Chồng yếu chuyện chăn gối, tính xấu ‘cả rổ’ nhưng có 1 ưu điểm khiến tôi mủi lòng chưa ly hôn
Chồng tôi kém cỏi, không kiếm được tiền, tôi phải bươn chải kinh tế gia đình. Đã thế, anh ta còn yếu chuyện chăn gối. Tuy nhiên anh ta có một ưu điểm khiến tôi vẫn mủi lòng
Chồng tôi tính xấu cả rổ, kể cả chuyện chăn gối cũng kém cỏi, tôi muốn ly hôn lại băn khoăn.
Chồng hiền với cả thế giới, chỉ sân si với vợ
Người ngoài thường nhận xét rằng chồng tôi là người hiền lành, hòa đồng với mọi người. Nhưng trong mắt tôi, anh thuộc tuýp người “việc nhà thì nhác, việc chú bác thì siêng”. Chồng tôi hiền với cả thế giới, chỉ thích sân si, tị nạnh với vợ. Anh luôn thích dồn vợ vào chân tường hoặc đẩy vợ ra đầu sóng, ngọn gió để vợ một thân lo liệu, còn anh thì vẫn sống ung dung.
Dù cưới nhau đã lâu, có với nhau 2 mặt con nhưng vợ chồng tôi chẳng tích cóp được gì. Chúng tôi vẫn ở trong ngôi nhà cũ của bố mẹ chồng để lại. Bố mẹ chồng tôi mất sớm nên tôi lấy chồng không phải chịu cảnh mẹ chồng, nàng dâu. Nhưng chồng tôi lại là người đàn ông hèn kém, không có chí tiến thủ và thích an phận.
Video đang HOT
Chồng tôi là người đàn ông hèn kém, không có chí tiến thủ và thích an phận. (Ảnh minh họa)
Lấy nhau được 12 năm thì chồng tôi chỉ chịu đi làm được gần 2 năm. Còn đâu, anh chỉ ở nhà chơi chim, chơi xe và đưa đón con đi học. Mỗi tháng, anh mua qua bán lại mấy con chim, mấy chiếc xe mô tô, lời lãi chẳng là bao.
Chồng chỉ đưa tôi 4 triệu tiền chi tiêu, nuôi con nhưng suốt ngay chê tôi tiêu hoang. Trong quãng thời gian tôi bầu bí, sinh nở, con mọn, thỉnh thoảng anh vẫn tổng sỉ vả rằng tôi ở nhà, không làm ra tiền. Tôi buôn bán hoa quả ngoài chợ nên thu nhập bấp bênh. Hôm đông khách, tôi bỏ túi chừng 200-300 ngàn 1 ngày. Nhưng hôm vắng khách thì cả nhà tôi ăn hoa quả không hết.
Tôi cũng muốn động viên chồng rằng hai vợ chồng tôi vay mượn lấy đồng vốn để cùng làm ăn. Nhưng anh chỉ lắc đầu. Anh bảo vợ chồng có nhà sẵn rồi, chỉ cần làm đủ ăn và nuôi con là được, ham hố gì mấy thứ xa hoa, phù phiếm. “Giàu như ông chủ cà phê Trung Nguyên mà còn đưa nhau ra tòa ly hôn đây” ,anh nói. Nhưng thực sự, cứ sống trong cảnh nghèo thế này, tôi cũng muốn ly hôn lắm rồi.
Chuyện chăn gối cũng kém cỏi
Một vấn đề tế nhị nữa mà tôi muốn chia sẻ là chồng tôi bị yếu sinh lý. Anh rất thờ ơ và lãnh đạm trong chuyện chăn gối. Mọi lần vợ chồng tôi gần gũi, tôi đều phải chủ động. Anh chỉ làm vài phút là “xong việc” và nằm thở hồng hộc.
Hồi tôi chuẩn bị bầu đứa đầu tiên cũng như con thứ hai, tôi đều phải cho anh uống thuốc bổ trợ thêm. Hôm đó, tôi đi làm về, lục tủ thì thấy số tiền tôi dành để đi lấy hoa quả Tết đã không cánh mà bay. Tôi hỏi thì chồng tôi nói anh đã mang số tiền đó đi đặt cọc để mua giống chim mới.
