Chồng vô sinh bỗng dưng làm cả vợ lẫn bồ mang bầu
“Mai vừa ra khỏi nhà là tôi cũng mau mau chóng chóng dắt xe đi. Áng chừng một tiếng nữa là cô quay về nên tôi phải phóng như bay đến siêu thị, mua vội hai hộp sữa bột cùng ít đồ chơi trẻ em để mang sang nhà Linh.
ảnh minh họa
Đã gần một năm nay, tôi đi lại như con thoi giữa hai người đàn bà, mệt mỏi và lo sợ không sao kể hết…”.
Khát khao được làm cha
“Tôi lấy vợ năm 24 tuổi. Đối với đàn ông mà nói, tuổi đó để lấy vợ là quá sớm. Thực tình, tôi cũng thấy vậy nhưng tôi và Mai khi ấy đã yêu nhau được hơn 3 năm. Cả hai ra trường đều đã có công việc với thu nhập khá cao mà hơn hết, tôi muốn lấy vợ sớm để sớm có con. Tôi rất sợ cảnh “cha già, con mọn”, mình đã lụ khụ mà con vẫn còn thơ dại.
Khoảng thời gian đầu khi mới cưới, Mai nói muốn tận hưởng cuộc sống vợ chồng son nên kiên quyết dùng biện pháp an toàn mỗi khi hai vợ chồng gần gũi. Tôi dỗ dành vợ, đưa ra những lợi ích của việc có con sớm, treo tranh ảnh trẻ con đầy nhà. Vậy mà cũng phải đến nửa năm sau, Mai mới xuôi xuôi, đồng ý “thả phanh” để sinh con.
Nhưng trời không chiều lòng người, một năm, hai năm rồi hơn chục năm sau đó, vợ chồng tôi vẫn không có con. Đưa nhau đi khám, bác sĩ nói hai chúng tôi đều hoàn toàn bình thường. Mẹ tôi đôn đáo tìm thầy, tìm thuốc khắp nơi vì bà mong mỏi có cháu, phần nữa là bởi tôi là con trưởng, áp lực phải có con nối dõi càng nặng nề hơn.
Những năm đầu, tôi vẫn cố an ủi vợ dù trong lòng rất buồn. Vợ chồng tôi đã bảy lần làm IUI (phương pháp bơm tinh trùng vào buồng trứng) nhưng đều thất bại. Tốn rất nhiều tiền của và công sức mà vẫn không có con, tôi và Mai bắt đầu xảy ra trục trặc. Để giải tỏa tâm trạng, tôi ít về nhà mà thường theo bạn bè đi uống bia rượu đến khuya.
Từ một cô vợ ngọt ngào, dịu dàng Mai cũng đổi tính đổi nết. Cô thường xuyên cáu gắt, ghen tuông vô lối. Có những khi mâu thuẫn lên cao, chúng tôi đã tính đến chuyện chia tay nhưng rồi tôi lại làm hòa vì thú thực, tôi rất yêu vợ. Rồi chúng tôi động viên nhau sẽ cố gắng chữa trị tiếp, nếu không được, cùng lắm, vợ chồng sẽ xin con nuôi.
Video đang HOT
Mẹ tôi bực lắm, gần 10 năm trời, đều đặn, tuần nào bà cũng gọi tôi về để giáo huấn, khóc lóc và bắt tôi bỏ vợ để thực hiện trọn vẹn đạo làm con. Cuối cùng, mẹ ra tối hậu thư, không bỏ vợ thì tôi phải đi kiếm con riêng. Bà không chấp nhận phương án xin con nuôi của vợ chồng tôi. Tôi đã lấy vợ hơn 10 năm, cũng đã gần 40 tuổi đầu, nếu cứ lần lữa mãi, có khi cả đời này, tôi sẽ chẳng lần nào được nghe một tiếng gọi cha. Vậy là tôi thỏa hiệp với mẹ, đồng ý sẽ đi kiếm con ở bên ngoài.
