Chồng yêu, anh có sợ làm lợn không?
Rất nghiêm túc, sau những tranh cãi rầm rộ trên mạng liên quan đến những từ khóa phổ biến như: Trang Hạ, con lợn và chồng, tối qua vợ chồng nhà em đã có một cuộc trò chuyện ngắn hết sức thẳng thắn.
Nói như thế vì chồng em cho rằng, ngoài ăn, tắm và ngủ chồng em còn phải làm nhiều việc khác vĩ đại hơn nhiều. (ảnh minh họa)
Chồng em, như thường lệ, tai vừa nghe vợ buôn chuyện ở cơ quan mồm lại nâng quan điểm về phát ngôn của một nhà văn khi cho rằng, đàn ông về nhà chỉ ăn, tắm và ngủ không khác gì con lợn. Quan điểm của chồng em thì rất rõ ràng: Đàn ông chỉ ăn, tắm và ngủ thì còn không xứng làm con lợn ấy chứ.
Nói như thế vì chồng em cho rằng, ngoài ăn, tắm và ngủ chồng em còn phải làm nhiều việc khác vĩ đại hơn nhiều. Gã liệt kê: Thứ nhất anh còn biết lắng nghe. Vợ nói chuyện trên trời dưới biển đều phải hết sức lắng nghe, tỏ ra quan tâm và cuối cùng là ghi nhận và cầu thị. Điều này em xác nhận, chồng em lúc nào cũng thế, dù sự hưởng ứng của gã cũng tốn rất ít chữ như: Thế cơ à. Vậy cơ á. Ừ, có lý. Thế là không được. Anh kịch liệt phản đối. Anh cũng băn khoăn. Đúng rồi, cực kỳ lo ngại.
Điều thứ hai chồng em dẫn giải là: Anh biết thành khẩn nếu có tội: Vợ à, hôm nay có con bé phòng bên nó tà lưa anh. Ban đầu nó khen anh lấy vợ rồi mà vẫn xinh trai. Anh vờ ngạc nhiên nhưng không xác nhận. Rồi thị lại bảo anh, ở nhà chị có chiều anh không….ý đồ của thị bộc lộ một cách rõ ràng, nhưng anh vô cùng bản lĩnh nên không thể nào làm suy chuyển sự chung thủy của anh với vợ được.
Điều thứ ba: Chồng em luôn luôn công khai tài chính thu nhập. Mỗi lần đi làm về, chồng em đều chồng những xấp phong bì vào cái tủ mà em đã quy hoạch. Nói chung em cũng chẳng đủ thời gian để truy vấn chồng em đó đã bao gồm tổng thu nhập chưa, nhưng nói chung em tin chồng em lắm nên chuyện đó không quan trọng.
Còn cái cuối cùng. Í hi, cái này chị em chúng mình đều biết cả nhưng em không tiện nói ra. Bởi vì nếu chỉ ăn, tắm và ngủ thôi thì vợ chồng em đã không có một đội hình ba đứa con đều như vắt chanh, đẹp như tranh vẽ phải không ạ.
Tuy nhiên trong cuộc tranh luận mà phần thành khẩn luôn thuộc về chồng em như thế, giữa vợ chồng em vẫn có một điều phải làm rõ. Đó là việc phân công lao động phải rõ ràng sòng phẳng.
Ở nhà em ấy à, có một cái luật bất thành văn bản, nhưng đã được vợ chồng em thuộc làu làu. Em tạm đặt tên cho nó là: Quy tắc thuận vợ thuận chồng.
Video đang HOT
Quy tắc này quy định. Mỗi khi chồng đi nhậu về quá 8 giờ tối thì em sẽ không trách móc gì chồng như sẽ đi mua sắm đến 9g tối …và dĩ nhiên khoản tiêu tốn là không giới hạn.
Nếu em bận đi tiếp đối tác thì chồng em phải tiếp các con em tại gia. Nếu chồng em muốn đi công tác đột xuất phải báo trước cho em hai giờ đồng hồ trước thời điểm bước ra khỏi nhà.
…Điều khoản thuận vợ thuận chồng được bọn em thống nhất cũng còn nhiều nữa.
Tuy nhiên chẳng mấy khi có cớ để mà bấu víu, lần này em quyết vùng lên hơn nữa. Em hỏi chồng, vậy nhưng anh nghĩ thế nào về việc tăng cường sự hiện diện ở phòng bếp và bớt việc oằn người trên ghế sofa. Đã đến lúc chúng ta phải trở về trạng thái bình đẳng hoàn toàn: Tức là 50 – 50. Em nấu cơm, chồng rửa bát. Em rửa bát, anh nấu cơm.
