Chúng ta đã từng yêu nhau như thế!
Chúng ta đã từng yêu nhau như thế! Tình cảm ngàn kiếp đậm sâu, lời hứa đầu môi, ngọt ngào ấm áp. Nhưng rồi vẫn phải kết thúc, đẩy tình yêu đến đáy cùng cực của vực thẳm.
Năm tháng qua đi, trở lại nơi từng rất quen thuộc, cảnh vật còn đấy, vậy người nơi đâu? Tôi vẫn lang thang kiếm tìm, cùng trời cuối đất, miệt mài rong ruổi. Đầy nghẽn những tình cảm chôn dấu, trái tim vốn dĩ đã đầy ắp giờ bồi hồi mong mỏi. Dù cố nén, cố cho thêm thì đến cuối cùng nó cũng bị loại bỏ sự cố gắng đó. Làm sao có thể quên? Làm sao có thể thôi để ngừng lại? Ích kỉ nghĩ cho mình, làm thương bao người vô tội.
Hoa anh đào dù có đẹp đến mấy thì cũng đến lúc tàn phai. Tình yêu dù có tốt đến mấy thì cũng có lúc lụi tàn. Hoa nở hoa lại tàn. Nếu như tình yêu của chúng ta ngay từ đầu đã quyết định quên đi, thì tôi nguyện mình không phải là cây anh đào vào thời điểm rực rỡ nhất, chỉ nguyện là đóa hoa úa tàn, chỉ có thời khắc bị thương, khi mất đi sẽ không nuối tiếc tháng ngày hạnh phúc có được.
Lang thang tìm hoài những dấu vết còn sót lại, ôm nỗi chờ đợi liệu anh còn quay lại nơi đó. Có một ngày rồi mệt mỏi cũng sẽ kéo đến, tôi trở về nơi chúng tôi từng ở, rồi nhủ rằng nếu có duyên nhất định sẽ gặp lại. Tôi ngồi đây chờ anh tự động đến tìm, duyên phận chúng tôi kéo dài đã bao năm, một lần gặp lại chẳng lẽ không thể.
Tâm ý tương thông, tôi nghĩ rằng mình hiểu được anh. Chỉ cần kiên nhẫn, uống một ly rượu, chờ người tỉnh táo, mở mắt ra anh đang ở bên. Nhưng cứ chờ, ngày một, rồi ngày hai, bóng dáng anh mãi mãi tôi không thể nào thấy được.
Video đang HOT
Ngốc nghếch chờ đợi, ngốc nghếch yêu. Để rồi phải tự cười vào chính bản thân mình.
Giữa ngã tư đường ta lướt qua nhau, bỗng muốn hỏi một người: anh còn nhớ hay anh đã quên em?
Bất chợt thôi nhưng quý giá lắm. Anh còn nhớ hay đã quên một người từng tồn tại trong tâm trí và cuộc đời anh.
Cuộc đời rất ngắn, thời gian không chờ. Tôi không biết bản thân có thể chờ anh đến bao giờ. Tôi sợ đến lúc nào đó, bản thân bị lạc lối, rơi xuống vực thẳm lúc nào không hay. Thế gian này nơi đâu cũng có tình yêu, nhưng nơi đâu mới tìm được một nửa chân chính của mình.
Đây là sai lầm. Bước chân lạc lõng sợ sẽ sa đà. Vậy thì, tôi nguyện chúng tôi mãi thế này, đừng bên nhau, đừng gặp lại. Giữ cho hai bên cùng được bình yên.
Tình yêu là gì? Mà con người dính phải liền không thể dứt ra được. Hai trái tim nối liền, cùng nhau đập một nhịp đập, giương mắt ngắm nhìn thế giới xa cách kia. Khi hạnh phúc, tưởng trừng như đó là điều dĩ nhiên phải có trong tình yêu. Khi đã kết thúc, mới biết rằng nó thật sự rất đau đớn. Cái gì mà chung nhịp đập trái tim, chẳng khác nào chiếc ly bị tách làm đôi, có đặt sao cũng không thể uống.
