần thứ nhất cô đòi ly hôn để ép tôi ra ở riêng, lần thứ 2 cô đòi ly hôn để ép tôi đóng tiền sinh hoạt trong gia đình, lần này cô muốn gì?”. Thủy khẽ tỏ thái độ sửng sốt rồi lại hạ giọng nói rõ ràng từng chữ: “Chưa lần nào em dọa ly hôn. Tất cả đều là thật”. “Thế sao cô không ly hôn quách cho rồi?”.
Thủy khẽ nhấp một ngụm nước, như thể muốn giữ mình ở trạng thái bình tĩnh nhất. Cô nói: “Anh nghe cho kỹ đây. Lần thứ nhất tôi đòi ly hôn là vì tôi không thể chung sống với anh được nữa. Nhưng anh đã thuyết phục được tôi tin vào sự tu tỉnh của anh. Là phụ nữ, ai cũng mềm yếu cho nên tôi cho anh thêm một cơ hội. Nhưng anh vẫn chứng nào tật đó, nhậu nhẹt say xỉn, về chửi bới đánh đập tôi. Tôi muốn ra ở riêng để anh đừng dựa dẫm vào gia đình, lười biếng, ỷ lại, để cứu vãn cuộc hôn nhân này, cứu cả bản thân anh nữa. Lần thứ 2 tôi đòi ly hôn cũng là do anh không thay đổi, tôi bắt anh đóng góp tiền sinh hoạt để anh có trách nhiệm với gia đình, cũng là để anh cảm thấy có tác dụng đối với gia đình này. Lần này tôi thật sự nộp đơn lên tòa án, bởi tôi biết anh không bao giờ thay đổi. Rõ ràng những lời hứa trước anh đều không thực hiện, cho nên tôi đã mất hoàn toàn lòng tin ở anh.”
Video đang HOT
Thủy nói xong, Trọng vẫn không tin vào sự thật là cô sẽ bỏ anh. Anh lại dở bài cũ: “Vừa rồi anh uống rượu có say một tí cho nên mới đánh chửi em, anh hứa… à không, anh cam kết bằng văn bản rằng sẽ không tái diễn nữa”. Thủy lạnh lùng như một quan tòa đang ra phán quyết: “Anh nên nhớ, tôi chưa lần nào dọa anh, và lần này là không thể thay đổi. Cam kết của anh có bằng văn bản đi chăng nữa thì nó cũng chẳng có giá trị pháp lý, cũng không ai kiểm soát được hành vi của anh. Tôi cần phải sống cuộc sống của tôi chứ không thể mỗi ngày đều nơm nớp lo sợ anh sẽ giở trò gì. Nếu anh thực sự tu tỉnh, sau này tôi sẽ cho anh cơ hội, nhưng tôi không hứa đâu, vì thế anh nên nhanh chóng mà trở thành người tốt đi”
Lần đầu tiên, Trọng nhận ra Thủy không hề “dọa”. Anh đã dồn cô đến bước đường cùng bởi thói cay nghiệt của bản thân anh. Cô đã nhịn anh cả chục năm nay, mỗi lần anh gây chuyện cô chỉ lặng im cho anh hết cơn giận. Còn nếu cô giận quá mà cãi lại kiểu gì cũng bị anh bạt tai. Nhưng anh tưởng rằng cô sẽ không bao giờ dám ly hôn vì con cái. Cô là người chăm bẵm quấn quýt chúng từ bé nên cô sẽ không thể rời xa đứa con nào. Lần này anh hy vọng vì con mà cô rút lại quyết định. Như đoán được ý nghĩ của anh, Thủy nói luôn: “Đứa lớn ở với anh, đứa bé ở với tôi. Anh không nuôi được thì lên mà nói trước tòa, không thì cố mà làm người cha tử tế, nếu không sẽ gặp quả báo đấy”.
Thủy đứng dậy rồi, Trọng vẫn ngồi thẫn thờ bên bên cốc cà phê đắng nguội ngắt. Anh không còn cách nào khác là nghĩ đến cơ hội thứ 2 sau hôn nhân. Nhưng như lời Thủy nói: “Phải nhanh lên”. Cơ hội cô đã cho anh nhiều, anh đã để mất, giờ chỉ còn cách tự tạo ra cơ hội cho chính mình. Anh cũng hiểu thêm một điều, phụ nữ đòi ly hôn, không hẳn là “dọa”.
Theo GĐVN
Gọi chồng đưa đi đẻ thì mẹ chồng nói một câu khiến tôi sốc nặng
Đã đến lúc này thì tôi không còn thiết tha gì người chồng vô trách nhiệm, chỉ biết nghe lời mẹ, lấy vợ về chỉ để phục vụ cơm nước, nhà cửa, sinh con đẻ cái.
