Chồng vô sinh, tôi rối bời khi tình cũ đề nghị có con
Anh bảo rằng muốn có con với tôi, muốn trở lại vì không thể quên. Anh đang ly thân và nuôi con. Lý trí và tình nghĩa bảo tôi không chấp nhận lời anh nhưng ham muốn mang nặng đẻ đau giọt máu của mình đã khiến tôi bối rối.
ảnh minh họa
Tôi đã đọc nhiều câu chuyện của người thứ 3 và người hiếm muộn, vô sinh, mong rằng có trường hợp nào đó giống mình để được chia sẻ và suy ngẫm cuộc đời. Giờ tôi thấy bối rối vô cùng, mong quý độc giả hãy hiểu, thông cảm và giúp một lối đi thay vì “ném đá” một người xấu xa như tôi.
Cách nay hơn 5 năm, trong lần đi làm thêm, tôi biết anh – người đàn ông chững chạc hơn 9 tuổi, có vợ con, lúc ấy tôi chỉ là sinh viên năm 3. Tôi xem anh như người anh đáng kính vì đã giúp tôi rất nhiều trong công việc làm thêm, anh thường chỉ dạy và khuyên nhủ tôi nên cố gắng trong việc học và cuộc sống.
Chúng tôi thường đi ăn sáng hoặc ăn trưa rồi cà phê vào những ngày nghỉ trùng nhau. Tôi biết anh đã có vợ con và bản thân cũng tự nhủ không muốn trở thành người thứ ba phá hoại hạnh phúc gia đình anh nên luôn giữ khoảng cách nhất định. Thời điểm đó con anh được 3 tuổi, vợ anh đi du học nước ngoài, hàng ngày anh gửi bé đi nhà trẻ hoặc nguời thân, anh đi làm chiều tối về với con.
Tình bạn, tình anh em chúng tôi thật đẹp và trong sáng. Thời gian trôi, anh trở thành một phần trong cuộc sống sinh viên của tôi và chúng tôi có tình cảm khi nào không biết. Đến khi chợt thấy anh đi rước con, tôi mới nhận ra mình đã sai và tự hỏi mình đã làm gì. Lúc đó tôi biết mình đã có thai với anh được 5 tuần, tôi nhẫn tâm tự ý bỏ nó mà không cho một ai biết kể cả anh.
Biết mình sai, tôi đã sửa. Tôi chuyển nhà trọ, đổi luôn số điện thoại, quyết không liên lạc với anh nữa vì biết anh còn có gia đình, vợ con, công việc, danh dự và vì anh không của riêng tôi. Tôi nhớ anh lắm, nhớ vô cùng nhưng không dám liên lạc.
Được khoảng một tháng tự dưng anh gọi vào số mới của tôi, tôi nhờ bạn học cùng lớp nghe hộ và nói là nhầm số. Sau này tôi mới biết anh gọi về quê gặp ba tôi để xin số điện thoại mới, anh không quên nói là người giới thiệu việc làm cho tôi khi ra trường nên ba mới cho (lúc đó tôi chuẩn bị báo cáo luận văn). Tôi cũng không hiểu nổi anh kiếm đâu ra số điện thoại của gia đình tôi ở quê.
Gọi không được, anh không dừng lại ở đó, anh mượn người rước con hộ và đứng đợi tôi ở cổng trường suốt mấy tuần, tôi đã gặp anh. Thời gian đó, tôi đang làm luận văn và chuẩn bị báo cáo nên muốn mọi việc suôn sẻ trước khi ra trường. Sau đợt “biệt tích” của tôi, anh quan tâm, lo lắng nhiều hơn. Anh còn chủ động làm hẳn một hồ sơ xin việc cho tôi một chỗ làm tốt gần trường để được ở bên anh.
