Chuẩn bị lên xe về thành phố sau mấy ngày Tết, bố chồng lén cầm tay yêu cầu 1 việc khiến con dâu khóc suốt 1.500 km
Kỳ nghỉ Tết bỗng hóa gánh nặng sau khi tôi được nghe đề nghị của bố chồng.
Ai cũng biết Tết là dịp gia đình đoàn tụ, quây quần nhưng Tết năm nay với vợ chồng tôi còn có nhiều vấn đề hơn thế. Nhất là trong khoảnh khắc chuẩn bị từ nhà chồng quay trở lại thành phố.
Tôi là một người phụ nữ 40 tuổ.i, đang là quản lý cấp trung tại một công ty nước ngoài. Tôi và chồng đã kết hôn được 10 năm trên cơ sở tình yêu, hoàn toàn tự nguyện và tôn trọng lẫn nhau. Ngoài những tương đồng về học thức, lối sống và sở thích chúng tôi còn có chung quan điểm là quyết định kết hôn mà không sinh con.
Nguyên nhân đến việc cả hai vợ chồng chúng tôi nhận thấy những “bất ổn” và mệt mỏi xoay quanh việc có con như chăm sóc, nuôi dạy đứ.a tr.ẻ,… từ gia đình bạn bè, người thân. Quyết định này cũng không phải là điều dễ dàng, nhất là khi chồng tôi là con trai duy nhất trong nhà chồng.
Trong suốt 10 năm qua, cuộc sống hôn nhân của chúng tôi diễn ra suôn sẻ và hạnh phúc. Bình thường hai vợ chồng đều đi làm, đến cuối tuần thì cùng nhau chơi thể thao, các dịp lễ Tết có nhiều thời gian hơn lại đi du lịch.
Dù không sinh con nhưng cuộc sống hôn nhân của chúng tôi vẫn vui vẻ, hạnh phúc (Ảnh minh họa)
Đợt cuối năm vừa rồi, bố chồng tôi bị ốm nặng, phải nhập viện điều trị một thời gian nên Tết năm nay chúng tôi quyết định về quê ăn Tết. Trong khi vợ chồng tôi tập trung vào vấn đề sức khỏe của bố nhưng bố và anh em họ hàng lại chỉ nói về chuyện chúng tôi chưa có con.
Mỗi bữa ăn hay gặp mặt họ hàng, việc giục giã con cái của chúng tôi trở thành chủ đề chính, mọi người không ngừng hỏi han về việc khi nào chúng tôi sẽ có con. Bố chồng tôi cũng nói ra nói vào rất nhiều lần rằng ông muốn có cháu.
Video đang HOT
Tôi hiểu nguyện vọng đó là bình thường nhưng vợ chồng tôi cũng có quyền được quyết định cuộc sống của mình. Tất cả những câu hỏi và lời nói đó khiến vợ chồng tôi cảm thấy mình đang phải gánh một áp lực lớn lao, kỳ nghỉ Tết thăm bố bỗng trở nên mệt mỏi hơn. Tôi chỉ muốn kết thúc kỳ nghỉ càng nhanh càng tốt còn chồng thì không bày tỏ thái độ gì, anh nói rằng tôn trọng quyết định của vợ.
Cuối cùng, lễ Tết cũng kết thúc và đến ngày vợ chồng tôi quay lại thành phố. Khi mọi người đang bận rộn thu dọn đồ đạc chuẩn bị cho chuyến bay hơn 1.500km, bố chồng tôi bỗng lén kéo tôi sang một bên để nói chuyện. Ông có vẻ nghiêm túc hơn mọi khi, và ánh mắt chứa đựng điều gì đó nửa buồn lo nữa dè chừng.
“Con ơi” , ông bắt đầu, giọng nói trầm ấm nhưng có phần nặng nề. “Bố muốn nói chuyện với con một chút” . Tôi gật đầu, cảm thấy hồi hộp.
“Vợ chồng con đã kết hôn được nhiều năm nay và có quyết định của riêng mình. Nhưng bố cũng có một nguyện vọng là các con có thể sinh cho bố một đứa cháu. Bố không muốn đến lúc nhắm mắt xuôi tay mà vẫn đau đáu vì không có người nối dõi tông đường” - ông nói tiếp.
Tôi đứng sững lại, không biết phải phản ứng như thế nào. Yêu cầu này không phải là bất ngờ hoàn toàn, nhưng cách mà bố chồng nói khiến tôi cảm thấy gánh nặng đang đè lên vai mình tăng thêm vài bậc. Tôi cảm thấy vô cùng bối rối, lắp bắp không nói nên lời: “Bố… con…”.
