Chửa ngoài tử cung: Mổ bỏ thai… vẫn có thai
Mổ cấp cứu chửa ngoài dạ con tại BV Đa khoa Hà Đông được 3 tuần, đau bụng, đi khám ở bệnh viện khác vân phát hiện thai trong tử cung.
Do bị đau bụng, bệnh nhân Nguyễn Thị Thanh Nga (SN 1990, trú tại Đỗ Động, Thanh Oai, Hà Nội) được đưa đến bệnh viện Đa khoa Hà Đông, Hà Nội điều trị. Sau khi thăm khám, các bác sĩ cho biết bệnh nhân đang mang thai và chửa ngoài tử cung, phải mổ cấp cứu. 3 tuần sau mổ, bệnh nhân thấy đau bụng, đi khám ở bệnh viện khác, phát hiện thai vẫn có trong tử cung khiến bệnh nhân và gia đình hoảng loạn, nghi ngờ về trình độ chuyên môn cũng như sự tắc trách của bác sĩ ở Bệnh viện Hà Đông.
Hai mẹ con chị Nguyễn Thị Thanh Nga đang trình bày sự việc với PV
Mổ bỏ thai nhưng vẫn có thai
Chị Nga cho biết: “Chiều 26/2/2012, tôi bị đau bụng dữ dội, được người nhà đưa đến bệnh viện Thanh Oai khám điều trị. Tại đây các bác sĩ chẩn đoán tôi mang thai và giới thiệu chuyển lên bệnh viện tuyến trên là Bệnh viện Đa khoa Hà Đông (BV Hà Đông). Qua quá trình thăm khám, ê kíp bác sĩ kết luận, tôi chửa ngoài tử cung (ngoài dạ con) đồng thời chỉ định mổ cấp cứu. Sau khi mổ được gần 3 tuần, tôi phát hiện ra mình vẫn mang thai. Tôi phản ánh tới các bác sĩ đã mổ cho tôi ở bệnh viện Hà Đông nhưng họ chối bỏ, không thừa nhận về việc thiếu sót dẫn đến việc tôi vẫn mang thai. Việc này làm tôi hoảng sợ, không biết phải xử lý như thế nào?!”
Bà Phạm Thị Xuân (mẹ đẻ chị Nga) cho biết thêm, “bác sĩ bệnh viện Hà Đông chẩn đoán Nga bị chửa ngoài dạ con và đề nghị mổ cấp cứu. Ca mổ diễn ra bình thường, 4 ngày sau Nga được xuất viện. Khi về, bác sĩ chỉ cho duy nhất đơn thuốc và dặn: Về uống thuốc theo đơn! Ngoài ra, người nhà không được nhận bất kỳ một loại giấy tờ nào khác.
Điều mà gia đình chẳng thể nào ngờ tới đó là khoảng 3 tuần sau cháu Nga lại cho biết có những biến đổi khác thường, dạng như vẫn mang thai. Để biết chính xác tôi đã bảo cháu ra bệnh viện Hữu Nghị và bệnh viện Phụ sản Trung ương khám. Thật bất ngờ, sau siêu âm các bác sĩ cho biết cháu Nga đang mang thai tuần thứ 8. Thật khó tin đó là sự thật, bởi các bác sĩ ở BV Hà Đông đã chẩn đoán và vừa mổ ngoài dạ con cho cháu Nga thì làm sao còn thai được nữa?!”.
