Chồng vô sinh, nhà chồng ép tôi có con với bố chồng
“Con ơi, con hãy giúp gia đình này người nối dõi đi con. Chồng con không thể nhưng bố thì có thể”, bà mẹ chồng nài nỉ.
Tôi năm nay 25 tuổi, sinh ra lớn lên ở một vùng quê nghèo thuộc ngoại thành Hà Nội. Tôi yêu và dâng hiến nhưng khi có bầu cũng là lúc kẻ tôi yêu cao chạy xa bay, để tôi có con mà không có chồng.
Rồi mọi người trong làng cũng gán ghép tôi với anh, người đã bị vợ ly hôn. Chồng tôi sinh trưởng trong gia đình mấy đời độc đinh. Đến đời bố chồng tôi cũng vậy. Ông lấy hai bà vợ chính thức, sinh 6 cô con gái, được mụn con trai là chồng tôi bây giờ, nhưng anh ấy trí tuệ không bình thường nên bố chồng tôi rất buồn. Kệ cho hàng xóm dị nghị, người đời chê trách, ông vẫn “đi lại” với mấy người phụ nữ khác chỉ để có được cậu con trai mà rồi cũng không thành.
Gia đình chồng tôi khao khát có con trai, một người con trai bình thường về trí tuệ chứ không như chồng tôi. Đó dường như là nỗi ám ảnh, là khát khao cháy bỏng của bố chồng tôi. Khao khát ấy được nhân lên khi chúng tôi cưới nhau. Gia đình nhà chồng rất mong tôi đẻ được thằng cu, nhưng rồi vô cùng thất vọng khi biết chồng tôi vô sinh. Bố chồng tôi già xọm đi nhanh chóng. Và rồi sau nhiều đêm trăn trở ông cũng tìm ra được kế sách. Thật trớ trêu, kế sách ấy được mẹ chồng tôi hưởng ứng.
Một buổi sáng chồng tôi đi làm vắng, ông bà gọi tôi vào nhà ngồi nói chuyện: “Con ơi, con hãy giúp gia đình này người nối dõi đi con”, mẹ chồng tôi khẩn khoản, “Chồng con không thể nhưng bố chồng con có thể”. Tôi bàng hoàng không tin vào tai mình. Tất cả dường như sụp đổ dưới chân. Tôi nhìn mẹ chồng rồi nhìn bố chồng mà lòng đau như cắt. Một kế hoạch điên rồ mà trong suy nghĩ, tưởng tượng tôi cũng không thể hình dung ra. Ngay tức thì, tôi lao vào buồng nằm khóc tức tưởi trong cảm giác tủi hổ.
Video đang HOT
Thế nhưng, hành động đó của tôi lại bị cha mẹ chồng hiểu lầm là tôi đã đồng ý. Đêm hôm đó, khi chồng tôi đã ngủ say, thấy có cái gì chọc chọc vào lưng, tôi giật mình nhìn qua cửa sổ thấy mẹ chồng đang vẫy tôi ra ngoài để lén thực hiện âm mưu có con trai. Tôi không dậy, nằm vờ như đã ngủ.
Rất nhiều đêm như vậy, tôi đầy căng thẳng và sống trong sợ hãi. Chồng tôi thấy biểu hiện lạ, gặng hỏi, tôi kể hết sự tình. Anh thẫn thờ bỏ đi làm ăn xa. Tôi sống trong dằn vặt và lo lắng vô cùng. Tôi rối trí vì không biết phải ứng xử ra sao.
Tôi thương chồng không được bình thường về trí tuệ lại mắc phải bệnh vô sinh. Tôi cũng thương bố mẹ chồng. Chỉ vì chuyện người nối dõi mà nhìn ông như ông già 70 tuổi dù mới 55. Nhưng nghĩ đến cảnh phải ăn nằm với người đã sinh ra chồng mình, tôi thấy kinh tởm, khiếp hãi, rùng rợn. Không từ nào tả xiết cảm xúc trong tôi.
Từ ngày chồng tôi bỏ nhà ra đi, tôi cũng về nhà mẹ đẻ. Tôi đang vô cùng quẫn trí và không biết phải làm sao đây.
Theo VNE
Tôi sẽ buông tay người đàn ông đeo nhẫn
Tôi không muốn mình sẽ sống dằn vặt trong những ngày tháng sau này khi tôi không tự tin để trở thành vợ, thành mẹ.
