Chúng ta cưới
Hai người gặp nhau, yêu nhau, kết thúc là một đám cưới và dọn về sống chung một nhà. Từ đây họ tạo cho mình một tổ ấm riêng, với nhiều trách nhiệm hơn trước sự chứng kiến và chúc phúc của gia đình bè bạn.
Kẹo lá dừa
Có kẻ theo chồng với nụ cười nở trên môi, có kẻ ngậm ngùi ôm mối tình lặng câm để lại sau lưng hết thảy mọi thứ. Giờ đây cuộc sống của họ đã sang một trang mới. Một cột mốc.
Từ đây, có hai kẻ đã thực sự trưởng thành một cách trọn vẹn (có sự chứng nhận từ nhiều phía). Con cái sẽ ra đời, một tất yếu của cuộc sống hôn nhân. Một hành trình mới lại bắt đầu, những thế hệ mới sẽ lớn lên. Hôn nhân kéo dài (ràng buộc), có thể là đến hết quãng đời còn lại. Hôn nhân là một hành trình dài, đầy ngọt ngào, hạnh phúc và cũng không ít sóng gió, thử thách, đắng cay. Hôn nhân là một hành trình không thể đoán trước được gì.
Tại sao con người ta lại kết hôn? Trước hết là vì tình yêu. Người ta thường nói: khi tình yêu đã chin muồi thì hôn nhân là lúc thu hoạch trái ngọt. Người ta yêu nhau và tới một lúc nào đó cảm giác tới lúc nên dọn về sống chung một nhà, gần nhau hơn và trách nhiệm với nhau hơn, riêng tư hơn và hạnh phúc hơn… Cùng nhau chia sẻ mọi thứ trong cuộc sống. Một giai đoạn mới sau tình yêu. Là kết thúc một tình yêu hay nuôi lớn một tình yêu bất tận. Ai mà không ao ước mọi sự tốt đẹp.
Cuộc đời sang một trang mới với những sự sẻ chia, san sẻ, cùng nhau nuôi dạy con cái, nhìn con cái lớn lên, nhìn mình già đi và mỉm cười nhìn đoạn cuối cuộc đời minh trôi qua thật đẹp.
Thứ hai, cũng lại là tình yêu. Sau một thời gian người ta yêu nhau, ngọn lửa tình yêu đang cháy và có thêm một yếu tố xúc tác nào đó thì ta cưới thôi. Không sớm thì muộn, thôi thì lúc này vậy. Để ba mẹ sốt hết cả ruột thì thật là không phải. Đã có công ăn việc làm ổn định, tuổi cũng đã phải lứa vừa đôi, thôi thì cưới vợ gả chồng coi như là hoàn thành mục tiêu lớn trong đời. Nghe có vẻ giống như một gánh nặng quá. Nhưng quả thật hôn nhân dường như là một gánh không nhẹ chút nào.
Và câu hỏi mình đã thực sự muốn dọn về sống chung hay chưa vẫn chưa có câu trả lời chắc chắn. Nhiều khi sự việc cứ lưng lửng, khó mà chắc được gì. Như ta cứ tự thức mắc với lòng, thực sự mình đã yêu chưa. Cảm xúc thật là mơ hồ quá mà.
Cuộc sống hiện tại nói chung là êm đềm rồi, không có gì đáng phải phàn nàn hết. Nhưng biết đâu từ đây, đời ta có nàng, đời ta có chàng, sẽ tươi vui thì sao. Hôn nhân như là một mục tiêu trong đời – một thứ mà mọi người sẽ lo lắng, bận tâm khi nó chưa hoàn thành. (Dẹp đi nỗi lo này lại có một nỗi lo khác lại đến thôi, bản chất con người nó vậy).
Dù đã sẳn sang hay chưa, dù đã chuẩn bị chu đáo hay vội vàng, có thể nói hôn nhân là cột mốc và người ta sống với nhau như thế nào sau hôn nhân mới là điều còn quan trọng hơn.
Video đang HOT
Đi tìm lý do người ta kết hôn với nhau, thì không biết kể bao giờ mới hết. Nên thử suy nghĩ ra một lý do không phải là một biến khác của tình yêu thử xem sao. Vậy thì là cái gì? Có thể là một thứ cảm giác người ta cần có nhau. Tôi cần một người vợ, và em cần một người chồng. Sao giống cái hợp đồng kinh tế quá. Như vậy là đủ cho một cuộc hôn nhân?