Video đang HOT
Hiểu được dụng ý của anh, tôi mỉm cười chấp nhận và nguyện sẽ tự chọn cho mình một con đường riêng sau khi ra trường. Nói là làm, ngày tôi báo cáo luận văn xong anh đến chúc mừng tôi đạt điểm A và mời ăn cơm. Lần gặp đó là lần gặp cuối cùng của chúng tôi cho đến thời điểm này.
Ba tháng sau khi ra trường và xa anh, tôi đã làm đám hỏi với chồng hiện tại. Chúng tôi cùng tuổi, nhà gần nhau ở quê, trước đây tôi và chồng chỉ biết nhau qua loa thôi, sau khi ra trường về quê gặp lại, lúc đó chồng nghỉ phép về quê chơi. Vài ngày qua lại và biết tôi có ý định tìm việc nên đã mở lời với gia đình sẽ xin cho tôi công việc tốt. Trong khi đợi chờ công việc đó, tôi tự xin cho mình công việc ở thành phố bon chen, năng động và đầy cám dỗ cách xa anh 200 km, cũng là nơi chồng đang làm việc.
Gia đình chồng ban đầu thấy “chấm” tôi nên có ý muốn ràng buộc, họ không muốn có chuyện “công anh xúc tép nuôi cò” nên tôi đã đồng ý cưới. Gia đình chồng xem tôi là một cô gái ngoan, lễ phép, biết trước sau, có học thức, có gia cảnh tốt, tôi đã sống trong cái vỏ bọc hoàn hảo ấy cho đến bây giờ.
Họ đâu biết rằng tôi từng có tình cảm và qua lại với người đàn ông có vợ con, không còn trong trắng, từng phá thai. Hơn hết, vì trốn tránh mối quan hệ ấy, vì muốn có một công việc tốt sau khi ra trường, muốn có cuộc sống mới nơi thành thị, muốn làm lại từ đầu mà tôi chịu lấy con cháu họ.
Tôi thầm biết ơn vì những điều họ dành cho mình nên luôn làm tròn trách nhiệm của một người vợ đảm đang, người dâu thảo. Họ quý mến, yêu thương và tin tưởng một người không ra gì như tôi, điều đó khiến tôi cảm thấy áy náy. Giờ tôi 28 tuổi, có một công việc ổn, thu nhập tương đối, nói chung cuộc sống hiện tại rất thoải mái, hạnh phúc và vui vẻ.
Sau 4 năm bên cạnh người chồng tuyệt vời, yêu thương, chúng tôi quyết định có em bé nhưng đau đớn và trớ trêu, chồng tôi không thể có con vì trước đây anh bị bệnh quai bị, sau bao lần chạy chữa kết quả đều vô vọng.
Anh buồn và sa đà nhiều, tôi thấy anh tâm trạng lắm, thường khuyên chồng đừng buồn và thất vọng vì giờ y học phát triển sẽ có hy vọng, biết đâu có kỳ tích. Trong thâm tâm tôi vẫn muốn có con nhưng thấy chồng vậy nên không muốn làm chồng buồn hơn. Tôi yêu chồng và tự trách mình, sao lại là chồng mà không là tôi?
Tôi không gặp anh 4 năm, anh cũng không biết tôi làm gì, chỉ biết tôi có cuộc sống yên bình bên chồng và sống ở TP HCM. Lâu lâu anh cũng liên lạc qua điện thoại hỏi thăm sức khỏe, gia đình, công việc qua loa, có ý gặp mặt khi đi công tác ở thành phố nhưng tôi đều từ chối và nói rõ mối quan hệ giữa mình và anh đã là quá khứ và vì lịch sự nên tôi mới nói chuyện điện thoại với anh. Anh luôn nói rằng không quên được tôi, nhưng khi nghe anh nói những chuyện liên quan đến tình cảm tôi cúp máy.
