Chung sống 5 năm, chồng đuổi tôi đi sau khi ôm trọn 300 triệu
Gần 30 tuổi, tôi bị chồng đuổi ra khỏi nhà, không một đồng trong túi… tương lai phía trước chỉ thấy tối đen…
ảnh minh họa
Tôi quên Hùng gần 1 năm thì làm đám cưới. Thời điểm đấy Hùng đang làm trong công ty nhà đất, còn tôi làm trong công ty giải trí, lương hai đứa cũng vào khoảng 17 triệu.
Nhà hai đứa cùng ở ngoại thành nhưng khá xa công ty nên khi kết hôn chúng tôi quyết đinh thuê một phòng trọ giá rẻ để ở, vì tính ra tiền xăng xe đi lại nếu về nhà cũng ngang với tiền thuê trọ.
Mới đầu cuộc sống cũng vui vẻ, hạnh phúc, nhưng sau đó vợ chồng tôi nhiều va chạm nên thỉnh thoảng cũng cãi nhau.
Ngay từ khi mới cưới, hai đứa đã thống nhất mỗi tháng trích một khoản ra tiết kiệm, để phòng khi ốm đau, sinh đẻ, rồi tiết kiệm để sau mua nhà.
Sổ tiết kiệm đứng tên chồng, lúc ấy tôi cũng chẳng suy nghĩ gì, vì nghĩ của chồng công vợ có khác gì nhau.
Video đang HOT
Tôi sinh con xong, cũng may có bố mẹ hỗ trợ nên công việc không gián đoạn gì, mọi thứ cứ suôn sẻ cho đến khi phát hiện ra anh có bồ.
Chẳng hiểu anh yêu đương mụ mị thế nào mà về nhà nằng nặc đòi ly hôn. Tôi suy sụp lắm, nói sao anh cũng không nghe, bố mẹ gia đình hai bên hết lời khuyên giải nhưng anh nói anh hết tình cảm với tôi rồi, anh yêu người khác, muốn cưới người ta làm vợ.
Thế rồi bạc bẽo hơn, sau ly hôn, số tiền tiết kiệm mấy trăm triệu 5 năm anh không chia cho tôi một đồng nào. Con thì tôi nuôi, nhưng kiểu này tôi chắc chắn anh cũng sẽ không chu cấp gì.
Chúng tôi ly hôn nhanh đến mức tôi ngỡ ngàng không hiểu chuyện gì xảy ra. Dọn quần áo, ôm con về ngoại mà nước mắt cứ rưng rức. Mẹ thương tôi, xót cháu, cứ ôm hai mẹ con tôi khóc sụt sùi.
Tôi chán và suy sụp đến mức không ăn không ngủ nổi, chỉ muốn chết quách đi cho xong, cảm giác như mình vừa bị lừa vậy. Càng nghĩ càng thấy đau lòng, tại sao anh có thể thay đổi đến chóng mặt và bạc bẽo với tôi nhanh đến thế… Làm thế nào để mẹ con tôi sống tiếp đây… Ngoài 30 tuổi, dang dở, một đồng không có, con gái thì quá bé bỏng đã phải chịu cảnh bố mẹ không trọn vẹn. Tôi phải làm gì bây giờ đây?
Theo blogtamsu
Khỏa thân trước gương, nước mắt tôi lã chã rơi xuống chiếc bụng bầu 5 năm
Và chẳng cần anh phải nhắc, đêm nào đợi anh đi ngủ, tôi cũng đứng khỏa thân trước gương, tự đeo chiếc bụng bầu ấy vào người, từng giọt nước mắt lã chã rơi trên đó.
Đời người con gái lấy chồng chẳng mong gì hơn ngoài sự chân thành. (Ảnh minh họa)
Chúng tôi về chung sống dưới một mái nhà cũng đã 6 năm có lẻ. Và gần như đêm nào, tôi cũng một mình đứng trước gương, trút bỏ hết quần áo trên người để ngắm nhìn chiếc bụng bầu 5 năm ấy của mình.
Nhà anh ở gần nhà tôi. Chúng tôi cũng có thể được coi là bạn thanh mai trúc mã. Lớn lên, mới chỉ có chút tình cảm với nhau thì đã được bố mẹ hai bên mối mai đánh tiếng. Thôi thì lớn lên cùng nhau, anh như thế nào, 10 phần thì chắc tôi cũng phải hiểu được 8, 9. Anh cũng nói anh thật lòng mong tôi làm vợ anh. Đời người con gái lấy chồng chẳng mong gì hơn ngoài sự chân thành. Và tôi đã nhận lời lên xe hoa cùng anh khi vừa bước sang tuổi 23.
Trong hôn lễ, chúng tôi nhận được vô cùng nhiều lời chúc mừng. Ai cũng khen tôi và anh là một cặp trai tài gái sắc. Thật lòng thì sánh bước bên người đàn ông tài giỏi, thành đạt như anh, tôi cũng thấy nở mày nở mặt lắm. Đêm tân hôn, lần đầu tiên cả hai được tiếp xúc gần nhau, đã khiến tôi không tránh khỏi những bối rối, ngượng ngùng.