Anh yên tâm, bếp núc cứ để anh lo, tiền anh kiếm được đừng cho con nào. Thế là ổn.(ảnh minh họa)
Chồng em sau một thoáng suy nghĩ bỗng vùng lên: Vậy anh sẽ nấu cơm em rửa bát. Ban đầu em cũng nhận thấy vang lên một sự sung sướng nhẹ, nhưng nghĩ lại mới thấy, chồng em ngoài việc nấu mì tôm, rán trứng và pha nước chấm ra thì mọi món ăn anh ấy làm đều thất bại trong việc chui vào miệng em. Thế đấy, cuộc tọa đàm bất thành. Chồng em sung sướng hệt như lần chúng em sinh đứa con đầu lòng, gã cũng giành việc cho con bú thay vì nấu cơm cho vợ. Đào tạo một nhân viên thì dễ, đào tạo một ông chồng khó lắm.
Cuối cùng chồng em vẫn chấp nhận làm lợn, nhưng anh ấy lại tự coi mình là lợn đực. Nói rồi gã trườn nhẹ đến bên cạnh em, khi em đang tỏ ra cực kỳ nguy hiểm, hắn lại mơn trớn đến trước mặt em giở lại cái trò yêu đương thời nông nổi kèm theo một cái gì đó không biết có nên gọi là thơ không, đại loại thế này:
Anh sẽ là lợn đực
Phục tùng lợn cái em
Dù lợn có ăn nem
Anh cũng không ăn chả
Vợ gọi thì anh dạ
Tiền anh đóng đủ đầy
Cơm vợ nấu hằng ngày
Anh thương vợ lắm lắm!
Em thề, em cực kỳ bản lĩnh, định nói câu gì đó chặn họng lão lại để vùng lên như chị Trang Hạ, nhưng không được rồi, môi chồng em đã khóa môi em. Nói chung sự vùng lên nào cũng có giới hạn của nó. Em đành quanh về với xó bếp của em, bởi em không cần chồng em là lợn hay là gấu, em chỉ cần biết chồng em ngoan và chiều em hết cỡ. Anh yên tâm, bếp núc cứ để anh lo, tiền anh kiếm được đừng cho con nào. Thế là ổn.
Theo Eva
Đã trót yêu rồi sao nỡ làm khổ nhau
Hai năm qua, thơi gian chưa hăn đã dai đôi vơi anh nhưng với em thi thật đăng đẵng.
Nhà anh và nhà em chi cach nhau môt bơ tương. Thuơ ấu thơ co đôi ba lân minh cung tắm mưa, chơi trò chơi trẻ con rồi dần lớn lên như bao đứa trẻ cùng trang lứa, nhưng không thân thiết quấn quýt để đủ biết vê đơi sông riêng của nhau. Găp anh, em cung không đê y vi anh rất đỗi binh thương. Cũng có thể vì cam xuc vi ngot đôi môi của em khi đó đang đắm chìm trong hanh phuc bên một ngươi - người mà em tương như sẽ đem đến cho em niêm vui bất tận. Nhưng mối tinh ấy lại như môi tơ vo khiến em hoang mang trong tuyêt vong. Em yêu nhầm kẻ Sở Khanh.
Một ngày, em lại gặp anh - ngươi hang xom nhà kế bên. Không hiểu sao chỉ dăm ba câu chào hỏi xa giao lại cho em cai cam giac như lâp đi khoang trông trong lòng. Cung tư đo, tinh cam lơn theo thơi gian, phai chăng em đa yêu ngươi hang xom nhăn tin cho em môi ngay?
Ngay qua ngay, hinh anh cua anh lơn dân trong em tư bao giơ. Anh a, em la ngươi con gái, em cung co trai tim, cung biêt đau khi nghe người ta nói về anh như thế và như thế... nhưng em bât châp bông hông gai goc cua anh đê đến vơi anh. Anh đa giúp quên đi dấu vết tinh sâu, đa cho em được yêu một lần nữa, rồi dần già em thây anh là ngươi tôt, sông tinh cam, co trươc co sau, vì thê em đa mong có anh mỗi ngày.