Chắc là hai kẻ khô khan gặp nhau nhau nên chẳng có cái gì là lãng mạn để có thể gọi là tình yêu. Đơn giản chỉ là thấy phù hợp. Đơn giản là yêu thương có thể vun đắp, quan trọng là có ngày càng càng nhiều hơn hay không thôi. Cảm xúc có thể bị chi phối bởi nhiều thứ xung quanh, giữa những đắn đo được và mất. Có lẽ ai đó quá cầu toàn nên chưa tìm đâu ra một người yêu hoàn hảo và đành chấp nhận một người chưa hoàn hảo mà lại hóa hoàn hảo theo một cách khác. Có thể chúng ta dành cho nhau. Và có hai kẻ quyết định dựa vào vai nhau.
Một lý do nữa là tình thế bắt buộc. Bác sĩ bảo nên cưới đi thôi. Hay ta tự nhận thấy nên cưới đi thôi. Quả thật là sức hút bản năng khá là mạnh mẽ, khi người ta ngày càng càng tự do thể hiện, bộc lộ những cảm xúc của riêng mình. Cũng có thể là sức hút ngày càng giảm, kết hôn thôi, để hâm nóng lại ọi thứ cho nồng nàn. Hẹn hò đã lâu, mọi thứ dần trở nên nhàn nhạt. Tuổi tác ngày càng càng chồng chất thêm. Bạn bè ai cũng cưới hết rồi… Môi trường khách quan tác động mạnh mẻ tới quyết định chủ quan là vậy. Thứ năm… Thứ sáu… Thứ bảy… Ta nên có chủ nhật đi thôi. Bởi có n những lý do khác nhau, mỗi người mỗi cảnh.
Nhưng mà nhìn tới nhìn lui, chung quy mọi thứ đều dẫn tới một lý do đó là tình yêu. Đúng là tình yêu định nghĩa theo kiểu này hay kiểu nọ, hay những trường hợp cá biệt không có tình cảm hay cảm xúc trong đó. Với lại có ai dám đứng lên tuyên bố mình không kết hôn vì tình yêu đâu. Nếu ai hỏi bạn: Tại sao lại kết hôn? Dù là nhớ lại hồi đó hay là tưởng tượng ra tương lai, hay là đang gấp rút chuẩn bị cho đám cới cận kề, bạn đã tìm ra lý do cho mình chưa?
Thật ra có những chuyện mà người ta khó lý giải nổi tại sao, như thế nào? Như các hiện tượng lạ, hiện tượng bí ấn đã, đang và sẽ tiếp tục xảy ra trên hành tinh này lẫn ngoài hành tinh này. Không tìm được câu trả lời cũng không sao. Quan trọng là bạn tin tưởng, vui vẻ với các quyết định và hành động của mình.
Hôn nhân đầy ngọt ngào và hạnh phúc. Hay cũng có thể là kết thúc của hạnh phúc và bắt đầu của của đắng cay gian khổ. Nghe sợ quá. Từ đây có hai kẻ sẽ chia sẻ với nhau nhiều thứ, mọi ranh giới đều được xóa nhòa, với nhiều thứ phải chung. Chung con cái, chung nhà cửa, chung mẹ cha… Tuy vẫn có những thứ riêng được sự bảo hộ của pháp luật như quyền tự do cá nhân, tự do ngôn luận này nọ. Có mỗi cái ít quyền đi, như quyền kết hôn chẳng hạn.
Có nhau, họ sống tốt hơn, tôn trọng nhau hơn. Quả là cuộc sống đáng ao ước. Có nhiều áp lực trong nhiều chuyện, có hai người cùng giải quyết, có thể sẽ thuận lợi hơn hay khó khăn hơn nếu có sự bất đồng. Có những bức tranh sáng sủa tươi vui và những bức tranh ồn ào giông tố hơn. Tùy nhân vật trong tranh và bối cảnh thế nào. Nếu khó hình dung ra, hãy nhờ con cái phác họa cho ta một bức.
