Chủ nhà nhìn trộm cháu lúc tắm
Không chỉ nhìn trộm cháu tắm, ông ta còn đề nghị cháu làm “chuyện ấy” nữa…
Cháu phải làm gì khi không có tiền để đóng tiền nhà, tiền ăn hàng ngày? (Ảnh minh họa)
Bác sỹ Liêm kính mến!
Cháu đang là nữ sinh viên năm thứ hai. Việc cháu thi đỗ đại học là niềm vui, nhưng cũng là gánh nặng của gia đình. Học phí tuy không cao, nhưng chi phí nhà trọ, tiền ăn ngày càng tăng khiến nhà cháu đã nghèo lại càng khó khăn hơn. Cháu đã tính làm thêm để đỡ phải xin tiền bố mẹ, nhưng thời buổi khó khăn, cháu toàn bị lừa khi đi xin việc. Nhiều lúc nghĩ đến tiền thuê nhà, tiền ăn mà cháu học không yên tâm.
Một số bạn cùng khu trọ có những cách thích nghi riêng, ví dụ đi làm “ô sin” theo giờ, đi làm cửu vạn, đi làm gia sư… Tuy nhiên, cung thì nhiều mà cầu thì ít. Những chỗ làm tạm được thì đều không đến lượt mình. Cháu đã nghĩ hay là bảo lưu kết quả một năm về quê làm gì đó rồi quay lại học sau. Nhưng nghĩ lại việc cháu bỏ học giữa chừng sẽ ảnh hưởng đến thời hạn ra trường. Ra trường có tấm bằng đại học thì mới đổi đời được…
Cháu xin kể với bác sỹ chi tiết là ông chủ nhà rất có vẻ thích cháu. Nhiều lần cháu biết là ông ta nhìn trộm cháu tắm. Chắc vì có cảm tình riêng nên ông mới cho cháu mỗi ngày được ngồi vào mạng Internet trong phòng khách 30 phút mà không mất tiền (các bạn khác muốn vào mạng phải trả tiền). Lúc cháu gặp ông để xin nộp chậm tiền nhà thì ông còn bóng gió rằng nếu nghe lời ông thì không những không phải đóng tiền nhà mà còn được thêm rất nhiều. Nhất là với một cô gái chưa có người yêu, còn trinh nguyên như cháu thì ông ấy sẽ trả giá rất xứng đáng.
Ngày xưa nghe thấy những lời như vậy chắc là cháu đã chửi ông ta rồi. Nhưng tình thế bây giờ đã khác, cháu đang quá cần tiền để sống, để học, để thực hiện ước mơ đổi đời. Nhiều đêm cháu thức trắng chỉ để nghĩ nếu mình đồng ý làm chuyện ấy với ông chủ thì sẽ được gì và sẽ mất gì. Nếu cứ gật đầu với ông chủ nhà vài lần thì sẽ chẳng còn lo về kinh tế nữa, lúc đó sẽ tập trung vào việc học thôi. Ấy là chưa kể có thể còn có tiền gửi về cho bố mẹ ở quê. Có người còn chấp nhận làm gái bao, vợ hờ thì đã sao? Nhưng nếu việc cháu làm với ông chủ nhà bị lộ thì tương lai, sự nghiệp, hạnh phúc gia đình của cháu, danh dự của gia đình cháu sẽ ra sao?
Cháu đang hình dung là bác sỹ sẽ khuyên cháu là đừng làm chuyện ấy với ông chủ nhà, giấy rách phải giữ lấy lề. Nhưng cháu phải làm gì khi không có tiền để đóng tiền nhà, tiền ăn hàng ngày, rồi tiền học phí, rồi cháu phải học thêm tiếng Anh, tin học… thì sau này ra trường mới có thể kiếm được việc làm. Cháu nghĩ đến mất ăn mất ngủ mà không biết phải làm sao bây giờ, bác sỹ ạ.
Video đang HOT
Cháu mong nhận được hồi âm của bác sỹ.
L.M
Cuộc sống còn khó khăn hơn nữa!
L.M thân mến!
Đọc những dòng thư cháu viết tôi cảm nhận được là người viết rất khổ tâm và bạn đọc khi đọc tâm sự của cháu cũng rất khổ tâm vì chuyện cháu kể quá buồn, quá bế tắc.
Trả lời thư của cháu là tìm giúp cháu một lối thoát ít tổn thương nhất mà thôi.
Cháu nên có một suy nghĩ và tầm nhìn thật dài hạn để đối phó với những bứt rứt về lương tâm và đạo đức của tình hình trước mắt. Cái dài hạn là tương lai cuộc sống của mình, là những khuôn cảnh xã hội mà mình sẽ sống trong đó sau này.
Trong thời chiến tranh ở miền Nam Việt Nam có những phụ nữ “ngủ” với người nước ngoài. Không phải ai cũng là người xấu mà có khi đó là họ “ra trận” để lấy tin mật, có khi là để có tiền nuôi con, nuôi gia đình… Như vậy, tầm suy nghĩ của con người là phải tìm cho được sự cân bằng giữa hy sinh tâm lý để thực hiện mục đích sống.
