Chồng vô sinh, vợ mang bầu với ai?
Bao nhiêu năm nay tôi đau khổ vì vợ chồng không có con, mà gia đình lại thúc giục, áp lực chồng chất…
Có thể, xác suất tôi bị lừa dối là vô cùng lớn. Nhưng nếu như chuyện này là thật, tôi cũng không dám trách cứ gì vợ. (Ảnh minh họa)
Vợ tôi đang băn khoăn không hiểu vì sao mãi 4 năm làm vợ làm chồng, chúng tôi không thể có con. Cả hai cố gắng đi chạy chữa nhiều nơi, bác sĩ cũng mỗi người nói một kiểu, bảo chúng tôi cố gắng nghỉ ngơi, ăn uống điều độ, tập chế độ và ăn uống ổn định thì có hi vọng. Vì vậy, tôi và vợ vẫn luôn động viên nhau, đợi chờ cơ hội…
1 năm, 3 năm trôi qua, vợ tôi vẫn chưa có dấu hiệu mang bầu. Cả nhà lo lắng. Bố mẹ chồng lại khó tính, thúc giục suốt ngày. Vợ tôi héo mòn vì áp lực sinh con. Những ngày tháng đó quả là khó sống với tôi. Tôi cũng động viên vợ phải cố gắng chờ đợi. Nhưng mà, chờ mãi, chờ mãi. Đến lúc tôi cũng cảm thấy mình bị vướng trong cuộc chiến gia đình này.
Thương vợ ngày đêm khóc lóc vì không sinh được con, tôi càng cảm thông cho cô ấy. Thật sự, tôi không thể ngờ, sống mà không có con cái lại khổ đau thế này. Bố mẹ tôi ngày ngày nói ra nói vào, chèn ép vợ tôi, khiến cô ấy &’stress’ nặng. Mà càng căng thẳng thì càng khó có con. Tôi buồn vì vợ mình phải chịu quá nhiều áp lực và dị nghị ở bên ngoài.
Tôi có nói với mẹ phải thông cảm cho vợ tôi, từ từ rồi tính. Nhưng bà chỉ có mình tôi là con trai nên bà mong ngóng có cháu đích tôn nối dõi tông đường. Bản thân tôi cũng vì lo chuyện đó mà không thể nào bênh vực vợ khi vợ và mẹ tôi có vấn đề xích mích.
Video đang HOT
Nhưng dù vậy, tôi vẫn âm thầm đi khám. Một lần đi công tác nước ngoài, tôi đã thử khám xem mình có vấn đề gì không. Thật ra, tôi không nghĩ là do mình, vì trước giờ, sức khỏe của tôi rất tốt. Thật không thể ngờ, bác sĩ nói, tôi vô sinh. Khả năng sinh con của tôi là hoàn toàn bằng 0. Tôi thật sự chết lặng khi nghe được tin sét đánh. Hóa ra từ trước tới giờ, chuyện vợ chồng tôi không thể có con là do tôi chứ không phải do vợ. Vậy mà bố mẹ tôi và ngay cả tôi luôn muốn đổ lỗi lên đầu vợ mình.
Chuyến công tác ấy với tôi mà nói, đó là một chuyến đi thất bại. Tôi chưa từng nghĩ có ngày mình lại rơi vào trạng thái khủng hoảng và thất vọng như thế. Trái tim tôi như có ai đó bóp nghẹt. Tôi phải làm soa để đối diện với vợ tôi.
Chuyện này, tôi quyết định giấu vợ. Sẽ không cho vợ biết vì đó là chuyện của cá nhân tôi. Có muốn nói thì cũng phải từ từ tìm cơ hội. Những ngày đó, tôi sống như người chết rồi. Nghĩ ra đủ thứ trên đời. Tôi còn nghĩ cách bỏ vợ, hay là giải thoát cho vợ đi với người đàn ông khác, để khỏi phải giam cầm cuộc đời của người con gái tốt như thế trong gia đình này.
