Chuẩn bị món quà sang trọng ra mắt nhà trai, nhưng mẹ chồng tương lai lại phũ phàng bảo cầm về và lời đáp trả khiến tôi bị đuổi thẳng
Cứ tưởng món quà đắt tiền ấy sẽ khiến mẹ chồng tương lai quý mến tôi trong lần đầu ra mắt. Ấy thế mà nghe tới công việc của bố mẹ tôi, bà sa sầm nét mặt.
Dù bạn bè xung quanh luôn đặt mục tiêu phải tìm được người chồng giàu có, ít nhất cũng phải hơn mình, còn tôi thì chẳng bao giờ nghĩ tới. Bởi đơn giản, tôi cho rằng chuyện yêu đương cứ tùy duyên đi…
Nhưng khi tôi quen Thức, bạn bè xung quanh đều bất ngờ. Bởi họ nghĩ tôi tẩm ngầm tầm ngầm mà đấm c hết voi. Thực ra, anh không hẳn giàu nứt đố đổ vách, nhưng điều kiện kinh tế khá tốt. Hiện tại, gia đình anh cũng ở thành phố, bố mẹ đều là công chức nghỉ hưu. Còn Thức thì start-up cũng đã có chút thành tựu, nói chung tiềm lực vững vàng để lo cho vợ con. Trong khi đó, nhà tôi ở quê chỉ đủ ăn, tôi thì lương ổn nhưng chỉ là làm thuê.
Quen nhau được hơn 1 năm, chúng tôi cũng tính tới chuyện xa hơn. Và tận lúc này, Thức mới bảo tôi về nhà anh chơi. Tôi khá lo, nhưng anh là người cũng tâm lý, bảo tôi bố mẹ anh hơi khó tính nhưng về cơ bản hiểu chuyện, sẽ không làm khó ai. Ngoài ra, Thức có dặn tôi ăn mặc kín đáo, lịch sự sẽ dễ ghi điểm hơn. “Em đừng áp lực quá, mẹ sẽ không thử thách em đâu, nếu có thì còn anh ở đây mà, anh sẽ chống đỡ giúp em” – Thức động viên.
Tôi cũng yên lòng phần nào, vâng dạ rồi bắt đầu nghĩ quà để đem tới biếu. Bố mẹ tôi hay tin con gái đi ra mắt, lập tức xúm vào nghĩ cùng. Cuối cùng, nhà tôi quyết định chọn mua 1 bộ ấm chén trông vừa lịch sự, lại không bị rẻ tiền. Bố có người quen mở cửa hàng gốm sứ nên mua tại đó, mang về ông còn cẩn thận lau lại, gói ghém từng chiếc 1 cho tôi đi đường không bị xóc, vỡ.
Video đang HOT
Ảnh minh họa.
Ngày ấy cũng tới, nhìn bố mẹ háo hức đứng cửa tiễn rồi dặn dò, tôi cũng vui. Thức tới đón, hai đứa thẳng tiến về nhà anh. Mặc dù được anh người yêu kể sơ sơ trước đó, nhưng tôi vẫn rất bất ngờ với cơ ngơi nhà anh… tận trong ngõ lại quá sức nhỏ hẹp, đơn giản. Nói không ngoa, nó còn chật và bề bộn hơn nhà tôi ở quê nữa. Bảo sao Thức từng nói anh nặng gánh, còn phải phụ giúp bố mẹ sang sửa nhà nữa.
Tôi cũng hiểu, nhà phố thì đất chật, nên thoáng nghĩ rồi thôi. Điều quan trọng là giờ phải đối mặt với mẹ chồng tương lai. Và bà đã khiến tôi hết hồn khi hỏi những câu rất riêng tư như làm gì, công việc cụ thể, giờ giấc tan làm, có phải ôm việc về nhà, lương lậu bao nhiêu. Khi hay tôi lương ngót nghét 20 triệu nhưng không tránh khỏi những lúc phải nhận thêm việc hoặc giải quyết khiếu nại từ khách, bà cau mặt.
Thế nhưng phải khi biết mẹ tôi bán hàng ngoài chợ, bố là lái xe, bà thể hiện sự chán ghét ra mặt. Lúc này, mẹ chồng tương lai mới mở hộp quà. Bộ ấm chén lớp men sáng bóng, những đường nét vẽ rất tinh tế, cứ tưởng được khen nhưng mẹ Thức lại bĩu môi bảo không đẹp. Bà phũ phàng đóng hộp lại, đẩy về phía tôi: “Thôi cháu cầm về mà dùng, bộ này không hợp nhà chúng tôi. Cháu bảo mẹ mang ra chợ bán lại cho người ta mà lấy tiền tiêu. Với Thức ở lại nói chuyện và tiễn bạn đi con, mẹ đi nấu bữa trưa”.
Tôi choáng váng. Chưa bao giờ tưởng tượng nổi cảnh mình bị đuổi khéo, à đuổi thẳng cổ thế này. Còn món quà cũng đâu có rẻ gì. Bộ ấm chén đó trị giá hơn 1 triệu, so với điều kiện của gia đình tôi thì đã rất đắt đỏ rồi. Lại thêm nghĩ tới sự chu đáo của bố mẹ ở nhà, tôi lại càng giận hơn.