Khi đó, trong công ty tôi có một nhân viên trẻ mới chuyển đến. Cô tên Linh. Vì còn trẻ nên Linh rất sôi nổi, hay trò chuyện, tính tình cũng vui vẻ. Tôi hay trò chuyện với Linh rồi 3 tháng sau, chúng tôi đã lên giường với nhau.
Linh biết tôi đã có vợ nên cô ý thức được rằng chuyện của chúng tôi phải giấu kín. Nhờ vậy, tôi không bao giờ phải lo lắng bị Linh nhắn tin hay gọi điện ngoài giờ làm việc. Chúng tôi chưa bao giờ làm phiền đến cuộc sống riêng tư của nhau cho đến khi Linh thông báo: Cô đã mang thai đứa con của tôi.”
Hai đứa con, không lựa chọn
“Tôi biết tin Linh mang thai khi đang ngồi ở nhà thư thái uống trà. Cô nhắn cho tôi một tin ngắn: “Anh ơi! Hai vạch”. Đọc được tin ấy, tôi bật khóc tu tu. Khó có thể diễn tả thành lời niềm xúc động của tôi khi ấy. Tin nhắn cụt lủn của Linh thông báo với tôi rằng, cuối cùng, tôi đã được làm cha. Tôi cuống quýt chạy đến nhà cô, xin cô giữ lại cái thai, tôi hứa sẽ chu cấp đầy đủ và không bỏ rơi mẹ con Linh.
Nhưng Linh yêu cầu tôi phải cưới. Mẹ tôi cũng yêu cầu tôi bỏ vợ để cưới Linh. Bà đã lật kèo. Mẹ nói nếu tôi không li hôn, mẹ sẽ nói chuyện này cho Mai biết và như thế, gia đình tôi cũng sẽ tan vỡ. Tôi xin mẹ cho tôi thời gian suy nghĩ. Khi Linh mang thai được 2 tháng, tôi quyết định sẽ nói rõ mọi chuyện với Mai và xin cô tha thứ rồi chúng tôi sẽ làm thủ tục li hôn.
Nhưng oái oăm thay, tôi chưa kịp nói gì thì Mai thông báo: Cô đã mang thai. Gần 10 năm trời chúng tôi vất vả để có con, vậy mà cuối cùng, tin vui này lại đến vào một thời điểm không hề thích hợp. Không kịp vui mừng vì sự bàng hoàng đã chiếm hết tâm trí, tôi gọi cho mẹ, suy nghĩ trong giây lát, mẹ nói: “Bảo cái Linh phá thai đi. Giữ lại đứa con của cái Mai thôi”.
Nhưng tôi không làm như vậy. Như vậy thì tàn nhẫn với Linh quá. Cô còn trẻ, đã mang thai con của tôi, sao tôi nỡ nói cô bỏ nó đi chỉ vì tôi đã có một đứa con khác. Tôi nói rõ mọi chuyện với Linh. May mắn cho tôi là Linh không ép tôi li hôn nữa. Cô chỉ yêu cầu tôi phải có trách nhiệm chu cấp tiền bạc và chăm sóc cho mẹ con cô.
Tôi thở phào, tạm thấy nhẹ nhõm. Trong suốt thời gian Linh và Mai mang thai, tôi đi đi về về giữa hai nhà, tôi cũng phải kiếm thêm việc để có thêm tiền lo cho hai đứa con sẽ ra đời gần như cùng một lúc c. Linh trở dạ trước. Đó là một bé trai. Mai cũng mẹ tròn con vuông, sinh một công chúa bé nhỏ. Mẹ tôi mừng lắm, nói: “May mà con tỉnh táo. Giờ có cả con gái, có cả con trai.
Thật không còn gì bằng”, rồi mẹ giục tôi nhanh nhanh thuyết phục Linh cho tôi đón con về nuôi và cô có cơ hội bắt đầu một cuộc sống mới. Mẹ quả quyết: “Phía cái Mai cứ để mẹ. Rồi mẹ sẽ thuyết phục nó nuôi con của con cho”.