Video đang HOT
Cũng theo bà Xuân, khi siêu âm cháu Nga có tâm sự với các bác sĩ tại Bệnh viện Phụ sản Trung ương và được các bác sĩ cho rằng, may mà gia đình tôi đưa cháu Nga ra đó khám. Nếu quay trở lại BV Hà Đông thì chưa biết chừng họ (bác sĩ mổ cho chị Nga – PV) sẽ làm cho con gái tôi sảy thai để xóa dấu vết. Đó còn chưa kể đến, trong quá trình làm thủ tục cho con tôi mổ tại BV Hà Đông, chúng tôi đã bị họ “hành” không thương xót. Cụ thể, gia đình phải bồi dưỡng cho bác sĩ gây mê phong bì 500 nghìn đồng. Khi con tôi lên bàn mổ, một cô y tá giục: “Con lên bàn mổ rồi, chuẩn bị tiền bồi dưỡng cho bác sĩ mổ đi chứ”. Nghe vậy, tôi liền hỏi: “Thế thì bao nhiêu hả cô?”. Cô y tá trả lời: “Vài triệu gì đấy”. Lo sợ tới tính mạng của con, đồng thời cũng mong muốn, đề nghị bác sĩ mổ nội soi cho cháu nên chúng tôi đã để 5 triệu đồng vào phong bì rồi cắt cử bà Sen (mẹ chồng cháu Nga) vào phòng gặp bác sĩ Khải. Khi bà Sen chưa kịp trình bày xong thì bác sĩ Khải nói: “Cứ để ở bàn ấy”.
“Bà thông gia nhà tôi vội vàng vâng lời để phong bì trên bàn rồi đi ra. Một lát sau, bác sĩ Khải đi ra nói với gia đình: Ra nộp tiền viện nhanh nên để vào mổ chứ không nó vỡ ra, chết cả mẹ bây giờ! Sau đó, ca mổ diễn ra bình thường nhưng là mổ phanh chứ không phải mổ nội soi như gia đình đề nghị” – mẹ chị Nga bức xúc nói.
Nhận trách nhiệm rồi lại chối bỏ trách nhiệm?
Theo ông Nguyễn Văn Quảng, chú ruột chị Nga, thì sau khi phát hiện cháu Nga vẫn mang thai, gia đình tôi đã điện cho người nhà làm ở ngoài Hà Nội hỏi đường đi nước bước để kiến nghị lên thanh tra Sở Y tế Hà Nội và BV Hà Đông. Sau đó, tôi thấy người nhà thông báo lại rằng, gia đình không phải kiến nghị đi đâu cả. Các bác sĩ mổ cho cháu Nga sẽ về gia đình làm việc. Khoảng 9h ngày 24/3/2012, hai bác sĩ trực tiếp mổ cho cháu Nga là bác sĩ Khải và bác sĩ Việt Anh đã về gia đình làm việc. Ban đầu, cả hai bác sĩ đều chối bỏ trách nhiệm và khăng khăng đã làm đúng quy trình khi mổ cho cháu Nga.
Trước những câu hỏi và lý lẽ của gia đình tôi về việc: Bác sĩ chẩn đoán cháu Nga chửa ngoài dạ con, rồi mổ cấp cứu, vậy tại sao sau khi mổ 3 tuần thì trong bụng cháu Nga vẫn còn thai 8 tuần tuổi? Khi ra viện các bác sĩ không nói cho bệnh nhân và người nhà biết, không trả bất cứ giấy tờ gì ngoài cho đơn thuốc là có ngụ ý gì? Biết không thể chối cãi, hai bác sĩ này mới thừa nhận những việc làm sai của kíp mổ, nhận trách nhiệm với gia đình về phần kinh phí khám, điều trị tại bệnh viện cho cháu Nga tới khi mẹ tròn con vuông.
Tuy nhiên, sau đó hai bác sĩ này đã bặt vô âm tín, không hề có một tý trách nhiệm gì với cháu Nga như đã cam kết. Hiện giờ, gia đình tôi rất lo sợ cháu Nga sẽ bị bục vết mổ do thai nhi càng ngày càng lớn, vết mổ dài khoảng 20 cm ngày càng dạn ra. Mặc dù, được gia đình chăm sóc rất chu đáo nhưng cháu Nga gầy yếu, da dẻ xanh nhớt. Gia đình tôi rất lo lắng cho sức khỏe của mẹ con cháu nên đã nhiều lần gọi điện cho bác sĩ Việt Anh thông báo tình hình như vậy nhưng vị bác sĩ này luôn khiếu bận, khất hết lần này đến lần khác, không về khám cho cháu Nga? Chúng tôi sẽ tiếp tục thông tin đến bạn đọc trường hợp mổ “lạ” này.