Anh rất thờ ơ và lãnh đạm trong chuyện gối chăn. (Ảnh minh họa)
Tôi cáu tiết mắng anh một thôi một hồi và đòi ly dị nào ngờ anh không níu kéo mà đồng ý luôn. Đêm đó, tôi khóc nhiều lắm. Tôi không còn yêu thương anh nữa, cũng không thiết tha gì sống cùng anh nữa. Nhưng tôi chỉ thương 2 đứa con tôi phải lớn lên mà không có bố.
Sáng hôm sau, tôi thức dậy, đang cầm tờ đơn ly hôn thì sững người khi thấy đang tết tóc cho con gái nhỏ. Vừa tết tóc, anh vừa hát rồi giục con gái lớn của tôi ăn mì nhanh lên. Anh rất thương yêu hai con gái.
Mỗi sáng, anh luôn là người dậy sớm nấu đồ ăn sáng cho cả nhà. Sau đó, anh đưa 2 con gái đi học. Trước khi ra cửa, anh còn ôm hôn và dặn dò các con một lúc lâu. Tôi nhìn thấy cảnh đó mà lại suy nghĩ và phân vân.
Chồng tôi hội đủ các nhược điểm nhưng lại có một ưu điểm là anh rất yêu và chăm lo cho 2 đứa con gái. Tôi thương các con nên nhiều lúc cứ muốn ly dị rồi lại thôi. Hiện giờ tôi nên làm gì bây giờ? Cố gắng “cải tạo” chồng tôi thì xem chừng khó quá mà đâm đơn ly hôn thì lại không đành. Xin được mọi người tư vấn và cho lời khuyên.
Muốn kết thúc hôn nhân vì chồng sống bản năng
Chúng tôi cưới nhau hơn 4 năm và có bé trai 3 tuổi. Ngày đến với nhau, cả hai đều tự lập và làm nhân viên văn phòng, mức lương trung bình.
Ngày cưới hai đứa cũng tự vay mượn để tổ chức. Tôi biết anh có thói ăn nhậu và vô tâm nên từng đề nghị hoãn hôn, rồi anh hứa sẽ thay đổi, biết mình cần gia đình vì chúng tôi đều không có cha.
Về sống với nhau, tôi toàn tâm lo cho gia đình và làm luôn vai trò trụ cột. Anh vốn dĩ không có ý chí cầu tiến nhưng không vì điều đó mà tôi coi khinh, ngược lại còn luôn ủng hộ, đốc thúc anh thay đổi. Mâu thuẫn xảy ra thường xuyên khi anh ăn nhậu, cả nể bạn bè, đi gái gú khi tôi bầu 4 tháng; tôi vẫn bỏ qua vì đứa con trong bụng. Ngỡ rằng sau lần đó anh sẽ thay đổi nhưng rồi cũng chỉ một phần nào đó, anh đối phó tôi. Chỉ cần không đi qua đêm, về trước 23h là anh cho rằng "đủ trách nhiệm". Tôi một mình ôm con, con đau ốm tôi gọi anh hẹn 2 tiếng nữa về vì mới "vô hát hò tăng 2 với bạn, hôm nay bạn buồn". Tôi không chịu nổi và đòi ly hôn. Anh vẫn thề, hứa thay đổi. Tôi thấy mình ngu ngốc khi đã tạo cơ hội cho anh phản bội lòng tin của mình.
Suốt 3 năm qua, chúng tôi "cơm không lành canh không ngọt", vì thế chuyện chăn gối cũng chẳng mặn mà. Tôi vài lần hỏi anh có khắc phục không? Anh cười bảo "tào lao" vì trước kia toàn tôi chủ động, còn anh như "đáp ứng cho xong". Tôi hình dung được viễn cảnh của sự chia ly khi kinh tế bản thân gánh vác phần hơn và giữa năm nay anh tự nộp đơn xin nghỉ công ty vì cho rằng không có hướng phát triển, trong khi anh đã làm 10 năm nhân viên và không hề có sự trau dồi kiến thức. Ngoài giờ làm, bạn rủ là anh ngồi lê la đến tối mới về. Tôi góp ý, anh cho rằng ở tuổi mình còn học hành gì nữa, trong khi anh mới 35 tuổi.