Tôi đánh mắt sang Thức, nhưng anh cũng chỉ nói câu để khuyên can kiểu vô thưởng vô phạt như là bộ ấm chén đẹp, rồi tôi ở lại ăn xong thì về. Nhưng tôi dứt khoát cầm lại món quà, rồi đáp: “Vâng, để cháu cầm về ạ. Cháu chưa từng tới nhà chơi nên không biết phong cách gia đình mình sao, bộ ấm chén này mà đặt ở đây mất công bác lại phải đổi bộ bàn ghế ạ”.
Mẹ Thức nghe xong tái mặt, nói tôi hỗn hào, có ý chê bai gia đình họ. Nhưng tôi lúc ấy giận quá nên có hơi nóng, cãi lại: “Cháu không màng giàu nghèo, gia đình bác ở phố, điều kiện hơn gia đình cháu thì cháu nghĩ đó là 1 chút may mắn chứ chả định xin xỏ gì. Bố mẹ cháu tuy lao động chân tay nhưng đối xử với anh Thức rất lịch sự, đàng hoàng. Cháu cũng không cần bác tiễn đâu ạ, cháu xin phép đi về”.
Tới đây, mẹ Thức quát ầm lên rằng tôi là thứ nhà quê bố láo và yêu cầu Thức phải chia tay, không có hôn sự, cưới hỏi gì hết. Tôi bật khóc, bỏ ra ngoài. Thức chạy theo nhưng anh lại yêu cầu tôi quay lại xin lỗi vì thái độ không phải. Tôi đẩy anh rồi bỏ về. Tôi có kể lại chuyện thì bố mẹ nói tôi quá nóng nẩy, vẫn nên xin lỗi gia đình họ thì hơn. Thức cũng không ngừng nhắn tin trách móc, anh bảo bố mẹ anh nuôi anh vất vả, giờ tôi lại hỗn hào như thế là không tôn trọng. Tôi có thật là đã sai?
Chồng chuyển nhà để tránh gia đình em trai làm phiền
Vợ chồng tôi có hai con học cấp một, đang thuê nhà ở gần nhà mẹ chồng, cách mấy trăm mét. Mẹ chồng tôi ở chung với con trai út.
Chúng tôi xác định ở gần để có gì chạy qua chạy lại cho dễ, em chồng làm nhà nước, mẹ chồng và em dâu bán tạp hóa tại nhà. Chồng tôi là người sống có kỷ cương, trách nhiệm, có việc gì là anh phải sắp xếp đâu ra đó. Anh bảo ai cũng có công việc của họ, việc nhà mình mình tự lo, tránh làm phiền người khác. Hai con tôi học hành, công việc công ty, việc nhà nhiều nhưng chúng tôi thu xếp ổn thỏa.
Trái ngược với anh trai thì cậu em chồng tôi sống rất kỳ, có tính cứ nhờ vả ai được là nhờ, cả cô vợ cũng vậy. Buổi sáng các em có thể ngủ đến 8h sáng, đi uống cà phê rất thoải mái, đến khi có việc cần giải quyết là gọi điện nhờ vợ chồng tôi.
Các em không cần biết chúng tôi rảnh hay bận, cũng không quan tâm làm phiền thế người khác khó chịu đến mức nào. Một ngày không biết bao nhiêu lần các em nhờ, lúc thì đi đón con hộ, lúc qua khiêng nước, lúc bán hàng. Chúng tôi không nề hà gì những việc cỏn con nhưng thấy cách cư xử của em chồng như đang lợi dụng mình và không còn tôn trọng anh chị. Em coi đó như nghĩa vụ tôi phải làm, như một tay sai vặt của vợ chồng em. Chồng tôi nhiều lần nhắc và tỏ thái độ rất mạnh nhưng đâu lại vào đó.
Buổi tối hôm đó chồng tôi đi làm về ngập nước, mệt mỏi và đói, anh bơ phờ, vừa bưng chén cơm ăn tối thì mẹ chồng gọi đi đón cháu học thêm về. Chồng tôi hỏi em trai đâu, mẹ bảo đi đánh bóng chuyền, em dâu đang nhập hàng. Chồng tôi bảo gọi vợ em bỏ hàng đó đi đón con, còn anh bỏ chén cơm chạy xe ra thẳng sân bóng đánh em trước mặt bao nhiêu người. Cả hai chạy về nhà tiếp tục cãi nhau và chồng tôi tiếp tục đánh em; đến khi mẹ chồng tôi khóc mới dừng. Tôi chưa bao giờ thấy chồng hung hãn đến vậy. Buổi tối anh về nhà và gọi điện trả nhà, thuê chỗ xa ở. Anh đang rất quyết tâm và giận dữ, hai gia đình chưa nói chuyện lại, tôi phải giải quyết thế nào cho ổn thỏa?
Sau đám cưới em chồng, tôi giục mẹ chồng đưa tiền cỗ nhưng bà thản nhiên nói một câu khiến tôi dù tức nghẹn vẫn phải rút 90 triệu ra trả Tôi gọi cho em chồng, cô ấy thản nhiên nói đó là thỏa thuận giữa vợ chồng tôi và bố mẹ, cô ấy không hề biết. Nếu được lựa chọn lại, tôi chắc chắn không bao giờ giúp đỡ em chồng kiểu này. Bây giờ tự nhiên tôi là người mất tiền, đã vậy còn mâu thuẫn với chồng và chưa tìm được...