Chồng tôi thú nhận được hàng xóm sang tận nhà dâng hiến
Tôi quá đau lòng, bao nhiêu cực khổ cũng cam chịu nhưng giờ nhận được một sự thật quá phũ phàng, chồng và cô bạn hàng xóm đã lừa dối tôi mấy năm qua.
Vợ chồng tôi từ miền ngoài vào Sài Gòn lập nghiệp, bao năm làm ăn khó khăn vẫn hạnh phúc và có hai con đủ cả nếp tẻ, thời đó chúng tôi lăn lộn để lo cho cuộc sống rất vất vả. Con mỗi ngày một lớn, học hành chi phí nhiều, vợ chồng tôi ráng sức ngày đêm để kiếm tiền nuôi con, cho con ăn học đến nơi đến chốn. Làm một thời gian tiết kiệm được ít rồi mượn thêm gia đình hai bên mua được căn nhà nhỏ để có chỗ trú mưa nắng, vợ chồng lại cố cày cuốc để trả nợ.
Chồng thú nhận do cô hàng xóm tự dâng hiến.
Tôi cứ nghĩ như vậy là khỏe rồi, từ nay làm lo cho con cái. Ở được thời gian rồi cũng xã giao hàng xóm láng giềng, cách nhà tôi một căn là nhà của vợ chồng người hàng xóm mới quen, nhỏ hơn vợ chồng tôi mấy tuổi nên cứ gọi bằng em. Vì là hàng xóm qua lại nên dần thân quen, nhà tôi có món ăn gì ngon cũng đem sang biếu và ngược lại, chị em với nhau vẫn vui vẻ, chồng tôi và chồng cô hàng xóm hay nhậu cùng nhau. Có khi bên nhà tôi tổ chức tiệc gì vợ chồng nhà em cũng qua ủng hộ hết mình, vui chơi hát hò vui vẻ, tôi có gì hay tâm sự với em và em cũng thế.
Em và tôi rất hợp nhau, nghĩ mình là dân tỉnh vào thành phố làm ăn, gặp chị em hiểu nhau quý mến nhau như vậy rất vui. Tôi thấy em thoải mái về cách ăn mặc, lúc nào cũng quần short áo hai dây, ăn mặc thoáng, nhiều khi qua nhà tôi em mặc đồ rất mỏng manh. Nghĩ em cũng như em gái, nhiều khi tôi nửa giỡn nửa thật, nói em mặc gì mà khêu gợi quá, ra đường chắc mấy ông chết mất. Em chỉ cười nói mặc cho mát, tôi cũng chẳng để ý gì đến việc em ăn mặc nữa vì thấy hoài cũng quen.
Còn về chồng tôi hay ăn nhậu, nhiều lúc nhậu vào về đánh đập tôi nữa, anh có tính gia trưởng nên tôi sống với chồng rất khổ. Nhiều lúc cũng muốn giải thoát mà thấy hai con ngày càng lớn, đang tuổi ăn tuổi học, sợ nó mặc cảm với bạn bè học sa sút ảnh hưởng đến tương lai của con nên lại thôi. Vậy nên chồng cứ được đà làm tới. Anh làm bên xây dựng. Lúc có việc làm lúc không, tôi bàn với chồng mở quán cà phê nhỏ cho anh bán.
Tôi đã đặt tủ rồi nhưng em hàng xóm lại nói: “Chị đừng mở quán cà phê cho anh bán, hôm bữa em qua nhà nhờ anh sửa nồi cơm điện, anh ôm em và em đã bỏ chạy”. Em nói với tôi hãy coi chừng chồng. Tôi với chồng ngồi nói chuyện, anh kể cách đây bốn năm cô ấy qua nhà tự dâng hiến cho anh chứ anh có qua nhà dụ dỗ cô ấy đâu. Sau lần đó anh thôi luôn, nghĩ “vắt chanh bỏ vỏ” thôi mà. Trời đất như sụp đổ dưới chân tôi, một người là chồng, còn người kia tôi xem như em gái lại đối xử với tôi như thế. Hai đứa con tôi không chịu nổi, đứa con trai cứ đánh vào tường, đứa con gái ôm mặt khóc.
Tôi chẳng biết mình đang tỉnh hay mơ nữa, gọi em qua nhà đối chất nhưng em lặng thinh không nói gì, vậy đủ biết là đúng rồi. Tôi kêu sao mọi người không giấu luôn đi, bốn năm rồi giờ lại nói ra làm chi để bao nhiêu người phải khổ. Thật sự giờ tôi không biết phải làm như thế nào, ghê sợ hai con người đó. Tôi quá đau lòng, bao nhiêu cực khổ cũng cam chịu nhưng giờ nhận được một sự thật quá phũ phàng, chồng và cô bạn hàng xóm đã lừa dối tôi mấy năm qua. Các bạn hãy chia sẻ cùng tôi với, chân thành cảm ơn.
Theo Phunutoday