Chồng tôi muốn từ b.ỏ v.ợ con để xuất gia
Anh đã viết đơn ly dị và ủy quyền lại mọi tài sản cho tôi cùng các con. Anh nói với tôi duyên nợ đã hết, đến lúc anh phải đi về cửa Phật.
Tôi 38 t.uổi, lập gia đình 15 năm. Tôi và chồng có 4 đứa con, trong đó 3 người con chung và một con riêng, chồng hơn tôi 4 t.uổi. Gia đình có thể nói là hạnh phúc sau 15 năm sống chung nhưng điều đó không giữ được nữa vì chồng tôi có ý muốn xuất gia.
Ảnh minh họa
Anh đã viết đơn ly dị và ủy quyền lại mọi tài sản cho tôi cùng các con. Khi nghe ý đó, tôi đã có lời không hay với anh, ra sức cản anh và đòi c.hết nhưng cảm nhận anh vẫn không hồi tâm. Anh nói với tôi duyên nợ đã hết, đến lúc anh phải đi về cửa Phật.
Có phải trong thâm tâm anh không còn yêu tôi, hay tôi chưa phải là người vợ tốt? Bao nhiêu năm cố gắng vì gia đình nhỏ không để anh và các con buồn giờ như thế này sao?
Thú thật, tôi lấy anh sau khi vợ trước anh mất nhưng với tôi anh là mối tình đầu và cũng là tình yêu đẹp nhất. Anh là người chồng tốt nhất trong tôi, trên đời chưa có người thứ hai, với các con anh luôn là người cha mẫu mực.
Các bạn ơi, hãy cho tôi biết có phải chồng tôi đã giác ngộ điều gì đó không? Hay anh muốn bỏ trách nhiệm với gia đình cho sướng bản thân?
Video đang HOT
Thật sự, từ trước đến giờ tôi cũng ít tâm sự với anh vì bao nhiêu thời gian tôi dồn tâm huyết cho công việc để anh giảm bớt gánh nặng. Giờ tôi rất bối rối, nên làm gì đây?
Theo VNE
Cuộc sống bế tắc vì trót có tình cảm với người đã xuất gia
Tôi cảm thấy vui vì mình được chăm sóc cho người mà mình thầm yêu dù không được công khai việc này.
Anh, một người có ngoại hình đẹp như tượng, người mà tôi tin rằng chỉ cần khoác lên người 1 vài bộ đồ có phong cách là khiến cho hàng chục cô gái trẻ phải điêu đứng.
Anh, một người có học thức uyên thâm, bất kỳ một vướng mắc, khó xử nào của nhiều gia đình, cứ đến hỏi anh là có lời giải đáp.
Anh, một con người điềm đạm, dễ gần và luôn biết lắng nghe người khác, sẵn lòng giúp đỡ mà không đòi hỏi bất cứ điều gì.
Mẫu người đàn ông như thế thì thử hỏi còn gì để mà không xiêu lòng cơ chứ, nhất là với cô gái luôn sống nội tâm và nhan sắc cũng chỉ ở mức trung bình như tôi.
Thế nhưng, tôi chỉ có thể ngắm anh từ xa, tình nguyện làm những việc lặt vặt gọi là giúp đỡ và chăm sóc anh bởi anh là người đã xuất gia.
Gọi là anh bởi vì là tôi tự cho phép mình như vậy mỗi khi một mình chứ khi gặp gỡ hoặc trước mặt mọi người, tôi vẫn luôn cung kính gọi người đó bằng thầy.
Tôi gặp người ấy nhân dịp đầu năm mới, khi đứa bạn thân rủ tôi đi lễ chùa cầu may. Ngay từ cái nhìn đầu tiên tôi đã không thể nào quên được ánh mắt sáng đầy trí tuệ và từ bi mà sư thầy trụ trì dành cho tôi.
Đứa bạn tôi thì hí hửng bảo phải may mắn lắm mới được gặp thầy vì thầy luôn bận rộn với rất nhiều lễ nghi và luôn có hàng tá Phật tử vây xung quanh.
Ảnh minh họa
Ấy vậy mà trong một ngày đầu xuân chúng tôi lại được gặp thầy đang thư thái sắp xếp lại tủ đựng kinh kệ ở gian trái của chùa. Sau những lời chúc Tết đầy xã giao, đứa bạn tôi nhanh nhảu hỏi thầy về chuyện tình yêu của nó.
Thầy từ tốn giải thích cho nó nghe những chỗ còn vướng mắc, khéo léo lồng vào những câu chuyện của nhà Phật khiến tôi nghe như si như say.
Sau này đứa bạn tôi có trêu là khi đó biểu hiện của tôi cứ như đ.ứa t.rẻ đang được nghe kể câu chuyện cổ tích đầy hấp dẫn. Mà đúng là hấp dẫn thật chứ có phải giả đâu.
Từ đó, tôi luôn tìm cớ để rủ đứa bạn lên chùa, lúc đầu thì mùng Một hay ngày Rằm, sau đó nâng dần lên thành tuần nào cũng tới.
Lâu dần, đứa bạn tôi kêu bận việc tôi đành đ.ánh liều lên chùa một mình. Cũng may trong chùa cũng có các vãi lo việc lặt vặt nên tôi nhanh chóng xin gia nhập &'lực lượng' này.
Hàng ngày, cứ hết việc ở cơ quan là tôi vội vàng lao tới chùa tham gia chuyện quét dọn, cơm nước. Tôi cảm thấy vui vì mình được chăm sóc cho người mà mình thầm yêu dù không được công khai việc này.
Thấy tôi suốt ngày cứ lên chùa, bố mẹ tôi cũng đ.âm lo. Dù không biết tôi lên chùa với mục đích gì nhưng có lẽ bố mẹ tôi sợ tôi độc thân lâu ngày nên nghĩ quẩn.
Vì vậy, ông bà tìm đủ mọi cách giới thiệu hết đám nhà này tới đám nhà khác cho tôi. Còn tôi thì vẫn cứ một mực khẳng định mình hoàn toàn bình thường, không ưng các đám được giới thiệu vì 'duyên chưa tới'.
Tôi cũng không biết mình sẽ làm vậy tới bao giờ bởi chỉ cần không gặp &'anh' một ngày thôi thì lòng tôi đã cồn cào như bị lửa đốt. Và tôi cũng không dám để những suy nghĩ trần tục của mình ảnh hưởng tới nghiệp tu hành của &'anh'.
Cứ thế, cuộc sống của tôi trôi qua tưởng êm đềm nhưng kỳ thực lại vô cùng bế tắc. Tôi không biết sẽ phải tiếp tục ra sao?
Đã đôi lần tôi muốn đi đâu đó thật xa để quên đi chuyện này nhưng không được. Tôi còn bố mẹ già phải chăm sóc. Các anh chị đều đã lập gia đình và ở xa, làm sao chăm lo cho bố mẹ mỗi khi trái gió trở trời.
Tôi thực sự cần một lời khuyên giữa lúc rối bời này.
Theo Tinngan
Chồng thừa nhận n.goại t.ình nhưng không chịu b.ỏ v.ợ và con Dạo này chồng rất hay nghe bài hát "Sau một tình yêu": "Lòng ta đang cố gắng quên đi tình đắng, lòng ta đang cố bước cho qua nhanh ngày tháng..." Vợ hiểu đấy là tâm trạng của chồng khi phải vì vợ, vì con, vì gia đình mà cố dứt tình yêu vừa chớm nở của mình. Vợ chồng mới ngoài 30...