Mỗi ngày, chứng kiến mẹ tôi nói ra nói vào, bóng gió chuyện con cái rồi đay nghiến vợ mình, tôi lại thấy đau khổ. Thật ra, tôi nên thú nhận để mẹ hiểu cho cô ấy. Nhưng, khi tôi chuẩn bị nói thì vợ lại thông báo với tôi một tin, vợ mang bầu.
Tôi chết lặng. Vợ mang bầu ư? Vợ vui mừng, hí hửng, còn tôi thì trăm nỗi nghi ngờ. Tôi vô sinh, bác sĩ nói rõ là tôi vô sinh, vậy mà vợ tôi lại mang bầu? Hay là bác sĩ phán đoán sai? Tôi không tin bác sĩ nói sai. Vì bao nhiêu năm nay, chuyện không có con là thật và chắc chắn phải có vấn đề nào đó. Vấn đề ở tôi thì rõ rồi, vì vợ tôi bây giờ có thể mang bầu thì tất không phải do vợ.
Tôi do dự, lòng đầy lo lắng, không hiểu chuyện gì xảy ra. Nếu thật sự là con của tôi thì quá tốt. Nhưng nếu không phải con của tôi thì là vợ tôi đang ngoại tình. Có lẽ, áp lực mang bầu khiến vợ mệt mỏi. Có lẽ, chuyện nhà chồng khiến vợ thấy chán chường nên nhất định phải có con.
Có thể, xác suất tôi bị lừa dối là vô cùng lớn. Nhưng nếu như chuyện này là thật, tôi cũng không dám trách cứ gì vợ. Tôi chỉ hận bản thân mình đã làm khổ vợ tôi. Vợ tôi xứng đáng được hưởng hạnh phúc, được có con, có một gia đình đầy đủ. Còn tôi, tôi tủi thân vì không mang lại được cho vợ điều đó. Nếu như, em có ngoại tình, làm chuyện tội lỗi với tôi thì tôi cũng nhắm mắt làm ngơ. Có thể, tôi sẽ coi đó là con của mình, yêu thương và chăm sóc con như con ruột của mình. Tôi hi vọng, vợ cũng sẽ hiểu cho người chồng vô tâm này vì tôi không còn cách nào khác. Vợ làm vậy có thể cũng là cứu vớt cuộc đời tôi.
Theo TPO
Vợ vào trại tâm thần sau khi xem clip nhân tình của tôi gửi
Sau khi vợ mang bầu, tôi có nhân tình bên ngoài. Nhưng không thể ngờ, nhân tình lại có thể gửi đoạn clip khiến vợ tôi phải vào trại tâm thần.
Mỗi khi vào trại tâm thần thăm vợ, tôi lại cảm thấy cắn rứt lương tâm. Nếu không phải tôi mù quáng, "ham của lạ" thì giờ cô ấy đã không đến nông nỗi này.
Vợ tôi là một người hiền lành, xuất thân từ một gia đình nghèo khó. Cô ấy là bạn thân với em gái tôi. Sau lần đầu gặp mặt cùng với sự gán ghép của em gái, chúng tôi đã yêu nhau. Có lẽ, chính sự mộc mạc và giản dị của em khiến tim tôi rung động.
Sau khi em ra trường, chúng tôi tổ chức đám cưới. Vì tôi hơn em 5 tuổi và có công việc ổn định với mức lương khá cao nên khuyên vợ ở nhà làm nội trợ. Ban đầu, vợ tôi phản đối vì không muốn công sức học hành 4 năm bỏ không và phải "ngửa tay" xin tiền chồng. Bởi vậy, tôi đồng ý cho vợ đi làm công việc mà cô ấy ưa thích. Đến khi vợ mang thai, tôi càng có thêm lý do để "cầm chân" cô ấy ở nhà. Nhưng cũng phải sau vài lần nài nỉ, vợ tôi mới chấp nhận bỏ việc để ở nhà dưỡng thai.