Nếu bán thân và bán dâm để có cái sướng thì không có xã hội nào cho là đạo đức con người. Đó là luật người. Nhưng nếu xem lao động là một cách bán sức có hợp đồng giữa người với người thì mình hiểu sao về lương tâm? Bán thân, bán dâm có phải là một hình thức lao động “đen” không?
Nói đến cùng là chúng ta phải bàn đến phương tiện và phương cách dùng để phục vụ mục tiêu. Chỉ có tự mình quy định dùng như thế nào, dùng đến mức nào và đến lúc nào thì chấm dứt. Ta có thể hủy bỏ bản thân ta giống như quên luôn những yếu tố để sống đẹp?
Trong trường hợp của cháu thì hoàn cảnh xấu mà cơ hội thì thấy “tốt” vì thấy “dễ ăn”. Nhưng có phải ai cũng lâm vào chuyện như thế này không? Sinh viên nghèo nào cũng giải quyết như thế không? Ông chủ biết cháu cần tiền mà lạm dụng. Ông muốn đổi sex thành tiền và cháu muốn đổi tiền thành bằng cấp. Do đó, không biết ai cần hơn trong cuộc đổi chác này? Thật sự không biết ai đang ở trong thế chủ động? Do đó nếu cháu quyết định chiều theo ông chủ thì cháu làm chủ tình hình. Tức là cháu quyết định những gì cháu cho và không cho để bảo hộ tương lai của cháu. Nhất là không lẫn lộn “lao động” và tình yêu.
Ở một số nước, ngân hàng cho sinh viên vay tiền đi học. Học xong rồi trả. Đấy là nhiệm vụ xã hội và là một niềm tin nơi tương lai của cả một tập thể khi cả nước tin rằng đi học là một sự đầu tư, như trồng cây sau này sẽ ra trái. Nếu tôi không nhầm thì ở Việt Nam cũng có hình thức này. Không biết cháu đã biết chưa?
Nếu tôi là đại gia thì tôi sẽ tính như sau. Cho cháu vay 2 triệu đồng/ tháng, 20 triệu đồng/ 10 tháng (2 tháng Hè về quê hay đi làm thêm). 3 năm là 60 triệu đồng. Khi cháu ra nghề thì sẽ trả 60 triệu đồng, thêm lãi 13%, nhưng tôi tin chắc là cháu sẽ nhớ mãi công xưa nghĩa cũ với “chủ nợ”… Nhưng đây là giấc mơ của thầy thuốc. Cháu không nên quá trông chờ vào các biện pháp quá dễ dàng trước mắt vì cuộc sống còn khó khăn hơn nữa!
Theo VNE
2 đời chồng, tôi vẫn không hạnh phúc
Chia tay người chồng thứ hai, tôi đã suy nghĩ đến cả tháng trời và tôi biết, chấm dứt cuộc hôn nhân này chính là chấm dứt cuộc đời của tôi ở đây.
Tôi không còn nghĩ tới chuyện đi bước nữa hay tái hôn với ai. Giờ nhiệm vụ duy nhất của tôi là trong con, nuôi con khôn lớn trưởng thành. Hi vọng sau này con sẽ hiểu và thông cảm cho tôi, người mẹ tội nghiệp của chúng.
Những ngày tháng tiếp theo, tôi sẽ phải chịu điều tiếng là người đàn bà lăng nhăng, hay những câu đại loại như: "Có sao thì người ta mới bỏ, đàn bà gì mà lấy hai chồng đều bỏ cả hai". Nhưng không sao cả, tôi chấp nhận, vì tôi không thể nào cố gắng được thêm nữa, tôi đã quá mệt mỏi rồi.
Người chồng thứ nhất của tôi chia tay tôi, cũng vì anh chủ động. Sinh cho anh ta một đứa con trai nhưng đó không phải là lý do khiến tôi và con tôi được ở lại trong căn nhà ấy. Anh đi làm, có tiền, giàu có và có bồ. Cô bồ có thể sinh cho anh cả hai đứa con trai chứ đừng nói là một. Và vì vậy, anh ngang nhiên ngoại tình và bỏ bê mẹ con tôi. Anh còn đuổi tôi ra khỏi nhà và đưa cô bồ về sống. Tôi dù có trơ trẽn đến cỡ nào, có mong muốn đến cỡ nào cũng không thể sống chung nhà với chồng và người đàn bà đó. Tôi bỗng từ người đầu tiên lại trở thành người thứ ba một cách vô duyên. Và tôi phải ra đi, sau đó hơn 1 tháng thì chúng tôi làm thủ tục li hôn.
