Chồng tôi quá vô tâm, vũ phu
Anh đánh tôi, đến mức hai mẹ con phải bỏ chạy và dẫn đến sảy thai nhưng không thèm hỏi thăm một lời.
ảnh minh họa
Tôi và chồng xảy ra xung đột, lúc ấy tôi đang mang thai được 2 tháng nhưng bác sĩ bảo bị động thai, cần được nghỉ ngơi và tẩm bổ. Nhưng chuyện lại xảy ra quá bất ngờ với tôi. Chuyện là như thế này:
Hôm đó tôi cùng chồng và đứa con gái 5 tuổi đi chơi, và nhậu với bạn chồng. Khi ra về, chồng tôi cũng đã say. Chúng tôi có nói chuyện và cãi nhau, do anh chọc tức và xúc phạm, tôi không kiềm chế được nên ngồi đằng sau tát anh một cái (nhưng tôi nương tay). Tôi biết là mình sai nên khi anh với ra đằng sau đánh tôi, tôi đã im lặng.
Video đang HOT
Đi được một đoạn, anh đánh tôi lần nữa. Tôi nói: “Thôi đủ rồi nhé!” nhưng đến chỗ dừng đèn đỏ, anh lại đánh lên đầu tôi. Rồi anh ấy chửi bới tôi tới khi đến nhà. Tôi không muốn cãi nhau nên ôm đứa con gái đang buồn ngủ xuống xe trước, anh nhào tới định đánh tôi nữa. Tôi tránh nhưng không ngờ trúng con gái tôi. Nó khóc ầm lên làm tôi xót ruột. Lúc đó, tôi mới tức điên lên và ôm con bỏ chạy.
Trong lúc đang chạy tôi mới nhớ mình đang có thai 2 tháng nên ngừng lại và bỏ con gái xuống đi bộ. Tôi bắt taxi về nhà ngoại lúc 12h đêm. Ngày hôm sau, tôi đau bụng và ra huyết, đi cấp cứu nhưng bác sĩ bảo không giữ được thai do tôi chạy và ôm con bé nặng gần 20kg. Tôi buồn và sụp đổ, lặng lẽ về nhà ngoài nằm nghỉ ngơi, không muốn về nhà chồng.
Đến tối, bố tôi gọi điện cho mẹ chồng báo sự việc, xin phép cho tôi về bên nhà để tĩnh dưỡng, nghỉ ngơi. Tôi nghĩ, chồng tôi sẽ hối hận vì anh đã vô tình làm xảy ra chuyện đau lòng này. Nhưng không, từ lúc tôi nằm ở nhà, anh không hề qua thăm một ngày nào, chỉ bảo khi nào tôi về sẽ qua đón.
Anh chỉ có đi ăn nhậu. Tôi hỏi tại sao anh không quan tâm gì đến mẹ con tôi, khi tôi vừa mất con, đau cả thể xác lẫn tinh thần? Anh đổ thừa là tại tôi bỏ đi (nếu không bỏ đi, chẳng lẽ để cho anh đánh mình mãi hay sao). Anh nói, tôi đi được thì về được và đổ tại con gái mà tôi mất đứa con nên mới đánh nó. Tôi đau khổ và tuyệt vọng.
Không nhờ con người với nhau mà không có một chút thương xót. Anh không tỏ ra ăn năn, hối cải mà còn nói tôi bỏ đi là sai, vì thế anh không xuống nhà thăm tôi một ngày nào hết. Tôi thấy anh quá vô tâm. Mất một đứa con xót xa đến chừng nào, vậy mà anh không những không an ủi tôi mà còn như vậy. Tôi đang nghĩ sẽ ly hôn. Tôi đang rất buồn , mong mọi người hãy đưa ra lời khuyên giúp tôi.
Theo Ngoisao
Tâm sự của người đàn bà có chồng vũ phu
Anh ta đánh tôi đến sứt đầu nhưng nhất quyết không cho người nhà đưa tôi đi khâu.
