Chồng xách va li bỏ đi chỉ vì chiếc áo bị bật cúc của tôi
Vừa nhìn thấy tôi, mặt anh sa sầm, anh một tay giằng lấy con một tay anh chỉ vào phần áo bị bật cúc của tôi và nói như hét: “Ăn vụng còn không biết chùi mép à”.
Cho đến bây giờ, tôi mới hiểu thấu lời khuyên của những người phụ nữ đi trước rằng đừng dại lấy đàn ông hay ghen. Biết tôi yêu anh, người chồng hiện tại của tôi, bố mẹ tôi đã ngăn cản tôi hết nước hết vì sợ sau này tôi khổ vì cái tính cả ghen của anh.
Ngay từ thuở yêu đương, tôi đã biết rằng anh là người cực kỳ hay ghen. Anh từng đi hơn 100km từ Hà Nội về quê nhà tôi giữa đêm đông chỉ vì trong lúc nói chuyện điện thoại với tôi, anh nghe thấy một giọng nam giới lọt vào trong máy.
Anh cũng từng thức cả đêm và gọi cả trăm cuộc điện thoại vào máy của tôi trong buổi tôi đi du lịch với cơ quan chỉ vì tôi lỡ để quên máy ở phòng. Cũng chỉ vì một lời bình luận trêu đùa của cậu bạn đồng nghiệp ở trên facebook mà tôi vĩnh viễn không bao giờ được phép tham dự các buổi sinh nhật của mọi người ở cơ quan nếu không có anh ấy đi cùng.
Vì tính ghen tuông của anh mà trong thời gian yêu nhau, tôi đã không ít lần mất mặt trước gia đình và bạn bè. Cho đến bây giờ, bạn bè tôi mỗi lần tụ tập vẫn còn kể lại chuyện lần đầu tôi dẫn anh ra mắt nhóm bạn thân.
Hôm đó, trong không khí vui vẻ, tếu táo, cậu bạn trong nhóm đã trêu đùa ngồi sát lại gần tôi và nghiêng đầu sang phía tôi chụp ảnh. Ngước mắt sang thấy hình ảnh này, anh lập tức kéo tôi dúi dụi về phía anh và sau đó anh lấy cớ đứng dậy đổi chỗ để đẩy tôi ngồi sang phía bên kia. Nhìn thái độ hằm hằm sắc khí của anh, nhóm bạn tôi được phen hoảng hồn.
Cũng kể từ ngày yêu anh, tôi tuyệt nhiên bị tách ra khỏi nhóm chơi và chẳng cậu bạn nào dám đèo tôi vì sợ lỡ may anh bắt gặp hoặc đến tai anh thì phiền phức.
Nhưng bù lại, anh lại rất yêu thương tôi và có rất nhiều ưu điểm mà nhiều cô gái ngưỡng mộ. Anh sống chuẩn mực, không gái gú, không nghiện cờ bạc, rượu chè và rất giỏi giang trong công việc, nghiệp vụ được đồng nghiệp nể trọng. Vì lẽ đó mà mới 32 tuổi anh đã giữ chức trưởng phòng thiết kế của công ty liên doanh lớn.
Điều tôi còn đặc biệt nể trọng anh nữa là anh rất đáng tin, nói nào là làm vậy. Trong suốt thời gian yêu nhau, anh chưa từng một lời nói dối tôi cũng chưa một lần khiến tôi thấy nghi ngờ chuyện gì. Tính anh thẳng, có nào nói vậy nên thành ra tôi luôn có cảm giác tintưởng anh.
Video đang HOT
Vì lẽ đó mà mặc cho mọi người phản đối, tôi quyết định lấy anh và tin rằng đây là người đàn ông mà tôi sẽ được dựa dẫm, trông cậy. Và tôi tin, khi mình cứ sống đàng hoàng, chẳng có gì uẩn khúc, quanh co thì hẳn cái tính ghen tuông của anh sẽ dần vơi bớt.
Vậy nhưng quả thực có về sống cùng nhau tôi mới thấy việc làm vợ một người ghen tuông quả chẳng dễ gì. Từ sau khi cưới, tôi đúng thực trở thành vật sở hữu của anh. Hàng ngày, cứ khi ra khỏi nhà là phải báo cho chồng biết ngày nay đi đâu, làm gì, với ai mấy giờ về và tất nhiên không bao giờ có chuyện được phép ngồi sau xe đàn ông.