Làm bánh hôn nhân làm sao cho ngon đây? Nếu bạn thích nấu nướng, thích làm ra những chiếc bánh ngon lành, bạn đã có một lợi thế. Mọi thứ sẽ phụ thuộc vào tay nghề khóe léo và sự tinh tế kết hợp, gia giảm nguyên liệu, gia vị của mình. Không có một công thức chung nào cả. Ngoài vài nguyên liệu cơ bản thường gặp, hay dùng, các nguyên liệu như cần có: tôn trọng, sẻ chia, quan tâm… các gia vị phải dùng là: vui vẻ, lạc quan, trách nhiệm, cảm thông thích nghi… Nhiệt độ nướng phải đảm bảo ở mức thấu hiểu, lúc nào nên cao lúc nào thấp, lúc nào kiềm chế, lúc nào liu riu nhường nhịn. Với những nguyên liệu, gia vị ,cách thức chế biến phù hợp, một chiếc bành hôn nhân sẽ ra lò và hai con người trưởng thành, không ngừng học hỏi, phát triển, làm mới mình, sẽ cũng tận hướng thành quả tuyệt vời mà mình tạo ra.
Có thể bạn thiếu nhuyên vật liệu, gia vị hay không biết cách chế biến. Bánh ra lò không được thơm ngon như ý, dù vậy vẫn có người thưởng thức nó cùng bạn và tấm tắc khen ngon. Như vậy chưa hẳn bạn đã thất bại. Sẽ có những chiếc bánh ngon lành khác nhờ tài biến hóa nào đó (có người hỗ trợ, có người lén đặt mua bánh, bạn đã học hỏi để nâng cao tay nghề…). Hãy tìm ra cách của riêng mình.
Phù… mệt hết cả người, có đủ thứ hầm bà lằng phải lo cho cái gọi là hôn nhân này. Có được bao nhiêu người chuẩn bị những thứ ấy, có được bao nhiêu người học hỏi những thứ ấy, và có bao nhiêu người không thể sống với những thứ ấy. Không biết được, nhưng nhiều người đã vượt qua, một cách khó khăn hay dễ dàng, có khi không cần biết đến nhiều thứ rắc rối của hôn nhân như thế.
Con người tự đặt ra cho mình những luật lệ và rồi cũng tự mình tìm cách phá bỏ những luật lệ hay nhẹ nhàng hơn là lách luật. Nhưng tính tất yếu của cuộc sống, nhiều luật lệ ta phải tuân theo. Khi nào tới lúc cưới thì cưới thôi. Ai mà biết trước được mọi sự sẽ như thế nào. Mà phiêu lưu, kỳ bí một chút lại càng hấp dẫn. Cái gì cũng có những rủi ro mà. Chẳng hạn rủi ro bài này không được đăng vì thiếu trầm trọng những kiến thức chuyên môn lẫn thực tiễn. Dù gì thì thích thì ta cứ làm thôi, với sự hiểu biết cả mình, hy vọng là ta sẽ làm những điều đúng. Dù có thể nó không đúng. Nhưng mà với ta nó lại đúng.
P.S.: Lý sự về hôn nhân, tôi thắc mắc và tôi thử đi tìm câu trả lời.
Theo Ngoisao
Em đã từng yêu anh
Lâu quá rồi mới nhận ra đây là khoảng thời gian chúng ta gặp nhau cách đây 8 năm về trước. Không biết anh còn nhớ em không nhỉ hay em chỉ là một cái gì đó thoáng qua trong chuỗi quá khứ tình yêu của anh nhỉ?
Lần đầu tiên gặp anh, em thấy mọi thứ như ngừng quay. Anh thật nổi bật tuy chỉ với bộ quần tây áo sơ mi thật sơ sài nhưng anh thật cuốn hút. Khuôn mặt anh thanh tú với nụ cười để lộ hàm răng thật đều. Anh gây ấn tượng cho em thật lạ.
1 tháng sau, chúng ta tập kịch cùng nhau, hát tập thể cùng nhau rồi chúng ta thân nhau. Thật hay mẹ em nhờ anh dạy kèm cho thằng em của em. Chúng ta đã có nhiều thời gian cùng nhau đi chơi, đi học và ăn chè mỗi khi anh "lãnh lương".
Dần dần ngày ngày chúng ta cùng nhau đi học. Anh không có xe, anh đi bộ lên nhà em chúng ta cùng đi học. Khi anh có chiếc xe đạp đầu tiên trong đời năm anh lớp 11 thì cũng là lúc mọi thứ dần thay đổi. Chúng ta không đi cùng xe nữa mà chúng ta đi 2 xe. Ngày nào xe em bị hỏng thì anh chở em đi học.
