Chợt một ngày thức giấc thấy mình cần một gia đình
Hôn nhân vốn dĩ không đáng sợ đến như thế, bạn thân mến. Nó chỉ làm cho cuộc sống của ta được bảo đảm dài hạn hơn mà thôi.
Tôi từng nghe rất nhiều người trẻ than vãn về chuyện chưa muốn kết hôn, chưa sẵn sàng cho chuyện hôn nhân, hay thậm chí không nghĩ hôn nhân là điều cần thiết. Họ thích tự do và chỉ tôn thờ tình yêu. Họ chỉ muốn ở bên nhau lúc cần, đi cùng nhau khi muốn, còn lại sẽ là cả một bầu trời riêng dễ thở. Họ nói với tôi tại sao tình yêu cứ nhất thiết phải ràng buộc bằng một tờ giấy, và tại sao cứ phải về với nhau chúng một nhà, phải chạm mặt nhau suốt ngày để rồi chán ngán, để rồi tranh cãi. Khi ấy, tôi chợt giật mình và nhớ về một ngày như thế này.
Đó là một tuần làm việc bận rộn thực sự những ngày cuối năm. Thành phố bắt đầu trở những cơn gió mùa đầu tiên khiến xung quanh ai cũng mặc định khoác lên trên mình thêm một lớp áo dày làm đường phố nhiều màu sắc lên chút đỉnh. Tôi, như mọi ngày, bước chân ra khỏi nhà thật nhanh, nhảy lên con chiến mã cà tàng lao thẳng đến cơ quan, nơi những dự án bộn bề mùa cuối năm vẫn đang chờ đợi.
Ảnh sưu tầm trên Internet.
Đêm hôm ấy chúng tôi thức khá khuya. Khi tôi chạm chân về đến nhà cũng đã đâu tầm một hai giờ sáng. Căn phòng vẫn nguyên trạng như đêm hôm trước khi tôi trở về nhà. Cái gì ở đâu vẫn ngay đấy, chẳng hề di dịch. Tôi cũng chẳng buồn dọn dẹp vì đã quá đuối sức sau gần mười hai giờ đồng hồ chiến đấu liên tục. Ấy là một ngày thứ sáu đầy ảm đảm, mặc cho không khí nhộn nhịp đón chào năm mới ngoài kia đang phủ đầy biết bao mộng ước.
Mở mắt tỉnh dậy khi mặt trời đã chiếu chếch khá cao khung cửa sổ còn để ngỏ. Hẳn là gã tôi còn chẳng buồn đóng cửa, cứ thế mặc cho cơn gió bấc ùa vào lạnh buốt. Ngày nghỉ hiếm hoi trong chuỗi nước rút, tôi thở nhẹ một cái, khẽ chống tay dậy, tựa lưng gối lên cao rồi nhìn ra xung quanh.
Khi ấy, tôi giật mình tự hỏi đây liệu có được gọi là nhà?
Ngán ngẩm nhắn tin cho một loạt số điện thoại thân quen, không cạ này thì cạ khác. Thế nhưng, vô tình ngày hôm ấy, chẳng có lấy nổi một lời hồi âm.
Video đang HOT
Cảm giác cô đơn ùa về rõ rệt.
Và tôi bắt đầu nghĩ…
…giá mà giờ có một cô vợ tảo tần bước vào dọn dẹp hết chỗ lộn xộn của những ngày qua, thơm nhẹ lên trán rồi gọi tôi dậy ăn sáng thật dịu dàng.
…giá mà giờ có một cô vợ nằm kề bên, nũng nịu mở mắt chào tôi và rủ tôi ra ngoài tận hưởng ngày nghỉ lâu rồi tôi mới có.
…giá mà giờ có một cô vợ ở bên chỉ để tôi không còn thấy mình lạc lõng giữa cô đơn.
Rồi tôi lại nghĩ…
…sẽ ra sao nếu một ngày ba mẹ không còn và tôi thì bắt đ.ầu r.ơi vào trạng thái già đi từng ngày?
…sẽ ra sao nếu đột nhiên tôi ốm và đen đủi rơi luôn vào cảnh không một lời hồi âm như ban nãy?
…sẽ ra sao nếu đống lộn xộn trước mắt tôi cứ thế chất chồng lên cho đến tận năm mới chỉ vì tôi quá bận?
Phải. Bạn của tôi. Khi ấy… chính là khi ấy… bạn chắc chắn sẽ muốn kết hôn.
Dù cuộc hôn nhân ấy có thể sẽ không được hoàn mỹ như bạn từng nghĩ. Nhưng chí ít, bạn sẽ có được một người thân thiết thực sự, sẵn sàng hi sinh cho bạn gần như ba mẹ từng làm cho bạn vậy. Và, nếu còn nhớ câu chuyện chúng ta chẳng thể lựa chọn gia đình cho riêng mình chứ? thì ngay lúc ấy, bạn của tôi, sẽ là lúc bạn bắt đầu cuộc hành trình lựa chọn gia đình cho riêng mình đó thôi.