Mấy ngày trước, anh lại liên lạc, điều làm tôi bất ngờ anh bảo rằng muốn có con với tôi, muốn trở lại vì không thể quên. Anh đang ly thân và đang nuôi con. Mọi ký ức ùa về, tôi đã đắn đo suy nghĩ, so sánh thiệt hơn, chấp nhận và không chấp nhận thì tôi và những người xung quanh được gì, mất gì, nhất là chồng tôi hiện giờ, tôi yêu chồng nhiều lắm. Lý trí và tình nghĩa bảo tôi không chấp nhận lời anh nhưng lòng ham muốn thiên chức làm mẹ, ham muốn mang nặng đẻ đau giọt máu của mình đã khiến tôi bối rối.
Đồng ý anh là tôi mất đi hiện tại những gì đã cố công gây dựng, cũng đồng nghĩa với việc tôi trở thành người phụ bạc vô ơn với gia đình chồng. Tôi đang trong một vòng xoay luẩn quẩn. Hãy cho tôi một hướng đi để được bình yên. Cảm ơn mọi người!
Theo VNE
Cưới xong mới biết chồng là 'con nợ'
Khi lấy anh về, được 1 tuần thì tôi bắt đầu phát hiện ra bí mật của anh. Anh có hàng tá người gọi điện đòi nợ, nào là khoản 5 triệu, chục triệu, khoản nợ có cả trăm triệu.
Yêu 2 năm mặn nồng hạnh phúc
Từ ngày tán tôi, anh đã tỏ ra mình là một người đàn ông ga lăng, chịu chơi và không tiếc tiền khi đưa tôi đi đâu đó cùng bạn bè. Anh luôn là người chủ động trả tiền dù là số tiền lớn trong những cuộc chơi với bạn bè mình và cả bạn bè của tôi. Chính điều đó đã khiến tôi có cảm tình và thấy yêu anh.
Mẫu người đàn ông lý tưởng của tôi phải là người thoáng tính, ít nhất là về khoản tiền nong, vật chất. Không tính toán, ki bo, không cò kè từng đồng một. Người đàn ông như thế ít ra đã đạt một chút tiêu chuẩn nào đó của tôi.
Tôi là cô gái xinh xắn, có nghề nghiệp đàng hoàng, thế nên việc chọn một người chồng kĩ lưỡng cũng không có gì khó hiểu cả. Tôi mong muốn có được người như ý và khi gặp anh, được anh chăm sóc, quan tâm, tán tỉnh lại ga lăng, buông những lời đường mật, khiến tôi cảm thấy hài lòng. Sau nhiều lần như vậy, tôi dần yêu anh và tình cảm của tôi cứ lớn lên như thế, mãnh liệt và cuồng dại.
Sau nhiều lần như vậy, tôi dần yêu anh và tình cảm của tôi cứ lớn lên như thế, mãnh liệt và cuồng dại. (ảnh minh họa)
2 năm yêu nhau, tôi được anh đưa về nhà 5 lần. Bố mẹ anh cũng rất hài lòng, ưng ý vì thật ra, tôi cũng chẳng thua kém ai. Nhà anh có vẻ cơ bản, gia giáo, bố mẹ anh cũng rất cưng chiều anh. Tôi nhìn vào gia cảnh nhà anh lại càng yên tâm hơn. Lúc nào anh cũng lo lắng cho bố mẹ, ngay cả khi đi cùng tôi, biết mẹ mệt, anh cũng gọi điện về cho mẹ, và bảo mẹ chịu khó uống thuốc. Những cử chỉ nhẹ nhàng đó của anh cũng đủ để khiến tôi cảm thấy hạnh phúc, vui vẻ rồi! 2 năm đó, tôi đã sống với trọn vẹn hạnh phúc của tình yêu.