Tôi hiểu rằng yêu cầu này xuất phát từ tình yêu thương và hy vọng của bố dành cho gia đình, nhưng nó cũng khiến tôi cảm thấy áp lực quá lớn. Đang nghĩ miên man, ông lại nói thêm đầy tha thiết: “Bố đã lớn tuổ.i rồi, sức khỏe không còn như xưa nữa. Bố chỉ muốn thấy cháu nội của mình trước khi không còn cơ hội”.
Lời nói của ông như một mũ.i da.o đâm vào trái tim tôi. Tôi không thể kìm nén được nước mắt: “Con xin lỗi bố. Con thật sự không biết phải làm sao. Chúng con đã thống nhất…” . Bố chồng vẫn nắm tay tôi khẩn khoản nói: “Bố hiểu rằng đây là quyết định khó khăn cho vợ chồng con nhưng mong các con suy nghĩ lại về chuyện này”.
Lời nói của bố chồng khiến tôi không khỏi suy nghĩ (Ảnh minh họa)
Sau cuộc trò chuyện đó, tâm trạng tôi trở nên nặng nề hơn bao giờ hết. Khi lên xe đi ra sân bay đến lúc máy bay cất cánh, nước mắt tôi cứ thế tuôn rơi, không thể kìm lại được. Chồng tôi nhìn vợ ái ngại nhưng cũng chưa biết cách xử lý thế nào vì đây là lần đầu tiên chúng tôi đối diện với cảnh nghiêm trọng này. Anh nói: “Em đừng lo lắng quá. Chúng ta sẽ thảo luận lại về chuyện này sau và anh sẽ luôn tôn trọng mọi quyết định của em”.
Nhưng làm sao mà tôi không lo được? Hiện tại cả 2 vợ chồng tôi đã qua lứa tuổ.i đẹp nhất để sinh con, bây giờ muốn có con không phải chuyện dễ. Nếu chúng tôi sinh con thì sẽ vất vả hơn trước đây rất nhiều lần. Còn nếu chúng tôi vẫn khăng khăng không sinh con sẽ bị gia đình, họ hàng gắn cho tội bất hiếu. Tôi phải làm gì bây giờ đây?
Đêm cuối trước khi l.y hô.n, chồng bất ngờ gõ cửa rồi đưa ra lời đề nghị khiến tôi nghẹn ngào
Nhiều lần em khuyên chồng nên l.y hô.n vợ để đến với người khác. Thế nhưng lần nào nghe vợ nói, chồng em cũng gạt luôn.
Anh bảo không có con thì có thể xin con nuôi. Anh động viên nếu còn yêu anh thì không được bỏ cuộc.
Ngày gặp anh, em chỉ là cô sinh viên vừa ra trường, chân ướt chân ráo tới công ty anh xin việc. Anh khi ấy dù chỉ hơn em 3 tuổ.i nhưng đang là trưởng nhóm. Được anh hướng dẫn tận tình trong công việc nên em đã vượt qua thời gian thử việc nhanh chóng và được chính thức ký hợp đồng. Từ đó, em và anh càng có nhiều thời gian bên nhau.
Mỗi khi ở trước mặt mọi người, anh luôn cố gắng thể hiện tình cảm rất bình thường. Nhưng sau giờ tan sở, anh nuông chiều em. Để rồi em nhận ra mình yêu anh từ bao giờ không biết. Anh cũng thú nhận tình cảm với em. Chúng em cứ thế yêu nhau trong 3 năm mới kết hôn.
Vì đã hiểu hết tính cách anh rồi nên khi đám cưới về chung sống 1 nhà, em hạnh phúc lắm. Mang tiếng đi làm cùng nhau và về nhà ăn chung 1 mâm, nhưng cứ về đến nhà, anh lại dành làm hết mọi việc để em có thời gian nghỉ ngơi.
Khiếm khuyết nhất trong cuộc hôn nhân của vợ chồng em đó là 5 năm kết hôn mà chúng em chưa có may mắn được làm bố mẹ. Ảnh minh họa
Điều khiếm khuyết nhất trong cuộc hôn nhân của vợ chồng em đó là 5 năm kết hôn mà chúng em chưa có may mắn được làm bố mẹ. Nguyên nhân cũng vì em bị buồng trứng đa nang dẫn tới khó có con. Mà em cũng chủ quan không đi khám nên không biết mình đang mắc bệnh này.