Tôi lấy chồng đã được 10 năm, trong suốt thời gian ấy, tôi thường xuyên bị chồng đánh đập, hành hạ, dù tôi không làm điều gì sai trái hay phật ý chồng. Có lần anh ta còn đánh tôi đến sứt một mảng đầu và chảy máu rất nhiều. Thấy tôi như vậy, mọi người trong nhà đưa tôi đi khâu thì anh ta cấm cản: "không cho cô ta đi đâu hết", để tôi quằn quại ôm đầu với cả vũng máu ròng ròng. Đấy không phải là lần duy nhất anh ta đánh tôi sứt đầu mẻ trán nhưng là lần đầu tiên tôi thấy chồng mình thật độc ác, ghê tởm.
Đã nhiều lần tôi nghĩ đến chuyện ly hôn nhưng nghĩ đến hai đứa nhỏ, tôi lại phải gắng gượng sống, gắng gượng chịu đựng nỗi đau hắn gây ra cho mình. Cuộc sống của tôi không có nụ cười, không có hạnh phúc, chỉ có nước mắt và sự tủi nhục. Tôi sống trong ngôi nhà có chồng, có con nhưng chẳng khác gì ở giữa địa ngục.
Từ những trận đánh bầm dập, những lời chửi nhiếc độc ác, những lần cư xử tàn bạo, tôi dường như không còn cảm xúc với chồng nữa. Những lúc anh ta đòi hỏi, tôi phải nhắm mắt và tưởng tượng mình đang "yêu" người cũ để không có cảm giác đau đớn do hắn ta gây ra cho mình...
Tôi chỉ ước giá như mình chưa có con thì tôi sẽ chia tay anh ta không một chút nuối tiếc (Ảnh minh họa)
Nhưng thú thật, không có cảm xúc thì cuộc sống dường như chẳng có ý nghĩa gì nữa. Hằng ngày, tôi không buồn nói chuyện với chồng, không muốn thể hiện một chút quan tâm, săn sóc nào, cũng không muốn nhẹ nhàng nịnh nọt anh ta như ngày trước. Chỉ vì hai đứa con thơ mà tôi đã phải nhẫn nhục để tiếp tục cuộc sống địa ngục đó.
Tôi không biết cuộc sống của mình có thể kéo dài được bao lâu. Tôi chỉ ước giá như mình chưa có con thì tôi sẽ chia tay anh ta không một chút nuối tiếc. Còn bạn, bạn chưa có con cái, bạn không bị ràng buộc bởi bất cứ điều gì... thì khi bạn không còn cảm xúc nữa, tôi nghĩ cách tốt nhất là bạn nên chia tay.
Tôi luôn nghĩ rằng, đàn ông vũ phu thì cả đời họ vũ phu bạn ạ! Đấy là bản tính rồi, không thể nào thay đổi được đâu! Mình xin lỗi họ hôm nay thì lần sau họ lại lên nước... và người chịu thiệt thòi không phải ai khác, là chị em phụ nữ chúng ta.
Mình nghĩ bạn nên xem lại tình cảm của mình để quyết định mọi việc thật sáng suốt. Nếu không còn tình cảm nữa thì cách tốt nhất hãy giải thoát cho nhau. Bạn cũng chưa có con cái ràng buộc nên không có gì phải lo lắng đâu! Bạn nên nhớ rằng, ở đời có rất nhiều đàn ông tốt, không vũ phu, độc ác như chồng bạn và chồng tôi đâu!
Theo Khampha
Chồng vũ phu, lại ghen tuông bệnh hoạn Hắn ghen với tất cả mọi người, kể cả bố chồng và anh trai tôi. Nửa đêm ngủ, hắn dựng tôi dậy đánh dù tôi đang mang thai. ảnh minh họa Tôi lớn lên và trưởng thành trong một gia đình không giàu có cũng không phải nghèo khó. Bố mẹ tôi là người dân lao động bình thường nhưng không bao giờ...