Lấy về mới biết chồng là 'con nợ'
Sau đó, chúng tôi xác định lấy nhau. Tôi cảm thấy mình là cô dâu hạnh phúc vô cùng. Nhưng ngày đi chụp ảnh và chọn váy cưới, tôi thấy anh đã khác nhiều. Anh bảo tôi, chọn váy ít tiền thôi cũng không cần cầu kì quá. Tôi muốn mặc hai váy để cho lộng lẫy thì anh bảo, mặc một váy là được. Tôi chọn hiệu chụp ảnh cưới, anh nhất định không đồng ý và muốn tôi tới hiệu của bạn anh, là một người bạn anh quen, có năng khiếu chụp ảnh, rất bình thường không giống một tiệm ảnh cưới.
Thấy thái độ của anh như vậy, tôi lấy làm lạ. Vì trước giờ, tôi đòi gì được nấy. Tôi mà đòi là có ngay, còn có cả cái đẹp, cái xịn dù anh cũng chảng đại gia gì. Nhưng anh yêu tôi và muốn chiều tôi nên luôn chấp nhận những yêu cầu của tôi. Vạy mà lần này anh khác thế.
Khi tôi nói với anh về chuyện cưới cần những gì thì anh liên tục nhắc tôi tiết kiệm. Thường là phải làm một album ảnh lớn, còn lại là 2 ảnh to treo ở hai nhà. Nhưng lần này anh bảo, cứ làm 2 ảnh lớn thôi, còn album không cần thiết, cứ lưu file vào máy tính là được. Nghe anh nói mà tôi buồn vô cùng. Anh bảo sau này thích chụp thì đi trăng mật hay đi đâu đó đầy ảnh, không cần thiết phải chụp lúc này.
Khi tôi nói với anh về chuyện cưới cần những gì thì anh liên tục nhắc tôi tiết kiệm. Thường là phải làm một album ảnh lớn, còn lại là 2 ảnh to treo ở hai nhà. (ảnh minh họa)
Tôi nghi ngờ về thái độ của anh. Đám cưới cũng không được sang trọng như anh hứa. Chỉ có 1 xe hoa, còn lại là một chiếc xe to như xe khách. Vậy mà trước khi cưới, anh hứa sẽ có tới 5 xe hoa. Tôi hơi thất vọng.
Khi lấy anh về, được 1 tuần thì tôi bắt đầu phát hiện ra bí mật của anh. Anh có hàng tá người gọi điện đòi nợ, nào là khoản 5 triệu, chục triệu, khoản nợ có cả trăm triệu. Nghe người ta nói mà tôi rùng mình. Họ bảo tôi bị lừa rồi. Anh ăn chơi như vậy cũng vì lấy tiền của họ, vay mượn của bạn bè để tán gái, theo sát tôi. Chứ anh nào có tiền. May mà tôi chưa nhận ra anh ta là con nợ, nên là tôi đã nhận lời cưới anh ta. Giờ thì đúng, chồng tôi chính là con nợ. Trước đây anh chơi bời, bài bạc thành ra vay nợ, rồi gán nợ. Bố mẹ anh cũng &'ăn dây' với anh, giấu tôi chuyện anh nợ nần. Ông bà cũng đã cố gắng giúp đỡ anh trả được rồi, nghĩ là có vợ con sẽ tu chí làm ăn, ai ngờ anh lại chơi bời ở đâu.
Giờ thì tôi đau khổ quá, tá hỏa vì chồng là con nợ. Tôi không biết mình phải đối mặt với sự thật kinh khủng này. Thực lòng, tôi đang chán nản, muốn từ bỏ tất cả, muốn bỏ cuộc hôn nhân này luôn. Thế này, tôi có lẽ thành người gán nợ cho anh mà thôi!
Theo VNE
Cái giá của tình yêu (P.14) Đêm tân hôn, cô đã chẳng thể cho anh thứ mà bất cứ người đàn ông nào cũng mong muốn. - Anh! Anh chở em đi đâu đấy? Sao anh không nói gì vậy? - Cô nhìn chăm chú vào gương mặt anh, vừa rối rít hỏi. - Em biết hôm nay là ngày gì không? - Nay là ngày... - Cô ngỡ...