Chứng rối loạn lo âu: Không chừa một ai
Bệnh nhân tâm thần của TS.BS Bùi Quang Huy, Bệnh viện Quân y 103 lại là giáo viên, bác sĩ, thậm chí cả bí thư, chủ tịch tỉnh… đang đảm nhiệm trọng trách.
Sợ như chó dại cắn
Còn cái sự “không bình thường” của họ thì chỉ có bản thân và những người trong gia đình mới biết. Nhưng vì chưa tìm ra nguyên nhân, chưa hiểu nó là cái gì, nên hầu hết những người này âm thầm giấu nhẹm và cố gắng chịu đựng cơn bệnh h.ành h.ạ. Theo TS.BS Bùi Quang Huy, ai cũng từng có lúc hoảng sợ trong đời, nhưng cái sự “sợ” cứ lặp đi lặp lại, sợ không có nguyên do, sợ đến run rẩy, rụng rời thì không phải ai cũng gặp.
Một bệnh nhân tên Dương Văn Bình, 51 t.uổi, trong hồ sơ ghi rõ nghề nghiệp là giáo viên dạy cấp 3. Từng trải nửa đời người, va chạm nhiều, vậy mà bệnh nhân này rất hay lên cơn sợ. Điều kỳ quặc là không rõ nguyên do, cơn sợ đến bất thình lình khiến ông c.hết giấc nhưng sau đó nát óc cũng không hiểu mình sợ cái gì.
Mỗi khi lên cơn, ông Bình lại bủn rủn chân tay, cảm giác hoảng sợ tột độ, vã mồ hôi hột, tim đ.ập thình thịch, cơ thể tím tái, đầu óc quay cuồng. Với các triệu chứng này, bệnh nhân nghĩ mình có vấn đề về tim mạch nên đã nhiều lần đi khám chuyên khoa tim mạch ở các bệnh viện. Tuy nhiên, lần nào các bác sĩ cũng khẳng định tim mạch bệnh nhân hoàn toàn bình thường. Thay vì vui mừng khi nhận được kết quả trên, ông Bình lại càng dằn vặt về các cơn sợ của mình đến mức mất ăn mất ngủ. Ông đi khám chuyên khoa tiêu hóa, các bác sĩ cũng trả lời không có vấn đề gì.
Hết năm này qua năm khác, ông Bình sống với căn bệnh sợ kỳ quái. Có lúc đang đứng trên bục giảng, thấy mồ hôi bắt đầu vã như tắm, chân tay bủn rủn… ông cố sức thều thào “lùa” cho học sinh ra sân chơi hết, “nấp” vào một góc lớp và chịu đựng sự h.ành h.ạ của cơn bệnh. Khi nó dần qua đi, ông Bình lẩy bẩy đứng dậy, mặt mũi phờ phạc, mất hồn mất vía. Đồng nghiệp và học sinh chỉ biết ông sức khoẻ yếu, thỉnh thoảng lên cơn khó thở nên rất cảm thông, chia sẻ với thầy.
Video đang HOT
Một lần, ông đến Khoa Tâm thần, Bệnh viện Quân y 103 để khám. Ngay lập tức ông được chẩn đoán mắc chứng hoảng sợ – một bệnh lý tâm thần khiến bệnh nhân hoảng sợ cực độ, sợ như chó dại cắn.
BS tư vấn cho bệnh nhân hoang tưởng tại Viện Sức khoẻ tâm thần, Bệnh viện Bạch Mai, Hà Nội.
Ông đại tá mắc bệnh hoảng sợ
Bệnh hoảng sợ hay còn gọi là rối loạn lo âu, có nguyên nhân từ rối loạn gien di truyền. Bệnh nhân thường lên cơn sợ khi đi một mình. Cơn xảy ra ở đâu thì bệnh nhân dứt khoát không dám đến chỗ đó nữa. Thể bệnh này chiếm 5% dân số và nó không trừ bất kể ai, từ bí thư, chủ tịch tỉnh, giám đốc bệnh viện, cán bộ quân đội, công an… đều có thể mắc bệnh.