Em nhớ mãi ngày em đi ngang qua lớp anh. Thật trớ trêu thay, lớp 10 của em lại nằm lọt giữa dãy lớp 11 của anh. Giờ ra chơi, khi xuống đóng tiền học phí, em đã bị gọi tên "My oi!!!". Em cứ nghĩ là anh, khi quay đầu nhìn lại, em đã cười rất tươi. Em ngượng chín cả mặt. Một thằng cha nào đó với khuôn mặt xấu quắt đang nhìn em. Cảm giác như em phải "chui xuống hố" vậy. Anh xuất hiện, cứu em một bàn thua trông thấy. Anh nhìn thằng kia với ánh mắt thật lạ mà lần đầu tiên em thấy. Rồi nụ cười ma quái của thằng kia biến mất và em cũng chẳng còn bị gọi tên mỗi khi ngang qua lớp anh.
Lần đầu tiên trong đời em đạt 4 điểm môn Lịch sử. Giờ ra chơi em buồn đến phát khóc nhưng em nhớ lại lời anh dặn "học trường này em phải quen với việc bị điểm thấp đi". Chuông reng em chạy ra lan can nhìn xuống dưới, không biết vô tình hay cố ý nhưng anh luôn đá cầu ở đó, ngay trong tầm mắt của em, khoảng cách gần đủ để em gọi tên anh một cách dễ dàng. Em gọi tên anh, rồi nhìn thấy anh đáp trả bằng nụ cười thật dễ thương. Em như nhận ra rằng cuộc sống này còn nhiều cơ hội cho em lắm.
Sáng nào cũng vậy, cứ chuông reo em lại nhìn ra cửa và anh đi qua nhìn vào lớp em và nở một nụ cười. Ngày qua ngày, đám con gái lớp em cứ thắc mắc sao lại có một chàng trai dễ thương như anh nhìn vào lớp cười nhỉ.
Cũng thật tình cờ, thói quen nhìn anh đá cầu đã khiến bọn con gái biết nữ chủ nhân của nụ cười dễ thương đó.
Lần đầu tiên em khóc trước mặt anh em chẳng một chút xấu hổ. Em khóc sau chiếc khẩu trang thật lạ. Anh đã nói rằng, anh cũng bị bệnh nặng như thế nhưng anh vẫn cố gắng sống thật tốt, vẫn yêu đời và vẫn mong muốn thực hiện ước mơ của cuộc đời mình.
Lần đầu tiên em ngồi trong lớp học mà chẳng nghe thấy cô nói gì vì chỉ mãi nghĩ sao anh luôn bên em nhưng lại có người yêu được chứ? Chúng ta đi học cùng nhau, tối đi dạo cùng nhau và em biết anh hiểu tình cảm em dành cho anh như thế nào. Một buổi tối đi dạo cùng bạn, em đã nhìn thấy người yêu anh đi cùng một chàng trai khác, rất thân mật. Đáng lẽ em phải vui chứ nhỉ nhưng ngược lại, em thấy buồn kinh khủng và em sợ anh sẽ thất vọng đến mức nào. Về đến nhà em thấy anh đang dạy cho đứa em của mình, em đã lẩn tránh anh và nụ cười chào đón của anh. Anh hiểu ngay có chuyện xảy ra với em rồi gặng hỏi. Em kể với anh trong tâm trạng buồn đến gần khóc nhưng anh im lặng và không nói gì. Vài ngày sau khi xác nhận những gì em thấy là đúng anh đã viết thư chia tay và xin ý kiến của em. Thế rồi cuộc tình của anh chấm dứt. Chúng ta lại làm mọi việc cùng nhau.
Dù tình cảm của chúng ta là tình cảm không tên nhưng nó đã để lại trong tim em những kỷ niệm thật đẹp... (Ảnh minh họa)
Lần đầu tiên trong khoảng thời gian chúng ta bên nhau anh nói rằng chúng ta sẽ không đi học cùng nhau nữa. Em buồn kinh khủng nhưng vẫn nghĩ rằng đó là sự thay đổi nhất thời và rồi anh sẽ lại cùng em đến trường thôi.
Như thường lệ, anh chở em đi dạo một vòng và khi về đến nhà cũng là lúc xảy ra sự kiện lớn nhất trong cuộc đời em. "Chúng ta đừng là bạn của nhau nữa". Anh nói mà không nhìn em đến một lần. Ánh mắt anh nhìn xa xăm. Cảm giác hụt hẫng thật đáng sợ. Em chỉ biết khóc, khóc và khóc. Em nhìn vào anh thật khẩn khoản và mong anh nhìn em một lần mà thôi. Thật thất vọng, anh đã không nhìn em. Em buồn đến nỗi chẳng bao giờ muốn tự hỏi sao anh không nhìn em chứ?