Yêu là đau? Người yêu thật lòng càng đau hơn. Bây giờ nhận ra là quá muộn màng. Đáng lẽ ngay từ đầu tôi không nên mù quáng bởi một chữ “tình”.
Lệ hoen khóe mi, tình cảm phai tàn đã đến hồi kết thúc. Chúng ta hãy cứ quên nhau để tiến bước về phía trước. Giữ lại cho mình chút kỉ niệm còn xót lại, để biết rằng “Chúng ta đã từng yêu nhau như thế!”
Theo Guu
Giữa chúng ta chỉ là lưng chừng hạnh phúc...
Anh cũng biết rồi đấy, tất cả cảm xúc của em không thể nào nói hết được, em đành giấu mình để viết vài dòng chia sẻ, anh đọc được mong anh hãy hiểu cho em vì đã không thể đối mặt với anh để nói hết lòng mình.
Em muốn lắm chứ nhưng chẳng thể nào nói khi gặp anh mọi việc em suy nghĩ để nói cho hết nó lại tan biến đi hết, để rồi cảm xúc chỉ còn là nhớ là thương là muốn được quan tâm là muốn chia sẻ chuyện vui chuyện buồn của em và nghe lại những câu chuyện thật hài hước từ anh.
Em đã từng yêu, anh biết đấy, một người con trai không phải anh. Em đã từng có những tháng ngày rong chơi hạnh phúc, e đã tin vào tình yêu ấy, có những hứa hẹn có những ước mơ mà em tự tay vẽ lấy nó, mà nó lại chẳng có hình bóng của anh, chưa từng có bóng dáng anh xuất hiện trong bức tranh tương lai ấy...chưa từng mang tên anh.
Em nhút nhát với chính mình, với mọi người xung quanh, kể cả anh. Em biết chả ai chịu nổi cái tính tình thất thường của em đâu, dễ cáu hay hờn đôi lúc ủy mị, nhõng nhẽo quá đà làm người khác phải bực mình chưa kể đôi khi trầm mặc, suy tư, trơ cảm xúc với mọi thứ.. anh chưa thể hiểu hết con người của em đâu, anh cũng chỉ mới biết em qua những cuộc nói chuyện phiếm chẳng thể hiểu hết con người em.
Đôi khi em đứng dậy, và thách thức bản thân, ừ bỏ mặc quá khứ cũ rích đó đi làm lại, yêu lại từ đầu, sẽ đáp trả tình cảm với anh rồi lại ngồi thụp xuống mà đau. Rồi mọi chuyện sẽ như thế nào đây, nhưng em đoán nó sẽ chẳng thể được bao lâu, rồi e lại trở về như bây giờ, em chẳng thể đánh cược với bản thân được nữa, chẳng thể yêu thêm một ai và đặc biệt chẳng thể là khổ thêm một người là anh. Vậy nên, anh cứ trách mắng, em cứ bơ và ngoảnh mặt đi, mặc kệ để anh chê cười, em sẽ cứ thế đi đi để chấm dứt tất cả.
Em cần khoảng lặng để ngẫm nghĩ và vun đắp cho cái cuộc đời em nó đi về đâu, tình mới chớm nó chỉ nở rồi sẽ tàn nhanh thôi, chỉ lẳng lặng ngoay đi thôi. Giữa chúng ta bây giờ là lưng chừng hạnh phúc.
Chúng ta không phải là của nhau, không dành cho nhau, không đúng lúc cũng không hợp thời. Nếu anh thương em anh hãy là anh, còn em mãi vẫn là em thôi nhé anh!
Theo Guu
Chúng ta để lạc nhau mất rồi... Có phải vì em đã yêu anh quá nhiều? Có phải vì anh đã đổi thay hay những yêu thương kia chỉ là bồng bột của tuổi trẻ để ta từng bước từng bước đi quá xa? Khi viết nên những dòng cảm xúc này dường như em đã bình tĩnh và thanh thản hơn rất nhiều. Có phải em là cô gái...