Hôn nhân vốn dĩ không đáng sợ đến như thế, bạn thân mến. Nó chỉ làm cho cuộc sống của ta được bảo đảm dài hạn hơn mà thôi.
Theo Thế Giới Trẻ
Giàu có cỡ mấy mà chồng không quan tâm, phụ nữ vẫn bất hạnh
Cô nhớ khi chồng cô chưa lên chức, hai vợ chồng có biết bao thời gian để ở bên nhau, cùng nhau đi xem phim, đi ra ngoài dạo bước. Dù lúc đó cuộc sống chẳng sung túc như bây giờ nhưng cô cảm thấy hạnh phúc hơn nhiều.
Đã hơn 8 giờ tối mà chồng vẫn chưa về nhà, Liên ngồi thừ bên mâm cơm đã nguội từ lúc nào. Không có chồng ăn cùng, cô cũng chẳng muốn động đũa. Nhiều người phụ nữ cần nhà cao, cửa rộng, cuộc sống giàu có, sang trọng thì cô lại chỉ mong thà nhà mình bình thường nhưng chồng có nhiều thời gian với mình hơn.
Ảnh sưu tầm trên Internet.
Chồng cô là phó giám đốc ngân hàng nên đời sống hai vợ chồng khá giả, chẳng thiếu thứ gì. Sinh nhật cô, chồng cô cũng chẳng tiếc t.iền tặng cô quần áo hàng hiệu, túi đắt t.iền. Lúc đầu, cô cũng vui lắm vì được chồng tặng nhiều món quà đắt t.iền. Thế nhưng quần áo đẹp, túi sang chảnh cũng chẳng ôm được cô lúc cô buồn, chẳng vỗ về an ủi được cô khi cô mệt mỏi. Do chồng cô đi làm bận suốt nên chẳng mấy khi ở nhà cùng cô nên lúc nào cô cũng thấy cô đơn. Đến sinh nhật cô chẳng cần chồng tặng quà mà chỉ cần anh dành thời gian đi chơi, ăn tối với mình.
Phụ nữ như cô thật ra chẳng cần quá nhiều t.iền bạc, vật chất. Vì có giàu có cỡ nào mà không có tình yêu thật sự thì cuộc sống vẫn không thể hạnh phúc được. Những quan tâm, ân cần chiều chuộng của chồng còn quan trọng, đắt giá hơn vạn lần những vật chất phù phiếm.
Cô nhớ khi chồng cô chưa lên chức, hai vợ chồng có biết bao thời gian để ở bên nhau, cùng nhau đi xem phim, đi ra ngoài dạo bước. Dù lúc đó cuộc sống chẳng sung túc như bây giờ nhưng cô cảm thấy hạnh phúc hơn nhiều. Bây giờ thì 1 tuần 7 ngày, chồng cô đi miết đến 4,5 ngày, chẳng mấy khi cô thấy mặt anh ở nhà.
Ảnh sưu tầm trên Internet.
Anh vẫn rất yêu thương cô, không hề lừa dối cô chỉ là công việc quá bận rộn mà không có thời gian dành cho vợ. Thấy thế mãi cũng chẳng ổn nên một hôm cô thủ thỉ với chồng là cô không cần quà đắt t.iền, quần áo hàng hiệu đâu, cô chỉ cần chồng ở bên mà thôi. Nghe cô tâm sự, anh mới nhận ra là bấy lâu nay mình vô tâm, mải làm ăn mà không chú ý đến cảm xúc của cô. Anh cứ nghĩ là tặng cho cô nhiều thứ là thể hiện tình cảm của mình. Mà không biết điều cô thực sự cần là những ôm hôn ngọt ngào, những yêu thương âu yếm hàng ngày.
Anh hứa với cô từ giờ sẽ làm ít đi, dành thời gian cho cô nhiều hơn. Cuối tuần này anh sẽ cùng cô đi du lịch, dành thời gian cho nhau. Nghe anh nói thế cô vui hơn hẳn. Chẳng có gì đáng giá bằng thời gian ở bên cạnh người mình yêu thương.
Theo Thế giới trẻ
Có bầu 3 tháng bạn trai mất, bố mẹ anh đưa một khoản t.iền lớn bảo tôi... đi phá thai Anh ra đi khi chỉ cách ngày cưới đúng 5 ngày. Sau đám tang bố mẹ anh gọi tôi đến nói chuyện. Hai bác đưa cho tôi một số t.iền lớn và bảo tôi phá bỏ cái thai. Tôi là con gái tỉnh lẻ, lên thành phố học. Sau ngày ra trường tôi quen anh, một người đàn ông chân thành và quan...