Ngày hôm sau, lần đầu tiên đi qua lớp anh mà trong lòng buồn đến rơi nước mắt. Anh vẫn đứng trước cửa lớp nhìn em đi qua như một cái nhìn thoáng qua. Cái nhìn lạnh lùng nhưng làm trái tim em thắt lại. Em vẫn còn nhớ cái cảm giác chúng ta nhìn nhau như hai người xa lạ. Thật đáng sợ.
Rồi cứ thế 2 năm trôi qua không một ngày vui vẻ. Em bắt đầu chán nản và nghĩ rằng tại chưa một người nào anh quen quá một tháng rưỡi. Năm học 12 đến với em cùng với sự thay đổi thật lớn. Anh hiểu vì sao như vậy không? Khi em từ chối tình cảm của một người bạn khá thân và cũng là lần đầu tiên em nhìn thấy một người con trai khóc. Em bắt đầu mở lòng hơn rồi trải qua thật nhiều cuộc tình chớp nhoáng. Cuộc sống của em dường như là chuỗi những ngày ăn chơi sa đoa. Em đã giỡn với tình yêu của người khác.
Sau kỳ thi vào đại học, em thật bất ngờ khi lần đầu gặp lại anh. Em run rẩy và không biết mặc bộ quần áo nào để gặp anh. 3 năm rồi mà anh vẫn không thay đổi. Vẫn ánh mắt ấy, vẫn nụ cười ấy. Em định nói với anh rằng em sắp đi ra ngoài dạo quanh những con đường chúng ta đã từng đi. Thói quen ấy trong em không hề thay đổi từ khi chúng ta không còn là bạn. Anh xuất hiện chỉ để hỏi xem em làm bài được không và em đã trả lời rất thành thật. Anh nói anh đang học Cao đẳng công nghệ em cũng chúc mừng anh. Rồi anh ra về để lại trong em thật nhiều luyến tiếc.
Một buổi tối tâm sự cùng mẹ em biết được một sự thật, câu trả lời cho những thắc mắc của em "Sao anh lại rời bỏ em? Sao anh không thực hiện lời hứa anh dành cho em?". Mẹ em nói rằng bà đã bắt anh phải không được bên em nữa. Lúc đó em cảm thấy như mọi lời trách móc đó phải thuộc về em chứ? Tại sao em không biết mẹ em đã nói với anh những lời như vậy?
Vào đại học, em gặp anh ở trường em, lần đầu tiên chúng ta gặp nhau mà nhìn nhau cười tươi đến thế. 2 năm sau em gặp định mệnh của cuộc đời em, người chưa bao giờ làm em thất vọng, chưa bao giờ bỏ rơi khi em gặp khó khăn và luôn chăm sóc em tận tình và luôn yêu em hết mình. Sợ em không có sức khỏe, người đó dậy sớm đưa em đi tập thể dục. Khi nghe kể về anh người đó không một chút ghen tuông mà ngược lại, thấy hãnh diện vì có thể thay đổi được bản thân em. Lần đầu tiên người đó nhìn thấy anh trong buổi sáng đi tập thể dục. Cảm giác khi nhìn anh lúc đó thật lạ, em không một chút buồn, không một chút vui. Tất cả thật đơn giản, em đã quên được anh.
Khoảng thời gian bên anh là khoảng thời gian của những "lần đầu tiên". Khoảng thời gian quên anh là khoảng thời gian khó khăn nhất trong cuộc đời em. Bên anh em có một cái nhìn cuộc sống khác. Cuộc sống thật tươi đẹp khi có anh bên cạnh chia sẻ. Mặc dù tình cảm của chúng ta là tình cảm không tên nhưng nó đã để lại trong tim em những kỷ niệm thật đẹp. Dù anh không đọc được bài viết này của em nhưng em mong ở nơi xa xăm nào đó trên thế giới này anh sẽ hiểu được tình cảm mà em chẳng bao giờ dám thổ lộ cùng anh. Em đã từng yêu anh...
Theo Eva
Tiếng thở dài của số phận Nhìn qua ô cửa sổ máy bay, dưới kia là trập trùng những cánh rừng thông kéo dài đến phía chân trời, bao phủ một màu xanh tưởng chừng vô tận...Như chính những ngày tháng ấy đã qua trong tôi. Tiếng nhạc bài hát "forever" trong bộ phim "mối tình đầu" (một cơn sốt của điện ảnh Hàn Quốc cuối thập niên 90)...