Bản cam kết về… trách nhiệmBản cam kết giữa gia đình bệnh nhân và bác sĩ Nguyễn Quang Khải và bác sĩ Nguyễn Việt Anh cùng đại diện lãnh đạo thôn, xóm, ghi rõ: … “Mọi thắc mắc của gia đình, tôi xin nhận khuyết điểm vì các bộ phận giúp việc để kíp mổ thực hiện thiếu đồng bộ, không giải thích với bệnh nhân và gia đình. Chúng tôi về gia đình xin nhận trách nhiệm đảm bảo về sức khỏe và tính mạng cho mẹ cháu kể từ ngày 24/3/2012 cho đến khi cháu sinh nở an toàn. Mọi chi phí cho quá trình điều trị, chúng tôi hoàn toàn chịu trách nhiệm”.
Theo Quỳnh Chi (Người đưa tin)
Tôi sắp mất em vì sự bồng bột
Vì nghĩ mình còn trẻ, chưa có gì trong tay và sợ không nuôi nổi con nên tôi đã hai lần bắt em phá thai.
Tôi và em yêu nhau từ năm thứ hai. Tôi học cao đẳng, còn em học đại học. Hai đứa học khác trường nhưng chung một địa điểm. Tôi với em ở cùng xóm trọ. Tình yêu của chúng tôi thật đẹp, thật bình dị, đi đâu, làm gì cũng có nhau. Trước khi ra trường, tôi và em đã chung sống với nhau. Rồi em có thai. Cả hai chúng tôi thực sự rất hoảng loạn, không biết làm thế nào cả. Phần vì còn quá trẻ, phần vì chưa có gì trong tay vì hai đứa cùng đang đi học nên tôi khuyên em bỏ thai đi. Em rất đau khổ, khóc hết nước mắt. Tôi thấy thương em nhưng thực sự không biết làm gì cả, chỉ biết yêu thương em thật nhiều và chăm sóc em thật tốt để sửa chữa sai lầm.
Tình yêu của chúng tôi cứ thế bình dị trôi qua. Rồi tôi ra trường, về nhà và tìm được một công việc. Thỉnh thoảng tôi vẫn lên thăm em và cũng thường đón em về nhà chơi. Mỗi khi đưa em về nhà, gia đình tôi vui lắm, ai cũng vun vén cho chúng tôi và quý mến em như con trong nhà vậy. Trong một lần đưa em về nhà chơi, do uống rượu say, tôi không làm chủ được mình, tôi và em đã quan hệ mà không dùng biện pháp an toàn. Vậy là một lần nữa em lại có thai. Tôi vội vàng lên chỗ em học, em nói với tôi rằng mời bố mẹ tôi sang nhà em nói chuyện để hai đứa lấy nhau.
Mới đầu tôi cũng đã định sẽ làm như vậy nhưng không hiểu sao tôi lại nghĩ rằng mình mới ra trường, chưa có gì trong tay, sợ rằng lấy nhau về rồi không lo được cho em một cuộc sống no đủ, hạnh phúc. Một lần nữa, tôi bắt em bỏ đi đứa con của mình. Em đau đớn, tuyệt vọng và nói rằng nếu bỏ đứa con này đi, em sẽ không yêu tôi nữa. Tôi nghĩ rằng vì giận tôi quá mà em nói vậy thôi.
Rồi mọi chuyện cũng qua đi, tình yêu chúng tôi tiếp tục ngày qua ngày. Em ra trường, về quê (tôi và em khác quê) và tìm được công việc ở đó. Chúng tôi vẫn liên lạc thường xuyên qua điện thoại và yahoo. Vài tháng sau đột nhiên em nói lời chia tay. Tôi hoang mang thực sự, vội vàng sang nhà em để hỏi đầu đuôi tại sao em lại muốn thế thì nhận lại thái độ thờ ơ, lạnh lùng. Tôi đã cố gặng hỏi thì em nói em đã có người yêu mới rồi. Tôi không tin vì bao năm yêu nhau tôi hiểu em hơn ai hết. Em không phải là con người dễ thay đổi như vậy. Tôi thuyết phục em sang nhà tôi chơi một lần nữa để mọi người trong gia đình tôi có thể khuyên ngăn em và em đồng ý.