Rồi ngày phôi phai cũng đến. Anh đi công tác xa. Tình yêu của chúng mình chỉ réo rắt qua dòng tin nhắn và những cuộc điện thoại. Trong đêm, em lạnh lẽo cuộn mình trong nỗi nhớ. Những cuộc đi chơi với bạn bè, cũng chỉ mình em, mình em trên nẻo đường không có anh, cảm giác nhói buồn, trái tim như giá lạnh thêm.
Em không phải là cô gái của mùa thu Hà Nội. Em là người con gái của miền Trung nhiều nắng và gió mà anh đã từ ly để kiếm kế sinh nhai. Anh làm khách sạn, nơi có nhiều cạm bẫy. Anh kiếm được nhiều tiền hơn hẳn những đồng lương ít ỏi của người làm công cũng khiến em thấy lo lắng, thắc mắc. Bao suy nghĩ trong em cứ dồn về. Mặc dù vậy em vẫn tin anh.
Giờ em chỉ biết chờ đợi, như sân ga ngóng trông những chuyến tàu đến rồi lại đi. (Ảnh minh họa)
Em biết vì tình yêu này, chúng ta phải cố gắng nhiều. Nhưng cái gọi là nhiều ấy thì mình em chịu đựng anh có biết không? Em sẽ ít gọi điện cho anh, sẽ ít nhắn tin cho anh. Nhưng đừng có nghĩ em không thương anh nữa, em chỉ không muốn làm phiền để anh chuyên tâm vào công tác. Phải chăng đôi lúc tim em dồn nén những suy ngẫm về lời người ta nói về anh, về công việc của anh. Em vẫn mong sao đó không phải là sự thật để tình yêu đôi ta ngày càng mặn mòi hơn.
Quay về đi anh, dù anh làm nhiều đi nữa nhưng đổi lại tình yêu anh cho em là cái gì? Em không trách anh mà trách thân mình quá yêu, để ngày Lễ tình nhân, ngày quốc tế dành cho phái đẹp em cũng chưa một lần được có trong tay cành hoa hồng lãng mạn hay nếm vị đắng, ngọt của thanh socola. Những ngày đó, em đi tìm niềm vui một mình rong ruổi trên từng con đường nhỏ nơi chúng ta đã hẹn hò, để em tìm lại hơi ấm của anh.
Em không tham sang, không phụ khó nhưng em cần anh, cần lắm một bờ vai để em tựa vào. Nhưng đó chỉ là giấc chiêm bao về muộn. Tại sao vậy anh? Những món quà bưu phẩm anh gửi về em còn để đấy. Nó cũng cũ theo từng ngày nhớ anh. Em luôn đặt câu hỏi vì sao? Hay là anh không yêu em, anh chỉ xem em là căn gác trống không tên, và ở ngoài đó anh đang chung đường với ai, và phải chăng anh là... trai bao chuyên nghiệp, bán thân kiếm tiền quên cả người đang đợi anh?
Đã bao giờ anh nghĩ một lần cho em chưa? Phũ phàng ích kỷ, em đã thấy ở anh. Dường như cái nắng nóng của miền Trung đã dạn dày cho em sự chai sạn. Mặc bố mẹ ngăn cấm, bạn bè khuyên can, nhưng em vẫn đợi vẫn yêu anh, yêu qua hình ảnh facebook, qua tin nhắn hay cuộc chuyện trò vô hình, không thấy bóng anh đâu. Xuân qua rồi anh à, hè lại đến, mọi cảm giác nóng bỏng của tình yêu chúng mình cũng chỉ mình em nung nấu mà thôi.
Cuộc tình mình như cơn ngủ say không đoạn kết. Hai năm qua, thơi gian chưa hăn đã dai đôi vơi anh nhưng vơi em thi thật đăng đẵng. Đôi lúc em muốn quên. Nhưng không. Anh ơi, em vẫn nhớ anh, đã trót yêu rồi sao nỡ làm khổ nhau? Giờ em chỉ biết chờ đợi, như sân ga ngóng trông những chuyến tàu đến rồi lại đi.
Theo VNE
Cứ mạnh dạn thử đi rồi sẽ thấy... Bạn đừng ngại bị anh xã đánh giá này nọ. Cứ mạnh dạn thử đi rồi sẽ thấy mọi chuyện tốt hơn là mình tưởng... Chúng em kết hôn được gần 3 tháng. Ông xã là người đàn ông đầu tiên của em. Tuy vậy, em cũng biết khá nhiều về chuyện quan hệ vợ chồng do học hỏi từ sách báo, tài...