Chưa quên được người cũ, thì đừng bắt đầu với người mới…
Từ lén lút đến công khai, cô vẫn gọi điện, nhắn tin với người cũ mà chẳng hề quan tâm đến cảm giác của anh. Anh nói anh không thích cô nhắn tin với người kia và cô đừng nhắn tin với anh ấy nữa.
Anh và cô ấy quen nhau khi hai đứa đã bước vào tuổi 22, giữa năm thứ tư đại học và cũng có lẽ đó là khoảng thời gian ngắn ngủi quý giá để yêu thương như những sinh viên năm cuối khác. Họ đến với nhau trong thời gian đi thực tập tại một trường THPT ở Tuyên Quang. Trước đó, anh bị người yêu phản bội nhiều hơn một lần, cô cũng thứ tha cho người yêu trước đó của mình cũng không ít. Khi hai người gần như đến bên bờ vực của sự tuyệt vọng, ở cuối con đường họ đã tìm thấy nhau.
Những cuộc tâm sự thâu đêm, những dòng tin nhắn dài như vô tận là chiếc cầu nối đưa họ gần nhau hơn. Chắc có lẽ giữa hai tâm hồn ấy là sự đồng điệu đến lạ kì, tính cách, hoàn cảnh, thậm chí là suy nghĩ. Và họ đã yêu nhau như vậy. Những lúc cô gục đầu bên trang giáo án còn dang dở, lúc cô buồn vì những chuyện không đâu ập đến luôn có anh bên cạnh an ủi vỗ về.
Trở về trường, anh vừa học vừa đi làm thêm. Tối đi làm về anh lao ngay vào bếp nấu ăn cho cô. Cô bảo: “Em nấu cũng được mà, anh đi làm về mệt cứ nghỉ ngơi đi!” Anh có sở thích nấu ăn cho người yêu mình, mỗi lần đi làm về anh thường ghé qua chợ và mua những món cô thích ăn. Buổi sáng trước khi đi học hay đi làm, anh không quên gửi lên má cô một nụ hôn. Anh bảo: “Tối về anh lấy lại, em giữ cẩn thận đấy nhé!”. Anh cười tít, rồi phóng xe đi. Với anh, được ở bên cạnh cô, được nấu ăn, được thơm lên má cô hay những lúc cầm chiếc máy sấy hong tóc cho cô là một điều hạnh phúc nhất trên đời!
Vào hôm trước tết Đoan Ngọ, cô đi học về muộn, anh xin nghỉ làm sớm rồi tạt qua chợ mua bột về làm bánh. Hì hụi trong nhà, cuối cùng thì những chiếc bánh trôi tròn vo cũng nằm gọn gàng trong đĩa. Đã qua 9h30 mà chưa thấy cô về. Cơm cũng đã nguội, bánh trôi cũng vậy. 10h tối cô trở về, cô bảo hôm nay học xong cô đưa đứa bạn đi mua quần áo nên về hơi muộn. Anh chỉ cười bảo cô đi rửa tay rồi ăn cơm. Cô thắc mắc: “Ơ sao mai mới tết Đoan Ngọ cơ mà, sao hôm nay anh đã làm bánh rồi?”. Anh mặt tỉnh bơ: “Thì mai Tết, hôm nay là giao thừa mà!”
Cuộc tình của anh và cô sẽ thật đẹp nếu một ngày kia anh phát hiện ra cô vẫn qua lại với người yêu cũ. Từ lén lút đến công khai, cô vẫn gọi điện, nhắn tin với người cũ mà chẳng hề quan tâm đến cảm giác của anh. Anh nói anh không thích cô nhắn tin với người kia và cô đừng nhắn tin với anh ấy nữa. Cô trả lời thẳng thừng: “Em không làm được việc đấy!”. Anh buồn lắm, nhiều lần anh làm căng, cô nói: “Nếu không chịu được thì chia tay!”. Anh yêu cô quá! Có phải anh quá nhu nhược không? Anh cũng là một người có tài, chịu khó. Anh không muốn từ bỏ. Âu cũng là cái lỗi của kẻ si tình!
Mọi chuyện lên đến đỉnh điểm khi cô về quê và đi chơi với người yêu cũ. Cô thay tên anh trong danh bạ và up ảnh đi chơi với “người thương” kia bằng một nick Facebook khác. Anh biết được chuyện đó…và họ chia tay… Cô là người nói.
Sau nhiều lần níu kéo, lần này anh đã từ bỏ!
Nếu không quên được người cũ, sao cô lại bắt đầu với anh. Anh vô tình biến thành người thay thế tạm thời, là diễn viên phụ mà vai chính là cô và người yêu cũ. Anh là kẻ thế vai…
Theo Guu
Video đang HOT
Chuyện 'đàn ông chiều vợ' của bố trẻ và bài học dù được yêu thương, con gái hãy tự lập!
"Còn các ông nhận thấy, một ngày vắng các ông, vợ các ông sẽ rảnh rang sung sướng, không phải tất bật nồi niêu quần áo chổi rế nhà cửa, không phải điếc tai nghe những lời nặng nề".