Còn nhớ ngày trước khi kết hôn, chồng em bảo đi khám sức khỏe tiề.n hôn nhân. Việc cần thiết như vậy mà lúc đó em không đi và giận anh nhiều lắm. Em còn nghĩ anh đang nghi ngờ em ăn nằm với ai rồi nên muốn kiểm tra. Chứ đang yên đang lành, tự nhiên đề xuất đi khám làm gì. Em đâu biết được, anh vì muốn tốt cho cả 2 vợ chồng nên mới như vậy.
Cho đến khi vợ chồng lấy nhau cả năm trời vẫn chưa có con thì em bắt đầu lo lắng và đi khám. Thì ra đúng là lỗi do em thật. Em bị buồng trứng đa nang và hàng tháng phải dùng rất nhiều loại thuố.c điều trị. Tuy nhiên, đến nay em vẫn v.ô duyê.n chưa có tin vui bầu bí.
Chính vì điều này mà suốt 5 năm làm dâu nhà chồng, em luôn bị mẹ chồng trách móc. Bà trách em không thể sinh cho chồng, cho bố mẹ chồng 1 đứa con thì hãy buông tha cho anh. Em cũng hiểu tất cả những mong ngóng, trách cứ của mẹ chồng. Em cũng hiểu anh ở giữa phải khó xử như thế nào. Chính bởi thế, vì anh mà em luôn cố gắng để chạy chữa hiếm muộn. Nhưng lần nào theo là lần ấy em lại thất vọng, chán nản, mệt mỏi.
Nhiều lần em khuyên chồng nên l.y hô.n vợ để đến với người khác. Thế nhưng lần nào nghe vợ nói, chồng em cũng gạt luôn.
Anh bảo không có con thì có thể xin con nuôi. Anh động viên nếu còn yêu anh thì không được bỏ cuộc.
Song suốt 5 năm điều trị hiếm muộn, tiề.n của 2 đứa làm ra dành cả cho việc hệ trọng này mà cứ đội nón ra đi. Nhìn anh mỗi lần đi đâu chơi thấy trẻ con lại sà vào bế bồng, em chợt hiểu ra anh thèm khát có con thế nào. Cứ thế, em dần thấy mình là gánh nặng của anh nên nhất quyết l.y hô.n đơn phương.
Thời kỳ đầu, anh đau khổ nhất quyết không ký vào đơn l.y hô.n. Thời gian sau, chắc vì cũng quá mệt mỏi, nên anh đã đồng ý l.y hô.n. Anh bảo nếu em muốn thế, anh sẽ giải phóng e
m khỏi cuộc đời anh. Anh còn xin lỗi vì đã không thể mang lại cho em hạnh phúc vì bị quá nhiều áp lực phải sinh con từ phía bố mẹ mình.
Tụi em làm thủ tục ly thân trước. Sau ly thân, em dọn ra một nhà trọ gần công ty để ở. Ngày tòa án gửi giấy mời ra tòa, cả đêm hôm ấy em không ngủ nổi. Em cảm thấy vô cùng ân hận và tiếc nuối khi chỉ sau đêm nay nữa thôi, ngày mai em đã mất anh trong cuộc đời.
Đang trằn trọc thì em nghe thấy tiếng gõ cửa lúc nửa đêm. Ra mở cửa, em thấy anh đã đứng đó tự bao giờ. Anh cũng lao vào ôm em rồi thì thầm: "Suốt 1 tháng qua em rời khỏi ngôi nhà của chúng ta làm anh nhớ em quá. Cho anh làm chồng em đêm nay nữa được không? Mình ngủ cùng nhau nốt đêm nay em nhé".
Thật sự chẳng hiểu sao lúc đó em lại gật đầu lia lịa đồng ý điều này. Sáng mai thức dậy, anh cùng em chẳng ai bảo ai lặng lẽ nắm tay nhau lên tòa án xin rút đơn l.y hô.n. Bởi vợ chồng em đã xác định sẽ ở bên nhau và không bỏ cuộc trong việc điều trị hiếm muộn. Chỉ mong trời thương đoái hoài đến vợ chồng em thôi ạ. Các chị hãy cùng chúc phúc cho vợ chồng em sớm có tin vui nhé.
Bố chồng đến nhà lúc nửa đêm, tôi nghe xong 'lời đề nghị' cứ choáng váng, không thể tin nổi Giờ tôi phải làm sao đây? Tôi có nên đồng ý với bố chồng hay không? Tôi và chồng vừa lấy nhau cách đây 3 tháng. Chúng tôi không ở cùng với bố mẹ chồng, thuê nhà riêng để ở. Căn nhà chúng tôi thuê chật chội, điều kiện không tốt. Tôi lại vừa mới sinh con nên thấy bất tiện, khó chịu....