Cuộc sống mới của tôi bắt đầu vô cùng yên ổn. Không có gì thay đổi nhiều như khi còn độc thân ngoài việc sau khi tan làm, thay vì thảnh thơi ngắm phố xá, tôi phải trở về nhà ngay để kịp chuẩn bị bữa tối cho anh. Anh cũng tâm lý lắm, thường xuyên giúp đỡ tôi công việc gia đình chứ không bao giờ để tôi phải làm một mình. Chung quy lại, cuộc sống hôn nhân nhân tính đến lúc hiện tại ấy của tôi là không có gì phải bàn cãi.
Rồi tôi phát hiện mình mang thai. Nhìn chiếc que thử thai hiện lên hai vạch, tôi mừng đến phát khóc. Anh ôm chầm lấy tôi, cảm ơn tôi rối rít. Đứa con này là niềm mong mỏi của chúng tôi từ rất lâu rồi. Bình thường, tôi vốn đã được anh cưng chiều. Đến khi mang thai, tôi lại càng được anh cưng chiều nhiều hơn thế. Nhưng rồi... Những tháng đầu, bác sĩ có dặn chuyện vợ chồng phải cẩn thận để không ảnh hưởng đến thai nhi. Nhưng anh chỉ xua tay đi mà nói:
- Anh tự biết điểm dừng, sao phải dặn. Mà nói thẳng nhé, em mà không chu cấp đầy đủ, anh ra ngoài ăn vụng thì đừng có trách!
Nghe anh nói như vậy, tôi cũng hoang mang lắm. Hơn nữa nghĩ rằng anh cũng tự biết nặng nhẹ nhưng... Sau đêm hôm đó, tôi phải bệnh viện để kiểm tra vì có hiện tượng xuất huyết. Bác sĩ mắng mỏ cho một trận tơi bời rồi kêu tôi đi bỏ con khiến tôi hóa đá tại chỗ. Nằm trên bàn phẫu thuật mà nước mắt tôi rơi lã chã. Không phải là sự đau đớn ở thể xác mà là sự đau đớn ở trái tim. Đứa con, niềm hạnh phúc lớn lao đột ngột ra đi để lại trong tôi nỗi hụt hẫng tột cùng. Trách ai được bây giờ. Anh hay là tôi. Trở về nhà, nhìn ánh mắt lạnh lùng của anh, tôi bắt đầu cảm thấy sự bất ổn giữa chúng tôi bắt đầu xuất hiện.
Một tháng sau ngày tôi xảy thai, tối hôm đó, anh bắt đầu hỏi tôi chuyện vợ chồng. Thực sự cú sốc tinh thần kia vẫn chưa qua nên tôi không hề muốn chuyện đó một chút nào. Nhưng anh, vẫn bài ca cũ soạn lại. Tôi đành trả bài cho đủ trách nhiệm. Chỉ có điều, mọi thứ không hề đơn giản như tôi nghĩ...
Trời đất sụp đổ, tim tôi vụn vỡ. (Ảnh minh họa)
Anh hì hục lôi ra một chiếc bụng bầu giả, ép tôi đeo nó vào, cười hỉ hả:
- Đấy anh thích như thế này cơ?
Tôi nhìn anh sững sờ. Nhưng nghĩ rằng anh vẫn còn nhớ đến con nên cũng đành đồng ý. Nhưng những tối sau đó, tôi vẫn phải tiếp tục mang chiếc bụng bầu giả ấy. Và anh thì thẳng thừng:
- Anh thích như vậy? Em không đồng ý, anh sẽ ra ngoài tìm người đáp ứng được cho anh?
Chỉ có điều, từ ngày mang chiếc bụng bầu giả, tôi không thấy mình có tin vui nữa. Đi khám, tôi chết lặng khi bác sĩ thông báo sau lần sảy thai ấy, tôi bị tổn thương nghiêm trọng và rất khó để mang thai lại. Trời đất sụp đổ, tim tôi vụn vỡ. Hận anh hay trách mình không ngăn anh lại giờ cũng chẳng còn nghĩa lý gì. Và chẳng cần anh phải nhắc, đêm nào đợi anh đi ngủ, tôi cũng đứng khỏa thân trước gương, tự đeo chiếc bụng bầu ấy vào người, từng giọt nước mắt lã chã rơi trên đó. Tôi, khát khao được làm mẹ. Tôi không biết mình có nên nói chuyện đó cho anh biết không? Mà hình như anh cũng chẳng quan tâm. Anh chỉ cần tôi như để thỏa mãn đam mê của anh. Tôi đã không hiểu được 1 phần còn lại của con người anh. Và giờ, là bi kịch mà tôi đang phải chịu đựng.
Theo blogtamsu
5 năm đi nước ngoài chồng gửi tiền về cho vợ xây nhà đẹp, mua xe hơi đắt tiền nhưng... Sống trong căn nhà tiền tỷ mới xây, đi xe hơi đắt tiền như vậy Liên lại ăn 1 bữa cơm khiến Thuận sốc nặng khi chứng kiến nó sau 5 năm về nước. Thuận dặn vợ ở nhà thấy mình chăm con và bố mẹ chồng thật tốt (ảnh minh họa) Từ hồi vợ sinh xong đứa thứ 2 kinh tế nhà...