Xét về việc nhà và sự quan tâm, anh rõ tính vô tâm và hời hợt. Tôi không nhờ việc, anh cũng chẳng làm dù biết chén chưa rửa, đồ chưa phơi và vợ đang bận. Anh cũng không dành nhiều thời gian cho con; tôi nghĩ làm sao có thời gian khi anh bận "nâng ly với chiến hữu"? Sau khi thất nghiệp, anh cho mình cái quyền nghỉ xả hơi một tháng vì làm nhiều quá rồi. Tôi góp ý đi học lái xe ôtô đổi nghề, anh miễn cưỡng đi và loay hoay mấy tháng cũng không lái rành. Anh muốn thuê xe luyện tay lái, tôi đồng ý và hỗ trợ luôn chi phí. Anh cũng tốn khá nhiều tiền cho việc này rồi lắc đầu bảo anh nhát.
Tôi nhờ vả họ h àng để xin việc giúp, anh bảo không phù hợp, muốn kinh doanh nhưng không có vốn và cũng không biết mô hình, muốn hùn hạp làm ăn. Tôi không đồng ý vì hiện tại kinh doanh tự do và làm chủ kinh tế, không thể nào bỏ số tiền vài trăm cho anh "thử vận may". Quãng thời gian ở nhà anh rảnh rỗi và không từ chối cái tiệc nào. Anh còn cầu may thêm vé số, mua mỗi ngày bạc triệu; nợ thẻ tín dụng lên con số chục triệu. Tôi đã cảnh báo dừng lại anh vẫn lấp liếm và bảo "nếu trúng thì sao". Đỉnh điểm là anh tự thề, rồi hứa bỏ chè chén sau khi chúng tôi gây nhau (anh muốn đập tôi và tôi mang con về nhà mẹ đẻ). Tôi lại cho anh cơ hội giữ gia đình như anh muốn. Chưa đầy một tuần,vì bạn anh buồn nên anh đi tăng 2 và nói coi như anh về nhà cha mẹ ruột ngủ, khỏi có mâu thuẫn. Tôi đã quyết định ly thân.
Sau 4 ngày một mình suy ngẫm, anh không muốn mất vợ con, điên cuồng níu kéo; còn tôi trở nên lạnh lùng. Anh tự đưa ra cam kết, tự nhận lỗi về mình và tôi chỉ nói: "Hãy cho nhau thời gian xem còn hoà hợp không". Anh không có lập trường; hôm nay gặp thì níu kéo, mai lại bảo không thể chiều theo tính tôi và thấy điều kiện đầu tiên tôi đưa ra phải bỏ nhậu để giảm bớt mâu thuẫn là cực đoan. Vì nếu như vậy, anh không còn là anh mà là cái máy. Anh còn bảo tôi giờ làm ra tiền nên coi thường anh và có người khác nên không cần anh. Sau thời gian mâu thuẫn và sống cùng nhau, tôi chỉ cảm thấy tại sao mình quá ngu ngốc để phải ám ảnh và đau khổ cho đến giờ. Những gì tôi mong muốn đều tốt cho anh, thế mà hầu như đều ngược lại; anh sống ích kỷ cho cá nhân và sống bản năng.
Khi viết những dòng này, tôi biết mình gần như mất hết cảm xúc với anh dẫu mới ngày hôm qua còn hy vọng và còn muốn một cái Tết yên ấm. Anh ra điều kiện cho tôi: "Nếu từ đây đến Tết không cho anh quay về thì anh chủ động ly hôn". Tôi không thể hiểu được cuối cùng anh là người gì? Anh muốn gì? Ly hôn có phải giải thoát cho cả hai?
Chồng đòi bỏ đi với bồ, không ngờ chỉ sau thời gian ngắn đã quay về cầu xin được vào nhà chỉ vì... Bao năm hi sinh vì chồng, gần như làm nô lệ cho gia đình lão, trọn phận vợ hiền dâu thảo, vậy mà cuối cùng vẫn bị đá bay ra đường. Song tới giờ này, khi tận mắt thấy hắn quỳ dưới chân van lơn xin cho nhận lại con mà em hả lòng hả dạ quá. Quả thực, ông trời không bao...