Dù đã báo cáo giờ giấc, kế hoạch đi lại là vậy nhưng hôm nào cũng vậy, ngày có khi vài lần chồng lại nhắn tin, gọi điện hỏi tôi đang ở đâu, làm gì, với ai. Nhiều lúc đang tập trung làm việc mà điện thoại trong túi rung liên tục khiến tôi phải ái ngại với mọi người xung quanh. Nhưng nếu tôi không nhắn tin hay nghe điện thoại thì y như rằng tối hôm ấy về nhà thể nào cũng bị anh tra vấn nào làm gì không nghe điện thoại, nào làm việc gì tất khuất mà không nghe máy….
Điều khiến tôi bực mình nhất là việc hôm nào về nhà chồng tôi cũng lục điện thoại và vào facebook của tôi để xem tin nhắn. Nếu thấy tin nào khả nghi hoặc được lưu bằng tên đàn ông là chồng tôi tự ý xóa đi khiến tôi bỏ lỡ nhiều việc cần.
Cũng vì thói hay ghen tuông của anh mà vợ chồng tôi nhiều lần nảy sinh cãi vã. Tôi cũng có góp ý nhẹ nhàng nhưng chồng tôi chỉ nghe lúc đó rồi vài ngày đâu lại vào đấy.
Tôi thấy người ta thường chỉ ghen khi vợ hoặc bạn gái có biểu hiện không chung thủy nhưng đằng này tôi chưa một lần khiến chồng phải nghi ngờ cũng chưa từng gây lỗi lầm nào vậy mà sao anh cứ ghen như vậy chứ.
Cách đây 1 tuần, cô bạn cùng cơ quan có tổ chức tiệc đầy tháng cho con gái và mời vợ chồng tôi đi dự. Hôm đó, tôi gọi điện thông báo với chồng nhưng anh không đi được và tôi phải năn nỉ mãi chồng mới cho phép tôi đi với điều kiện mang con gái đi cùng.
Buổi tiệc hôm đó rất vui vẻ và tôi đã cố gắng trở về nhà sớm. Tuy nhiên, trên đường về, trong lúc bế con, chiếc cúc áo ngực của tôi bị bật tung lúc nào mà tôi không biết.
Tôi hồn nhiên bế con và bấm chuông chờ anh mở cửa. Vừa nhìn thấy tôi, mặt anh sa sầm, anh một tay giằng lấy con một tay anh chỉ vào phần áo bị bật cúc của tôi và nói như hét: “Ăn vụng còn không biết chùi mép à. Cô làm xấu cả con tôi”.
Anh nói to đến mức mấy người hàng xóm gần đó quay lại nhìn tôi. Tôi vội vã cài lại áo và đi vào nhà. Nhưng vừa bước vào cửa, chồng tôi đã đẩy mạnh khiến tôi ngã dúi ngã dụi xuống thềm. Chưa hết, trong lúc tôi lóp ngóp đứng dậy thì anh nói như hét: Gớm mặt cái loại đàn bà lẳng lơ.
Nói rồi, anh đi thẳng một mạch lên nhà lấy va li quần áo và đi ra khỏi nhà. Mấy ngày nay, tôi gọi điện thì anh bảo anh chưa muốn về nhà, anh cần thời gian suy nghĩ.
Trời ơi, tôi đâu có tội gì cơ chứ? Chỉ là tôi hớ hênh, là sự cố mà anh cứ làm như thể tôi gây tội tày đình không bằng.
Chẳng nhẽ tôi lại đi xin lỗi chồng vì một việc không phải tại mình? Nhưng nếu tôi cứ căng thẳng thì hạnh phúc gia đình sẽ đi về đâu? Tôi không muốn gia đình tan vỡ? Tôi nên làm gì lúc này? Hãy cho tôi lời khuyên?
…mai@gmail.com
Theo người đưa tin
Tôi bật khóc khi nhìn thấy những chiếc áo nhàu nát vợ mặc sau 3 năm đi lao động nơi xứ người
Khi vợ đi tắm tôi dọn đồ cô ấy vào tủ, để rồi bật khóc khi thấy tư trang của cô ấy chỉ có mấy bộ áo nhàu nát. Thấy tôi cầm chiếc áo đứng trơ ra vợ tôi ngại ngùng gấp va li lại rồi cúi đầu xuống và rồi...
Tôi và vợ sinh ra ở vùng quê Miền Trung nghèo khó. Ngày lấy nhau cuộc sống của chúng tôi khá khó khăn vì gia đình hai bên đều nghèo, hơn nữa khi làm xe ôm ở Vinh tôi bị tai nạn và gãy chân từ đó đi lại không được nhanh nhẹn lắm.