Là con gái, ai chẳng muốn có cho riêng mình một người đàn ông thật tốt làm chỗ dựa. Để từ đó về sau có một gia đình, một người quan tâm, yêu thương và chiều chuộng, hơn cả là mang tới cho mình hạnh phúc. Có được một người như thế trong cuộc đời là may mắn, như người ta vẫn nói "Khi yêu được người đàn ông toàn tâm toàn ý cho mình, thì người con gái không bao giờ phải trưởng thành cả. Thế nhưng, dù người ở cạnh mình có đối xử tốt với mình như thế nào, phải chăng mỗi cô gái cũng nên độc lập và mạnh mẽ hơn? Giống như câu chuyện buồn nhưng đem tới quá nhiều suy ngẫm dưới đây...
Đây là những dòng tâm sự của một ông bố trẻ - người đã từng khiến dân tình phát sốt với câu chuyện "Vợ tao mới đẻ" cách đây một thời gian. Lần này, ông bố trẻ lại khiến người đọc không thể không suy nghĩ về bài học yêu thương trong cuộc sống với câu chuyện thật rất nhiều xúc cảm này.
- Ông có chiều vợ không?
- Không!
- Thấy 2 người tình cảm thế tôi cứ tưởng ông phải chiều vợ lắm!
Thực ra tôi không có cơ hội được "chiều vợ" mấy! Vợ tôi sống chủ động lắm! Việc gì nó làm được nó sẽ làm, không bao giờ cần giúp, không bao giờ nhờ vả.
Hồi vợ tôi chửa, vẫn hàng ngày nấu nướng, giặt rũ, phơi đồ, lau cầu thang... Tôi nhảy vào tranh việc thì nó bảo "Em vẫn làm được, em chửa chứ em có tàn tật đâu?". Nó chẳng vun cớ bầu bí mà chừa việc cho tôi bao giờ cả. Chỉ đến khi sinh con, đau đớn mệt mỏi, nó bảo "Em ko còn được như ngày trước nữa rồi, bố nó tự lo cho mình và làm giúp em nhé!". Tôi tự nguyện làm hết mọi thứ không nề hà gì.
Không phải tự nhiên mà nó như thế đâu. Ngày trước yêu tôi nó nhõng nhẽo và dựa dẫm vào tôi nhiều lắm. Để tôi kể cho các ông bà nghe chuyện này.
Tôi có một thằng bạn, nó chiều vợ, chăm vợ từ bữa ăn giấc ngủ, từ đường đi lối về. Nó rất hay quở tôi vô tâm. Có một lần tôi với nó đi có việc, tôi phát hiện cầm nhầm điện thoại Vi đi nên phải quay về đổi. Về đến cổng nhà tôi gọi Vi xuống lấy. Thằng bạn tôi thấy thế giật ngay điện thoại chạy thẳng lên tầng 4 đưa cho Vi. Xong lúc sau đi đường, nó quát tôi "Mày quá đáng! Vợ chạy 4 tầng xuống đây nhỡ ngã cái trật tay trật chân thì sao?".
Đấy, mỗi người đàn ông một cách yêu, một cách thể hiện tình cảm với vợ. Tôi thì thấy đi lại nhiều cho khoẻ. Nó thì luôn thấy nguy hiểm rình rập bất cứ đâu, phải luôn bảo vệ ng đàn bà của mình tốt nhất.
Rồi, nó mất vì tai nạn các ông bà ạ!
Buồn lắm!
Tôi buồn, vợ tôi buồn, nhưng khổ nhất là vợ nó...
Cái đợt 49 ngày sang nhà thăm, vợ nó kể, mấy hôm trước mơ chồng về, chỉ xin lỗi vợ, xin lỗi vì anh đã quá yêu chiều mà bây giờ khiến em khổ sở nhiều như thế. Em ấy nói, chồng mất, em ấy đau khổ vì đơn độc đã đành, rồi nhận ra thời gian yêu nhau và lấy nhau, mình đã quá ỉ lại vào sự chiều chuộng của chồng mình. Đến cái công tắc bình nóng lạnh của phòng ngủ giờ cũng không biết là công tắc nào giữa mấy cái gạt cầu giao phân chia đèn - điều hoà - tủ lạnh - bình nước nóng, bởi luôn được chồng bật nước tắm rồi tắt cho. Máy giặt em ý cũng phải làm quen mãi mới tự sử dụng được vì toàn tiếng Thái, quần áo thì chồng luôn mang lên giặt và phơi sợ vợ mò mẫm gió máy rồi cảm. Vị trí chổi lau nhà, các đồ dùng thiết bị máy móc cũng mất cả tuần để tìm và nhớ được vị trí... Nhận ra ông trời cho mình một người thương mình tuyệt đối không mảy may tính toán, mà nỡ cướp mất trong gang tấc. Không cam tâm, mà vẫn phải chấp nhận sự thật không gì thay đổi được.