Thế nhưng, dùng dằng mãi, con trai tôi giờ đã sắp 1 tuổi, con gái đã được 10 tháng, tôi vẫn chưa dám nói gì với cả hai bên. Đã có con để thỏa khao khát nhưng tôi rất mệt mỏi vì ngày ngày, tôi phải lấy cớ giấu vợ đi chăm sóc con trai, rồi cả chuyện kiếm tiền mua bỉm sữa cho hai đứa con.
Dạo gần đây, Mai bắt đầu thắc mắc về giờ giấc thất thường và tâm trạng kém vui của tôi. Chột dạ, tôi hạn chế qua nhà Linh và chỉ những khi vợ vắng nhà, tôi mới dám ra khỏi nhà. Linh đã có ý trả con cho tôi để cô chuyển vào miền Nam làm việc. Tôi vẫn chưa biết ăn nói với Mai thế nào bởi đã có lần tôi ướm hỏi: “Nếu anh có con ngoài giá thú thì sao?”, Mai trả lời ngay: “Thì chia tay”.
Tôi vẫn rất yêu vợ, giờ chúng tôi lại đã có con nên tôi không muốn có chuyện li hôn. Không thể công khai nhận con, tôi cũng đau lòng và cảm thấy có lỗi. Ông trời thật khéo trêu ngươi vì đã đẩy tôi vào hoàn cảnh trớ trêu này khi cùng một lúc cho tôi tới hai người con mà chẳng chừa lại cho tôi một lựa chọn nào.”
Theo VNE
Cưới xong mới biết chồng là 'con nợ'
Khi lấy anh về, được 1 tuần thì tôi bắt đầu phát hiện ra bí mật của anh. Anh có hàng tá người gọi điện đòi nợ, nào là khoản 5 triệu, chục triệu, khoản nợ có cả trăm triệu.
Yêu 2 năm mặn nồng hạnh phúc
Từ ngày tán tôi, anh đã tỏ ra mình là một người đàn ông ga lăng, chịu chơi và không tiếc tiền khi đưa tôi đi đâu đó cùng bạn bè. Anh luôn là người chủ động trả tiền dù là số tiền lớn trong những cuộc chơi với bạn bè mình và cả bạn bè của tôi. Chính điều đó đã khiến tôi có cảm tình và thấy yêu anh.
Mẫu người đàn ông lý tưởng của tôi phải là người thoáng tính, ít nhất là về khoản tiền nong, vật chất. Không tính toán, ki bo, không cò kè từng đồng một. Người đàn ông như thế ít ra đã đạt một chút tiêu chuẩn nào đó của tôi.
Tôi là cô gái xinh xắn, có nghề nghiệp đàng hoàng, thế nên việc chọn một người chồng kĩ lưỡng cũng không có gì khó hiểu cả. Tôi mong muốn có được người như ý và khi gặp anh, được anh chăm sóc, quan tâm, tán tỉnh lại ga lăng, buông những lời đường mật, khiến tôi cảm thấy hài lòng. Sau nhiều lần như vậy, tôi dần yêu anh và tình cảm của tôi cứ lớn lên như thế, mãnh liệt và cuồng dại.
Sau nhiều lần như vậy, tôi dần yêu anh và tình cảm của tôi cứ lớn lên như thế, mãnh liệt và cuồng dại. (ảnh minh họa)
2 năm yêu nhau, tôi được anh đưa về nhà 5 lần. Bố mẹ anh cũng rất hài lòng, ưng ý vì thật ra, tôi cũng chẳng thua kém ai. Nhà anh có vẻ cơ bản, gia giáo, bố mẹ anh cũng rất cưng chiều anh. Tôi nhìn vào gia cảnh nhà anh lại càng yên tâm hơn. Lúc nào anh cũng lo lắng cho bố mẹ, ngay cả khi đi cùng tôi, biết mẹ mệt, anh cũng gọi điện về cho mẹ, và bảo mẹ chịu khó uống thuốc. Những cử chỉ nhẹ nhàng đó của anh cũng đủ để khiến tôi cảm thấy hạnh phúc, vui vẻ rồi! 2 năm đó, tôi đã sống với trọn vẹn hạnh phúc của tình yêu.