Những bệnh nhân này thậm chí nhập viện với tên t.uổi, nghề nghiệp, địa chỉ giả chỉ vì ngại mang tiếng mắc bệnh tâm thần, ảnh hưởng đến công việc, vị trí đang công tác. Một bệnh nhân nhập viện trong tình trạng đang lên cơn sợ bằng xe cấp cứu quân sự, ông này khai nghề nghiệp là kỹ sư, do quen biết nên mượn được chiếc xe trên. Nhưng khi bệnh tình ổn định, ông mới thổ lộ cho bác sĩ biết mình lãnh đạo một đơn vị thuộc lực lượng vũ trang, mang quân hàm đại tá và các cơn hoảng sợ đã dày vò ông hơn 5 năm.
TS.BS Bùi Quang Huy cho biết, với bệnh lý này, cái khó duy nhất là ở khâu chẩn đoán, căn nguyên của vấn đề là do tâm lý “đau đâu chữa đấy” của người bệnh, thấy đau tức ngực, mất ăn mất ngủ là đi khám tim mạch, tiêu hóa chứ nhất định không đến chuyên khoa tâm thần. Họ chỉ đến khi đã “không còn chỗ nào để đi”. Tuy nhiên, rất may là việc điều trị bệnh không quá khó khăn. Bệnh nhân sẽ được dùng thuốc cắt cơn trong thời gian điều trị khoảng 1 tháng. Sau đó, họ phải liên tục dùng thuốc ổn định bệnh trong vòng 5 năm để các cơn sợ không tái phát.
Theo Hồng Hương (Kiến thức)
Bệnh nhân tâm thần: “Dẹp đường ra, đại ca đến đây!”
"Cởi trần trùng trục kèm theo điệu cười khềnh khệch, bước đi khật khưỡng, đến đâu cũng la: Dẹp đường ra, đại ca đến đây! Chồng em đấy chị ạ" - chị Nguyễn Thị Ngà - Quảng Cát - Quảng Xương - Thanh Hoá nghẹn ngào.
"Cô là ai? Dẹp đường cho đại ca đi"
Chị Ngà, vợ anh Đào Viết Tiến cho hay: "Cách đây 3 năm, do một tai nạn nên chồng tôi có dấu hiệu lúc nhớ lúc quên. Rồi trạng thái tâm lý thay đổi nhiều, luôn tự phong mình là đại ca. Gia đình tôi đã cho anh đi khám tại bệnh viện Bạch Mai (Hà Nội). Các bác sĩ xác định chồng tôi bị thần kinh phân liệt thể Paranoid (hoang tưởng ảo giác)."
Gia đình cho anh nhập viện một thời gian dài. Thấy bệnh có dấu hiệu ổn định, tôi đưa anh về nhà điều trị ngoại trú. Một thời gian sau, thấy anh có dấu hiệu đ.ập p.há, tính tình hung hăng. Ai cũng phải chịu, phải nhịn anh nếu không biết tay với... đại ca. Không những thế còn phải biết "nịnh", dỗ dành đại ca không thì khổ với đại ca lắm - chị Ngà kể.
"Bản thân tôi cũng không ít lần bị phang vì ngăn cản anh phá đồ. Đ.ánh xong, anh hỏi cô là ai mà dám ngáng đường tôi. Muốn sống thì tránh ra, không thì liệu cái thần hồn".
Đôi lúc tỉnh táo anh lại hỏi thăm mọi người trong gia đình, nhận diện được tôi là vợ của anh. Những lúc ấy, tôi lấy làm hạnh phúc, nhưng cái cảm giác đó chỉ được trong một khoảnh khắc ngắn thôi. Sau đó đâu lại đấy... lại hỏi: "Cô là ai? Dẹp đường cho đại ca đi". Nghĩ mà thương mình, thương chồng lắm - chị Ngà tâm sự.