Tôi đón em sang nhà chơi, mọi người trong gia đình tôi biết chuyện nên rất lo lắng vì khi chúng tôi yêu nhau, em đã là một phần của gia đình tôi rồi. Mọi người tha thiết mong em nghĩ lại. Không biết có phải lúc đó em cảm động quá hay không mà nói với mẹ tôi rằng giữa chúng tôi không có chuyện gì, chúng tôi vẫn rất yêu nhau. Nhưng đến khi tôi đưa em về thì em nhất định đòi chia tay tôi.
Chia tay nhau, tôi đau đớn, tuyệt vọng, trách móc em rất nhiều, rằng tại sao sau tất cả những gì đã có giữa chúng tôi mà em lại muốn ra đi. Bao nhiêu câu hỏi tại sao dày vò tâm trí tôi. Tôi mất ăn, mất ngủ, suy sụp. Nhưng đành chấp nhận sự thật. Chúng tôi xa nhau 6 tháng, trong thời gian đó tôi chỉ biết âm thầm theo dõi em qua trang cá nhân của em, vui khi em vui, buồn khi em buồn. Nhiều khi nhớ quá tôi lại nhắn tin cho em nhưng em không nhắn lại. Tôi càng tuyệt vọng, đau khổ hơn. Rồi thật bất ngờ, em chủ động nhắn tin vào nick Yahoo! của tôi, tôi mừng lắm.
Trong khoảng thời gian chia tay, tôi vẫn thường hỏi thăm bạn bè về em vì khi đi học, tôi quen rất nhiều bạn của em, thậm chí còn chơi thân với mấy cô bạn cùng nhóm với em. Khi biết được rằng tuy có rất nhiều người theo đuổi nhưng em chưa yêu ai cả, tôi vui mừng khôn xiết và nghĩ rằng đây là cơ hội để chúng tôi có thể quay lại với nhau. Tôi tìm cách có thể gặp em, đi chơi cùng em. Và rồi em đồng ý quay lại. Tôi thật sự vui mừng, cứ ngỡ như giấc mơ vậy. Sau một khoảng thời gian xa cách, không đưa em về nhà chơi, mọi người trong gia đình tôi ai cũng mừng vì hai đứa lại quay về với nhau.
Rồi tôi tính chuyện đám cưới vì bố mẹ cũng giục tôi nhiều và thực sự tôi cũng muốn lấy em ngay để tránh "đêm dài lắm mộng". Tôi nói em hãy chuyển khẩu về nhà tôi để còn lo công việc, em lưỡng lự vì không chắc về đó có xin được không. Rồi em nói đợi em thi cao học xong thì cưới, hai đứa cùng đi học (trong thời gian này tôi đang học liên thông lên đại học). Tôi thấy hợp lý nên cũng nghe theo em.
Em đỗ cao học, tôi vui mừng lắm, nghĩ rằng hai đứa sẽ có một đám cưới hạnh phúc. Nhưng em lại đổi ý, bảo rằng đợi cả hai đứa học xong rồi làm đám cưới. Tôi buồn vô cùng nhưng nghĩ rằng mình chưa có gì trong tay, tôi cũng chưa thực sự đủ tự tin để lấy vợ nên lại nghe theo em một lần nữa. Một thời gian sau, tôi không hiểu vì sao em nói lời chia tay, dù vài ngày trước đó còn rất vui vẻ và cuối tháng tôi còn định đưa em về nhà chơi. Tôi điên dại, vội vàng thu xếp từ chỗ học về nhà em để nói chuyện. Em vẫn với thái độ thờ ơ, lạnh nhạt. Tôi muốn ở lại ăn một bữa cơm cùng em nhưng dứt khoát em không đồng ý. Tôi đành quay về.