Lấy về mới biết chồng là 'con nợ'
Sau đó, chúng tôi xác định lấy nhau. Tôi cảm thấy mình là cô dâu hạnh phúc vô cùng. Nhưng ngày đi chụp ảnh và chọn váy cưới, tôi thấy anh đã khác nhiều. Anh bảo tôi, chọn váy ít tiền thôi cũng không cần cầu kì quá. Tôi muốn mặc hai váy để cho lộng lẫy thì anh bảo, mặc một váy là được. Tôi chọn hiệu chụp ảnh cưới, anh nhất định không đồng ý và muốn tôi tới hiệu của bạn anh, là một người bạn anh quen, có năng khiếu chụp ảnh, rất bình thường không giống một tiệm ảnh cưới.
Thấy thái độ của anh như vậy, tôi lấy làm lạ. Vì trước giờ, tôi đòi gì được nấy. Tôi mà đòi là có ngay, còn có cả cái đẹp, cái xịn dù anh cũng chảng đại gia gì. Nhưng anh yêu tôi và muốn chiều tôi nên luôn chấp nhận những yêu cầu của tôi. Vạy mà lần này anh khác thế.
Khi tôi nói với anh về chuyện cưới cần những gì thì anh liên tục nhắc tôi tiết kiệm. Thường là phải làm một album ảnh lớn, còn lại là 2 ảnh to treo ở hai nhà. Nhưng lần này anh bảo, cứ làm 2 ảnh lớn thôi, còn album không cần thiết, cứ lưu file vào máy tính là được. Nghe anh nói mà tôi buồn vô cùng. Anh bảo sau này thích chụp thì đi trăng mật hay đi đâu đó đầy ảnh, không cần thiết phải chụp lúc này.
Khi tôi nói với anh về chuyện cưới cần những gì thì anh liên tục nhắc tôi tiết kiệm. Thường là phải làm một album ảnh lớn, còn lại là 2 ảnh to treo ở hai nhà. (ảnh minh họa)
Tôi nghi ngờ về thái độ của anh. Đám cưới cũng không được sang trọng như anh hứa. Chỉ có 1 xe hoa, còn lại là một chiếc xe to như xe khách. Vậy mà trước khi cưới, anh hứa sẽ có tới 5 xe hoa. Tôi hơi thất vọng.
Khi lấy anh về, được 1 tuần thì tôi bắt đầu phát hiện ra bí mật của anh. Anh có hàng tá người gọi điện đòi nợ, nào là khoản 5 triệu, chục triệu, khoản nợ có cả trăm triệu. Nghe người ta nói mà tôi rùng mình. Họ bảo tôi bị lừa rồi. Anh ăn chơi như vậy cũng vì lấy tiền của họ, vay mượn của bạn bè để tán gái, theo sát tôi. Chứ anh nào có tiền. May mà tôi chưa nhận ra anh ta là con nợ, nên là tôi đã nhận lời cưới anh ta. Giờ thì đúng, chồng tôi chính là con nợ. Trước đây anh chơi bời, bài bạc thành ra vay nợ, rồi gán nợ. Bố mẹ anh cũng &'ăn dây' với anh, giấu tôi chuyện anh nợ nần. Ông bà cũng đã cố gắng giúp đỡ anh trả được rồi, nghĩ là có vợ con sẽ tu chí làm ăn, ai ngờ anh lại chơi bời ở đâu.
Giờ thì tôi đau khổ quá, tá hỏa vì chồng là con nợ. Tôi không biết mình phải đối mặt với sự thật kinh khủng này. Thực lòng, tôi đang chán nản, muốn từ bỏ tất cả, muốn bỏ cuộc hôn nhân này luôn. Thế này, tôi có lẽ thành người gán nợ cho anh mà thôi!
Theo VNE
Cái giá của tình yêu (P.14) Đêm tân hôn, cô đã chẳng thể cho anh thứ mà bất cứ người đàn ông nào cũng mong muốn. - Anh! Anh chở em đi đâu đấy? Sao anh không nói gì vậy? - Cô nhìn chăm chú vào gương mặt anh, vừa rối rít hỏi. - Em biết hôm nay là ngày gì không? - Nay là ngày... - Cô ngỡ...