Vì nhà tôi cũng gần Trung tâm Bảo trợ xã hội Thanh Hoá nên gia đình tôi xin được điều trị ngoại trú để có điều kiện chăm sóc chồng. Nhưng thú thật nhiều lúc cả nhà tôi náo loạn vì "đại ca đến đây".
Nhiều lúc cả nhà tôi náo loạn vì... "đại ca đến đây"
Đám ma thì cười, đám cưới thì khóc
Chị Ngà tâm sự: khổ nhất là từ khi chồng tôi mắc căn bệnh này thì lúc tỉnh, lúc mê, hay đi lang thang, nhặt nhạnh những thứ vớ vấn để về làm dao, làm kiếm cho... đệ tử. Đặc biệt là trạng thái tâm lý liên tục biến đổi.
Đợt cuối năm ngoái đứa cháu ngoại cưới. Cả nhà sang giúp việc cho đám cưới để anh ở nhà với đứa con trai 15 t.uổi nhằm tránh để anh sang quậy phá. Thế nhưng, anh vẫn trốn sang đám cưới được.
Đúng lúc, nhà trai sang xin dâu... thì cả hội trường hốt hoảng nín lặng vì có tiếng khóc vang lên. Tôi quay ra, giật mình nhận ra chồng mình. Dỗ cách mấy chồng cũng không chịu, cứ ngồi khóc tu tu đòi thả cháu gái ra.
Chưa hết đâu, hễ trong làng có đám ma thì kiểu gì anh cũng lẻn đến. Vừa đến ngõ nhà người ta, chồng tôi cứ lăn ra cười, rồi chỉ chỉ trỏ trỏ... Ấy thế, ai mà đụng vào, không biết cách "nịnh" thì liệu hồn vì "ta là đại ca đây, dẹp ra, không ta g.iết hết. Không ít người hoảng sợ. Thật nhiều lúc tôi cũng cực lắm!
Xác định bệnh hoang tưởng Bác sĩ, Nguyễn Hữu Hiệp, Giám đốc BV tâm thần Thanh Hoá cho biết, nguyên nhân bệnh do những biến đổi, khiếm khuyết về rối loạn chuyển hóa của tế bào não, rối loạn chức năng hoạt động của não và chưa một xét nghiệm nào có thể phát hiện được. Khi mắc bệnh, bệnh nhân có biểu hiện như mất ngủ, khó ngủ, không ngủ, đảo giấc (ngày ngủ đêm thức) rối loạn về hành vi, rối loạn về cảm xúc. Như cảm giác hai chiều vừa yêu vừa ghét hay cảm xúc trái ngược là người thân thì rất ghét, căm thù nhưng người dưng lại tin yêu đi dự đám ma thì cười nhưng đi đám cưới lại khóc.... Bệnh nhân còn biểu hiện như: đi lang thang, nhặt rác, tích trữ các vật dụng bỏ đi, cười một mình. Ngoài ra, bệnh nhân còn có biểu hiện hoang tưởng ma nhập, người c.hết nhập vào, luôn có cảm giác bị theo dõi, bị hại, bị bắt, b.ị g.iết, bị bệnh. Có người lại có hoang tưởng phát minh, nghiên cứu sáng chế... Tuy nhiên, BS Hiệp cho biết thực tế rất nhiều bệnh nhân tuy mắc bệnh hoang tưởng ảo giác nhưng nói năng lưu loát, trí nhớ tốt, thậm chí nhớ tốt hơn người bình thường.
Theo Ngọc Liên (Bee.net)
T.ự t.ử vì dị ứng sóng điện thoại di động Michael Nield bị đau đầu liên tục do các tín hiệu phát ra từ sóng di động, cuối cùng anh chàng này đã phải t.ự v.ẫn vì không chịu nổi đau đớn. Michael Nield (36 t.uổi) là một nghệ sĩ violon tốt nghiệp trường Oxford, bị một chứng bệnh gọi là nhạy cảm điện, đau đớn khi tiếp xúc với tất cả các...