Tôi gặp anh trong một chiều mưa, xe anh đụng xe tôi. Tôi ngã lăn trên đất. Tôi vội đi và chưa kịp biết người đàn ông đó là ai, chỉ biết bàn tay anh đeo nhẫn.
Ngày anh có số điện thoại của tôi, chúng tôi gặp nhau nói chuyện rồi yêu nhau. Anh kể cho tôi nghe về người vợ đã bỏ đi theo tình mới và để lại đứa con chưa đầy 7 tuổi. Tôi đến nhà anh sau khi nhận lời làm vợ và làm mẹ của con anh.
Tôi về nhà thăm anh và bé Xu. Con bé không thích tôi. Nó bảo nó cần mẹ của nó chứ không cần tôi. Đứa con nào chẳng cần mẹ. Tôi không trách nó chỉ trách người đàn bà nhẫn tâm đã bỏ mái ấm này ra đi, để nỗi đau của anh ở lại và những giọt nước mắt trẻ thơ chẳng bao giờ nguội trên má.
Rồi một ngày, vợ anh trở về. Chị ta đến gặp tôi và kể cho tôi nghe về mối tình say nắng của chị, về gã Sở Khanh đã cướp mất đi gia đình và sự yên ấm để chị trở thành một kẻ trắng tay. Chị ta cầu xin tôi buông tha anh. Chị ta vẫn là người đàn bà mà anh đã từng yêu và là mẹ của bé Xu. Nhưng chẳng có lí do gì tôi phải buông hạnh phúc của mình cho chị? Tôi cũng cần anh và yêu bé Xu. Tôi sẽ làm một người mẹ tốt.
"Nhưng... Chị đã làm mẹ chưa? Bé Xu cần tôi". Câu nói của người đàn bà ấy rên xiết trong lòng tôi tê điếng. Làm mẹ - nỗi khát khao của bao người phụ nữ trong đó có tôi.
Dù có níu kéo hay làm gì nữa, tôi cũng không thể trở về bởi khi tôi chấp nhận buông tay (Ảnh minh họa)
"Bé Xu cần chị? Chị có chắc anh Tùng cũng cần chị không? Tôi nghĩ nhưng không nói. Tôi cũng không biết chắc anh thực sự có cần chị nữa không. Nhưng tôi biết anh yêu tôi và cũng từng yêu người đàn bà này như yêu tôi vậy".
Tình yêu của chúng tôi có chướng ngại quá lớn, khi tôi biết anh vẫn còn giữ chiếc nhẫn trong ngăn tủ. Từ khi yêu tôi, anh không đeo nhẫn và vẫn cất nó cẩn thận. Chút say nắng của tôi có đủ với tình yêu 7 năm và Bé Xu - kết tinh tình yêu của hai người. Khi người phụ nữ đó cũng có lí do lầm lỡ để ra đi và lí do chính đáng để trở về. Tôi hiểu, vì ai cũng có những phút lạc lòng và lầm lỗi. Với bé Xu, mất bố hay xa mẹ đều là điều tàn nhẫn.
Tôi quyết định chia tay anh, lấy cớ để hai cha con anh ghét tôi. Tôi không biết mình có phải là người tốt bụng hay rộng lượng. Tình yêu làm gì có chỗ cho sự rộng lượng, bao dung. Tôi không muốn mình sẽ sống dằn vặt trong những ngày tháng sau này, khi tôi không tự tin để trở thành vợ, thành mẹ và xoa dịu những vết thương trong lòng hai con tim bé nhỏ kia đang từng ngày rạn vỡ. Tôi vẫn luôn cầu chúc cho anh hạnh phúc và quên tôi đi...
Anh giận tôi, tôi đi và không trở về nữa. Tôi nói tôi không chịu đựng nổi việc yêu anh và nuôi bé Xu. Tôi có người khác rồi. Anh tát tôi rồi quay lưng đi. Mối tình của tôi với người đàn ông đeo nhẫn kết thúc, dù có níu kéo hay làm gì nữa, tôi cũng không thể trở về bởi khi tôi chấp nhận buông tay thì sẽ chẳng bao giờ quay lại nữa.
Theo VNE
Nhắm mắt lấy kẻ đã phá nát đời mình Anh ta đã phá nát cuộc đời tôi. Nhưng nếu giờ không lấy anh ta thì tôi còn biết lấy ai? Thực sự đời tôi giờ chẳng còn gì nữa, mọi thứ trong tôi đã sụp đổ kể từ ngày tôi bị hủy hôn. Giờ đây tôi băn khoăn không biết có nên nhắm mắt lấy anh ta làm chồng khi mà anh...