Tôi bỗng từ người đầu tiên lại trở thành người thứ ba một cách vô duyên. Và tôi phải ra đi, sau đó hơn 1 tháng thì chúng tôi làm thủ tục li hôn. (ảnh minh họa)
Rồi hơn 1 năm sau, có một người đàn ông cũng từng có gia đình, giàu có và biết hoàn cảnh của tôi, ngỏ lời với tôi. Anh ta biết tôi từng có chồng và đang nuôi con nhỏ, nhưng anh ta cũng có con nhỏ, và bỏ vợ nên rất muốn tái hôn với tôi, làm một gia đình. Ban đầu, tôi sợ lắm, không đồng ý, vì không muốn đi bước nữa quá vội vàng. Hơn 1 năm mà đã lấy chồng hai, tôi cảm thấy không hay ho cho lắm. Nhưng những người xung quanh cứ động viên tôi nhận lời, vì họ bảo, anh ấy có điều kiện kinh tế, có thể lo cho tôi cuộc sống tốt hơn. Tôi còn có con, không thể một mình nuôi con, kiếm tiền thì không hề dễ. Vả lại, người đàn ông đó cũng từng đổ vỡ nên họ sẽ biết trân trọng người vợ hai hơn.
Nghe mọi người nói, tôi mủi lòng. Tôi cũng tính tới chuyện lấy chồng. Và sau một thời gian tìm hiểu, thấy anh ta quan tâm mình, lo lắng cho mình, lại còn hay quà cáp, yêu chiều tôi, nên tôi đã đồng ý. Tôi chấp nhận lấy chồng lần nữa và hi vọng sẽ có cuộc sống tốt hơn.
Nhưng đúng là, ông trời trêu người. Người chồng mà tôi nghĩ giàu có, thực ra chẳng có gì mấy. Anh ta chỉ được cái mã, chỉ có cái nhà, còn lại thì không có gì. Công việc kinh doanh thì nay được, mai không. Tuy nhiên, tôi không cho đó là điều to tát, vì nếu anh ấy thật lòng yêu thương quan tâm tôi, thì tôi không để ý làm gì.
Nhưng anh ta coi tôi như ô-sin trong nhà, có việc gì cũng đến tay. Anh ta lấy một người giúp việc về, chăm con cho anh ta chứ không phải là lấy một người vợ. Tôi đi làm, kiếm tiền, lại còn một nách hai con, chăm con chồng và cả con mình. Còn anh ta thì chỉ biết chơi bời, nhậu nhẹt với bạn bè. Làm ăn thua lỗ thì về kêu trời rồi vòi tiền của tôi. Hình tượng người đàn ông tôi yêu thương, người mà luôn nói sẽ mang lại hạnh phúc cho tôi, không làm tôi thất vọng là thế này sao. Suốt ngày anh ta chỉ biết chìm trong men rượu, say khướt rồi còn về nhà đánh đập tôi. Với con tôi, từ ngày cưới nhau, anh ta chưa có một lời ngọt ngào, chứ đừng nói là quan tâ hay lo lắng. Tôi cảm thấy bất lực về người chồng này. Tưởng là giàu có ra sao nhưng ngoài cái nhà, anh ta không có gì hết, chỉ là lừa dối mà thôi!
Thôi thì chấp nhận làm mẹ đơn thân như ông trời đã sắp đặt. Có lẽ đó là số phận của tôi rồi! (ảnh minh họa)
Tôi lấy chồng để bớt gánh nặng cuộc sống nhưng có vẻ, gánh nặng còn nhiều hơn khi tôi làm mẹ đơn thân. Giờ tôi phải nuôi thêm con chồng và một người chồng nghiện rượu, còn vũ phu. Tôi chán nản lắm rồi, mệt mỏi lắm rồi! Tôi không muốn tiếp tục cuộc sống như vậy, nhưng lại ly hôn lần nữa thì còn mặt mũi nào. Tôi có nói với bạn thân của tôi, cô ấy bảo tôi cố chịu, chứ nếu ly hôn hai lần, người ta cười vào mặt tôi. Nhưng liệu có thể không, sao tôi còn dám nghĩ tới chuyện sống với anh ta nữa. Vậy thì cả đời này tôi chấp nhận cô đơn, đau khổ và mệt mỏi hay sao? Tôi đang đau khổ vô cùng, suy nghĩ về cuộc hôn nhân thứ hai này một cách nghiêm túc. Ly hôn, có lẽ chỉ còn đường như vậy và tôi thề là sẽ không bao giờ lấy chồng lần nữa.
Chỉ hi vọng là sau này, con tôi sẽ thông cảm cho người mẹ này, đừng nghĩ tôi là một kẻ không ra gì mà thôi. Liệu tôi có thể tiếp tục cuộc sống với người chồng chỉ coi tôi là người giúp việc không. Một mình tôi nuôi con đã mệt rồi, chỉ muốn có người nương tựa, giờ lại nuôi thêm chồng và con chồng, chắc là chỉ còn đường chết. Thôi thì chấp nhận làm mẹ đơn thân như ông trời đã sắp đặt. Có lẽ đó là số phận của tôi rồi!
Theo VNE
Trong chuyện này, làm sao có thể trách mẹ? Tôi nhớ cái ngày vét hết tất cả những thứ có giá trị trong nhà, kể cả cặp nhẫn cưới đem bán lấy tiền cho anh đi thành phố làm ăn, anh ôm tôi rất lâu: "Em ở nhà ráng lo cho mẹ, anh sẽ cố gắng làm kiếm thật nhiều tiền rồi rước em lên". Tôi nói rằng tôi không mơ giàu...