Khi vợ sinh con đầu lòng xong, cả gia tài chỉ có bộ bàn ghế và cái giường để nằm ngủ. Bao nhiêu tài sản thì vợ bán để chạy chữa lúc tôi mổ chân rồi. Khi con được 1 năm cô ấy bàn với tôi để cô ấy đi nước ngoài kiếm vốn làm ăn. Ban đầu tôi không đồng ý nhưng rồi thấy vợ năn nỉ phân tích tôi đành tặc lưỡi gật đầu.
Hai vợ chồng chạy ngược xuôi mượn tiền cho vợ đi Đài Loan. Cô ấy đi theo công ty nên qua đến nơi là được sắp xếp công việc cho, tuy lương không quá cao nhưng cũng có cái để tích góp gửi về. Tiền vợ gửi về tôi góp lại trả nợ, nuôi con và mở quán để kinh doanh đủ các loại hàng gia dụng.
(Ảnh minh họa)
Kinh tế ngày một khấm khá hơn, nợ đã trả đủ. Tôi và vợ chắt chiu từng đồng, số tiền cô ấy gửi về cộng với số tiền tôi kinh doanh cũng gần đủ để xây 1 căn nhà 2 tầng khang trang. Tôi và vợ vẫn hay nói chuyện với nhau qua điện thoại. Cô ấy luôn nói mình sống tốt bố con tôi đừng lo. Tôi cũng đinh ninh là vậy. Tôi là người nặng tình nghĩa, nên dù xa vợ tôi cũng không léng phéng với ai. Bố con tôi vẫn chờ cô ấy trở về.
Ngày vợ báo tin sẽ về nước, tôi mừng rỡ hạnh phúc. Tôi chờ đợi ngày này lâu lắm rồi. Chúng tôi sẽ được bên nhau, con tôi cũng muốn được gặp mẹ. Giờ không nghèo đói như xưa nữa, vợ chồng thương lấy nhau rồi cùng nhau làm ăn. Vợ tôi cũng nói với tôi như vậy.
Hai bố con cả đêm không ngủ nổi, tôi tưởng tượng ra cảnh vợ chồng gặp nhau rồi ôm chầm lấy nhau. Tôi nghĩ chắc ở xứ người cô ấy sẽ xinh đẹp ra. Ngày cô ấy về tôi suýt nhận không ra vợ, cô ấy vẫn cười tươi như ngày nào nhưng dường như vợ tôi già đi rất nhiều. Về Hà Nội cô ấy mua cho bố con tôi rất nhiều quần áo nhưng chẳng mua gì cho bản thân. Tôi mập ra còn cô ấy gầy đi.
(Ảnh minh họa)
Khi vợ đi tắm tôi dọn đồ cô ấy vào tủ, để rồi bật khóc khi thấy tư trang của cô ấy chỉ có mấy bộ áo nhàu nát. 3 năm qua vợ dường như chẳng mua thêm cho mình cái gì, có bao nhiêu tiền cô ấy gửi về lo toan gia đình hết. Thấy tôi cầm chiếc áo đứng trơ ra vợ tôi ngại ngùng gấp va li lại rồi cúi đầu xuống.
Tôi thấy mắt cay cay, hai vợ chồng ôm lấy nhau khóc: "Em vất vả quá rồi, anh xin lỗi". Vợ tôi khóc rồi nói: " Chỉ cần bố con anh luôn vui vẻ chào đón em và nhớ đến em là em thấy hạnh phúc rồi".
Cả đêm hai vợ chồng nằm ôm nhau thủ thỉ, cô ấy kể tôi mới biết 3 năm qua cô ấy vất vả như thế nào. Nhưng sợ tôi lo lắng nên cô ấy đành im lặng cố gắng làm việc để nuôi gia đình.
Lâu lắm rồi chúng tôi mới đi mua sắm cùng nhau, lâu lắm rồi tôi mới tự tay sắm cho vợ được những chiếc áo mới. Nhìn vợ cười tôi tự nhủ: " Cô ấy hi sinh cho gia đình này như thế đủ rồi, giờ là lúc mình cần bù đắp lại cho vợ".
Theo Một Thế Giới
Đêm tân hôn tôi đã phải gạt nước mắt xách va li rời khỏi nhà theo yêu cầu của bố chồng Đến tận bây giờ tôi cũng không hiểu sao lúc ấy mình có thể liều lĩnh đến vậy. Nhìn thấy tôi chồng quá bất ngờ, tôi khóc lóc kể hết sự tình anh chỉ còn biết ôm chầm lấy vợ. Tôi và anh yêu nhau gần 2 năm thì cưới. Gia đình anh khó khăn, mẹ lại mất sớm nên đám cưới của...