Sau 1 năm yêu nhau tôi và chồng quyết định về sống chung một nhà. Do vợ chồng mới cưới, kinh tế chưa dư dả gì nên vợ chồng tôi bàn nhau sẽ ở chung với bố mẹ chồng một thời gian, đến khi kinh tế dư dả sẽ chuyển ra ở riêng. Nhưng có lẽ chính vì ở chung mà cuộc sống của tôi bắt đầu thay đổi chóng mặt.
Có lẽ vì ỷ lại đang sống trong nhà của bố mẹ nên chồng tôi sau khi kết hôn chẳng động tay động chân giúp vợ việc gì. Đi làm về là anh chơi game, xem đá bóng còn tôi thì vội vội vàng vàng về đi chợ, nấu nướng, dọn dẹp nhà cửa. Mặc dù bố mẹ chồng tôi đã nghỉ hưu nhưng từ khi có con dâu bà chẳng làm gì, chỉ đợi tôi cơm dẻo canh ngọt. Đã thế tôi còn hay chịu sự xoi mói của bà.
Gọi chồng đưa đi đẻ thì mẹ chồng nói một câu khiến tôi sốc nặng (Ảnh minh họa)
Nếu tôi bị đối xử như thế khi mình vẫn đang không vướng bận gì thì cũng có thể tôi chấp nhận nhưng khi tôi mang bầu rồi mọi thứ vẫn không thay đổi. Nhiều khi vừa dọn dẹp tôi vừa tủi thân mà khóc. Đi làm về đã mệt, mang bầu càng khiến tôi mệt mỏi nhưng tôi vẫn phải làm hết mọi việc để làm hài lòng bố mẹ chồng. Một hôm tôi nhức đầu, người mệt rã rời không muốn nhấc người lên. Chồng vẫn chả giúp vợ mà vẫn chăm chú vào những trò game trong điện thoại, quá bức xúc tôi lên tiếng:
- Anh là đàn ông sức dài vai rộng mà không biết giúp đỡ vợ việc gì hay sao, vợ chồng bây giờ bình đẳng rồi chứ đâu như trước. Em cũng đi làm sao về nhà em cứ phải làm tất cả việc nhà, còn anh thì được ngồi chơi. Như thế anh xem có được không?
Chồng tôi chưa kịp nói gì thì mẹ chồng tôi đã xồng xộc xông vào nói té tát vào mặt tôi:
- Con trai tôi nó là đàn ông thì chỉ có trách nhiệm đi làm, kiếm tiền thôi. Còn việc bếp núc, nhà cửa là của đàn bà. Cô muốn bình đẳng ở đâu thì tôi không biết nhưng ở cái nhà này thì không có sự bình đẳng như cô nói đâu.
Uất nghẹn nhưng vì muốn gia đình êm ấm tôi cố nhịn bà vì dù sao bà cũng là mẹ chồng. Hơn nữa tôi nghĩ biết đâu khi tôi sinh cháu nội cho bà thì bà sẽ đối xử khác với tôi. Thế là hàng ngày tôi vẫn phải sống trong sự tủi cực, làm mọi việc cho gia đình chồng không khác gì một đứa osin.
Một hôm vào ngày nghỉ đang giữa trưa tôi đau bụng dữ dội, nghĩ mình sắp sinh nên tôi bảo chồng dậy để đưa tôi đi bệnh viện thì mẹ chồng tôi nói ngay:
- Nó là đàn ông con trai phải đảm bảo giấc ngủ đầy đủ thì mới có sức khỏe tốt được. Cô làm gì mà cứ xồn xồn lên thế, chỉ là đau bụng chứ đã chết được ngay đâu. Cô muốn đi bệnh viện thì tự bắt taxi mà đi, còn con tôi thì phải ngủ cho đủ giấc đã.
(Ảnh minh họa)
Quay sang chồng anh đã tỉnh nhưng không phản ứng gì, thấy tôi anh lại quay lưng vào ngủ tiếp. Đã đến lúc này thì tôi không còn thiết tha gì người chồng vô trách nhiệm, chỉ biết nghe lời mẹ, lấy vợ về chỉ để phục vụ cơm nước, nhà cửa, sinh con đẻ cái. Nuốt nước mắt vào trong, tôi thu dọn đồ đạc, gọi điện cho mẹ, bắt taxi đi bệnh viện. Sinh con xong tôi quyết sẽ ly hôn chồng chứ không thể sống chung với một người chồng như thế được.
Theo Ngoisao
6 lý do phụ nữ không muốn ly hôn dù không hạnh phúc Người xưa có câu, phụ nữ là người giỏi chịu đựng... cho đến ngày nay điều đó quả không sai. Dù cuộc hôn nhân của họ không mấy hạnh phúc nhưng đa phần phụ nữ vẫn cố gắng chịu đựng để giữ một cuộc sống gia đình trọn vẹn ảnh minh họa Phụ nữ sợ cuộc sống chỉ có một mình Trong nhiều...