Em đi học cao học. Tôi hỏi bạn bè em nên biết được chỗ em ở. Tôi tìm đến và mong em suy nghĩ lại. Em cương quyết muốn chia tay. Em nói rằng mất niềm tin ở tôi, không còn cảm xúc với tôi. Rằng tôi không làm được gì cho em, rằng thứ em cần thì tôi không có. Tôi tức giận nên đã mắng em một trận vì thực sự chúng tôi đã như vợ chồng rồi. Tôi mắng em bạc tình, rằng em mở miệng ra là tiền và tiền. Tôi nói điều này vì sau khi ra trường đi làm suy nghĩ của em đã có sự thay đổi.
Em làm ở đất du lịch, gặp nhiều người thành đạt, giàu có. Em muốn tôi làm được nhiều hơn thế, muốn tôi ra ngoài đi làm và thật thành đạt. Em là người có chí cầu tiến và mạnh mẽ, không giống như tôi, thích một cuộc sống đơn giản và an phận. Trong thời gian em đi làm, có rất nhiều người điều kiện tốt theo đuổi em, tất nhiên là hơn tôi về mọi mặt. Tôi tha thiết mong em nghĩ lại, em đồng ý và nói cho em hai tháng. Tôi không còn cách nào khác là chờ đợi.
Được một tháng, tôi nhớ em quá, không chịu được nên đã vào chỗ em trọ thêm một lần nữa. Vào phòng em, hỏi thăm em được vài câu. Tôi thấy tay em cầm chiếc iPhone gọi điện cho bạn. Trái tim tôi như thắt lại vì mới hai tháng trước thôi em còn không có tiền, tôi phải đưa tiền để em làm hồ sơ thi cao học. Vậy em lấy tiền đâu ra mua iPhone, tôi điên dại ra về. Lòng tin của tôi xao động nhưng trong thâm tâm, tôi vẫn tin em.
Tôi biết bây giờ em không hẳn đã hết yêu tôi và đang rất phân vân giữa ra đi-ở lại. Có điều muốn ra đi nhiều hơn vì em hoàn toàn có thể tìm cho mình một người hơn tôi về mọi mặt. Còn tôi, sau tất cả những gì bản thân mình đã làm, tôi không đủ tư cách để níu giữ em thêm một lần nào nữa. Tôi chỉ mong em bao dung, vị tha mà cho tôi một cơ hội nữa để sửa chữa tất cả những lỗi lầm một thời trai trẻ bồng bột, suy nghĩ không thấu đáo. Giờ đây tôi đang sống trong sự dằn vặt về những lỗi lầm trong quá khứ, cảm giác tội lỗi rất nhiều. Giờ đã gần được hai tháng rồi, tôi vẫn yêu em rất nhiều và vẫn hy vọng em sẽ suy nghĩ lại.
Chúng tôi yêu nhau cho đến thời điểm này là đã hơn 4 năm 6 tháng rồi, chẳng dễ gì có được một tình yêu gắn bó lâu dài như vậy. Tôi phải làm gì để giữ hạnh phúc của mình trước nguy cơ đổ vỡ này đây? Tôi phải làm thế nào để có thể khiến em yêu tôi thêm một lần nữa, lấy lại niềm tin đã mất trong em đây? Mong các bạn hãy cho tôi một lời khuyên. Tôi xin chân thành cảm ơn!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Hành kinh sau hút thai 1 tuần có bình thường? Tôi có thai được 6 tuần thì bị thủy đậu nên đã bỏ thai. Sau khi hút thai được đúng 1 tuần thì tôi đã có kinh trở lại, như thế liệu có phải quá sớm không? Vì tôi có tham khảo một số trường hợp của chị em khác và thấy câu trả lời là kinh nguyệt sẽ trở lại sau khoảng...