Trong khoảng thời gian vợ mang bầu, vì không được đáp ứng nhu cầu nên tôi có vụng trộm với một đồng nghiệp nữ. Dù có quan hệ với nhân tình nhưng tôi vẫn cố gắng đối tốt với vợ. Tôi tự dặn lòng rằng, khi nào vợ "vượt cạn" xong và sinh hoạt vợ chồng có thể bình thường trở lại thì sẽ trở về làm người chồng, người cha mẫu mực.
Nhưng đến khi lên chức bố, nhân tình của tôi tiếp tục bám riết. Bởi vậy, tôi lại tiếp tục sa vào sai lầm này. Khi về nhà nhìn thấy vợ con, tôi lại ân hận nhưng không biết phải làm sao để chấm dứt việc mình đang làm.
Đen đủi cho tôi là lỡ ngoại tình với một người con gái "không phải dạng vừa". Cô ấy muốn tôi ly hôn vợ để cả hai có thể "danh chính ngôn thuận" đến với nhau. Tuy nhiên, tôi tìm cách thoái thác lời đề nghị này. Trước câu trả lời của tôi thì cô ta bỗng dưng "nổi đóa". Cô nhân tình còn đe dọa sẽ khiến gia đình tôi tan nát.
Đến nằm mơ, tôi cũng không thể tin rằng nhân tình của mình lại lén ghi lại clip và những hình ảnh khi ân ái. Và rồi, cô ta đến nhà chuyển tận tay những thứ này đến người vợ ngoan hiền của tôi. Vì tuyệt đối tin tưởng chồng nên khi nhìn thấy cảnh tôi ôm hôn người phụ nữ a khác, cô ấy đã rất sốc. Hôm đó, khi tôi trở về thì thấy vợ ngồi trong bóng tối và không nói gì. Trên màn hình tivi và sàn nhà vẫn còn bằng chứng mà nhân tình của tôi mang đến. Chắc rằng vợ tôi đã xem những thứ này nhiều lần. Khi tôi quỳ xuống khóc và xin lỗi thì vợ tôi bỗng đáp trả bằng điệu cười ngây dại. Sau đó, vợ tôi vò đầu và không nhận thức được hành vi của mình nữa.
Khi tình trạng của vợ ngày càng nặng hơn thì mẹ tôi sang ở cùng để chăm cháu. Dù không muốn nhưng tôi đành gửi vợ vào trại tâm thần để điều trị. Tôi sợ rằng, cứ ở trong căn nhà này và bị ám ảnh bởi những ký ức chẳng tốt đẹp kia thì bệnh của cô ấy sẽ càng nặng lên.
Sau mỗi lần vào trại tâm thần về, tôi bị dằn vặt bởi ánh mắt điên dại của vợ. Vợ tôi còn không cho chồng đụng vào người. Có lẽ, vợ tôi sẽ chẳng thể nào tỉnh lại được. Người thiệt thòi lớn nhất chắc sẽ là con tôi, khi lớn lên không có tình yêu thương của mẹ. Sau này, tôi biết phải làm sao để giải thích với con rằng chính mình đã khiến mẹ nó bị điên. Hy vọng, sai lầm của tôi sẽ "cảnh tỉnh" mọi người tránh đi vào "vết xe đổ" tương tự.
Theo Blogtamsu
Chồng "ghen" khi thấy vợ mang bầu Vợ tôi hay tị nạnh "đàn ông sướng thật, chỉ cần nhấp nhổm mấy cái là có con, còn phụ nữ phải chịu mang nặng đẻ đau suốt 9 tháng liền", nhưng có thật là đàn ông sướng khi không phải mang bầu? Tôi mới lấy vợ được hơn một năm nay và vợ chồng tôi vừa đón một thành viên mới ít...