"Người ta mất vài tuần vài tháng. Nhưng chắc em phải mất bao nhiêu năm mới tự sống được bình thường..."
"Anh chị ạ! Đến tận hôm qua em mới biết chồng em cất thuốc bổ cho em ở ngăn tủ nào để lôi ra uống lại cho hồi sức. Trước từng viên thuốc đều tự tay anh ý mang lên giường cho em uống..."
Tôi thấy cái câu "Khi yêu được người đàn ông toàn tâm toàn ý cho mình, thì người con gái không bao giờ phải trưởng thành cả", đúng đấy! Nghĩa đen luôn, với gia đình thằng bạn tôi. Chỉ tiếc cuộc đời oan nghiệt quá!
Vợ tôi thay đổi tính nết từ đấy. Không quá rõ ràng, chỉ âm ỉ âm ỉ, những thói quen của cô ấy dần dần không còn như xưa. Đi tắm không còn thấy gọi tôi ời ời lấy khăn lấy quần cho nữa. Thấy bóng đèn hỏng tự mua về thay. Thấy trần nhà nhiều mạng nhện tự buộc chổi vào gậy để quét, ko còn lè nhè ỉ ôi tôi nhiều việc như trước.
Và rồi tôi thấy vợ tôi chọn cách sống đúng. Khi tôi quyết định và bắt đầu đi làm xa nhà, khi gặp công việc kiếm được nhiều tiền hơn, có tương lai hơn, đầy đủ hơn. Mỗi lần đi là cả tuần và có khi cả tháng. Tôi đi làm xa từ khi con tôi còn ẵm ngửa. Nhưng ở nhà vợ tôi nó luôn làm tốt mọi việc. Hỏng máy bơm cũng tự biết xem xét, mồi lại cho chạy bình thường. Nhà mất nước mất điện cũng biết coi ở đâu đầu tiên, biết nguyên nhân mà xử trí. Đồ gì lỏng ốc lỏng ếch biết cầm kìm cầm tô vít vặn lại... nó làm được nhiều lắm! Làm được rất nhiều công việc thường là của đàn ông mà không cần đến tôi! Nó không ỉ lại, nên nó sẽ dễ sống hơn dù không có tôi bên cạnh.
Mỗi đợt về nhà, tôi lại tự nguyện làm tất cả việc nhà cho vợ nó có thời gian nghỉ ngơi, đi làm tóc hay đắp mặt, cho nó rảnh rang chăm sóc bản thân nó một tí. Vợ tôi xứng đáng với cuộc sống nhàn hạ sung sướng hơn nhiều. Nhưng vì tôi và con mà nó từng phải hi sinh nhiều thứ. Thận chí phải học và làm quen với cả việc gồng mình mạnh mẽ.
Nghĩ nhiều chuyện trong đời, thấy lòng càng rối bời nghe câu này quen không? Nhưng nhiều lúc tâm trạng tôi nó mông lung vậy thật đấy.
Các ông có bao giờ chợt nghĩ nếu một ngày không có vợ, thì cuộc sống của các ông sẽ như thế nào không?
Nếu một ngày không có các ông, cuộc sống của vợ sẽ như thế nào không?
Nếu các ông thấy, vắng các ông, vợ mình khổ sở nhiều thứ lắm, thì các ông đang là một người chồng tốt.
Còn các ông nhận thấy, một ngày vắng các ông, vợ các ông sẽ rảnh rang sung sướng, không phải tất bật nồi niêu quần áo chổi rế nhà cửa, không phải điếc tai nghe những lời nặng nề, không phải đau đầu cho những bực tức tranh cãi này nọ... Thì các ông đang là một người chồng tệ.
Câu chuyện thằng bạn quá cố của tôi không chỉ ảnh hưởng đến Vi đâu. Nó ảnh hưởng đến cả tâm lý tôi. Tôi lúc nào cũng sợ sự bất trắc của cuộc đời. Thế nên mấy câu ngôn tình "hãy thương nhau khi còn có thể ở bên, hãy chăm sóc nhau khi bàn tay còn nắm", đôi khi nó không sáo rỗng đâu. Nó là thật đấy!
Nay đọc được câu này, thấy hay và thấm:
"Hãy đi gặp người mà bạn muốn gặp đi. Nhân lúc ánh mặt trời dìu dịu, nhân lúc gió lay nhẹ nhàng, nhân lúc người ấy vẫn còn ở đó, nhân lúc bạn chưa già."
Hãy yêu thương nhau khi còn có thể!
Theo Phununews
Vợ ngoại tình nhưng tôi vẫn muốn tha thứ, phải làm sao để em quay về? Tâm trạng tôi đang rối bời, giằng xé, tôi cần sự sẻ chia giúp đỡ, tôi cần lời khuyên chân thành, mong các bạn giúp tôi. Kính gửi quý toà soạn, khi tôi ngồi gõ những dòng chữ này mong nhận được lời khuyên và chia sẻ cũng là lúc mà tâm trí tôi rối bời, đau khổ. Tôi và vợ bằng tuổi,...