Chồng tôi lấy cả vàng cho em gái
Tôi đã bàn trước với chồng rồi mới bỏ tiền vào phong bì mừng cưới cho em chồng. Ấy thế mà chồng vẫn không hài lòng rồi mắng vợ.
Chồng tôi chỉ có một cô em gái nên rất thương yêu, cưng chiều. Từ khi tôi về làm dâu đến nay là 5 năm, Mỹ – em chồng gần như không phải làm việc gì trong nhà. Từ nấu ăn, dọn dẹp, giặt giũ… đều là tôi hoặc mẹ chồng làm. Dù em ấy đã đi làm có lương nhưng tháng nào chồng tôi cũng cho thêm 1 triệu để chi tiêu, mua sắm. Nhiều khi tôi nghĩ đến lại thấy tủi thân vì chồng quan tâm đến mình chẳng bằng một góc nhỏ so với quan tâm em gái.
Chủ nhật tuần trước là đám cưới của Mỹ. Một lễ cưới sang trọng, hoành tráng và lộng lẫy nhất khu xóm này. Một phần vì em chồng tôi lấy được chồng giàu nên tiền vàng sính lễ rất nhiều, xe đưa rước dâu cũng toàn xe ô tô sang trọng. Một phần vì bố mẹ chồng tôi không muốn con gái thua thiệt người ta nên càng làm khoa trương lên, ngay cả váy cưới cũng may riêng 3 bộ, cổng cưới được trang trí hoàn toàn bằng hoa hồng tươi đủ màu.
Video đang HOT
Trước đó, tôi đã bàn với chồng sẽ mừng cưới Mỹ 5 triệu đồng. Chồng tôi ậm ừ, bảo tôi mừng thêm chút ít nữa vì 5 triệu ít quá. Chồng nói thế thì tôi bỏ thêm vào phong bì 1 triệu nữa là 6 triệu. Cứ nghĩ thế là đủ rồi vì 6 triệu tiền mừng ấy cũng gần bằng cả tháng tiền lương của tôi chứ không ít.
Đến tối, em chồng gọi điện về hỏi han cả nhà. Chồng tôi hỏi đến số tiền mừng cưới của vợ chồng tôi và Mỹ thành thật bảo 6 triệu. Ngay lập tức, chồng tôi sa sầm mặt mày rồi giận dữ quát mắng tôi. Anh nói tôi keo kiệt, có mỗi cô em chồng mà cũng không mừng cưới cho đàng hoàng. Anh đã nói thế thì tôi phải biết ý mà bỏ thêm cho đủ 10 triệu chứ tại sao lại có 6 triệu?
Tôi ngơ ngác ngỡ ngàng trước sự độc đoán và vô lí của chồng mình. Thà như anh ấy nói thẳng từ đầu, đằng này cứ lấp lửng thì làm sao tôi biết được? Hơn nữa, 10 triệu là một số tiền lớn, tôi cũng không đồng ý mừng cưới em chồng nhiều đến vậy. Khi xưa cưới tôi, em chồng còn chẳng mừng được một đồng nào nữa kìa.
Chưa dừng lại ở đó, ngày hôm sau, chồng tôi còn lấy 2 chỉ vàng cưới trước đây của chúng tôi đến tặng thêm cho em gái mà không hỏi qua ý kiến của vợ. Vì chuyện này mà vợ chồng tôi đang căng thẳng lắm. Tôi cảm thấy mình không được chồng tôn trọng, tình cảm với anh cũng không còn mặn mà nữa. Nhưng chồng thì vẫn cho rằng tôi là kẻ hẹp hòi, tính toán. Tôi phải làm sao để chồng “bớt ra vẻ” với em gái và biết hiểu, biết thương vợ hơn đây? Nếu cứ sống mãi kiểu này, chắc tôi ly hôn mất thôi.
Mới ở quê chồng 1 tuần mà tôi đã muốn về lại thành phố
Khi chồng tôi đòi mua máy giặt thì mẹ chồng kiên quyết không chịu. Lý do bà đưa ra đúng là làm tôi khó xử.
Ảnh minh họa
Đọc bài viết "Dở khóc dở cười khi thấy cách mà mẹ tôi chăm con dâu ở cữ" mà tôi lại lo lắng cho khoảng thời gian ở cữ sắp tới của mình. Vợ chồng tôi cũng ở thành phố nhưng vì kinh tế eo hẹp nên không mua nổi nhà riêng, chỉ có thể ở trọ. Khi tôi mang bầu, liên tục bị động thai, đành phải nghỉ ở nhà để dưỡng thai. Kinh tế trong nhà càng thêm khó khăn hơn. Khi tôi đến tháng thứ 9, chồng bàn với tôi chuyện về quê sinh đẻ và ở cữ để nhờ vả sự chăm sóc của bố mẹ chồng. Chị chồng cũng ở gần đó, có gì thì chạy qua chạy lại giúp đỡ.
Tôi không thích về nhà chồng ở vì sợ xảy ra mâu thuẫn. Nhưng nếu về nhà tôi thì càng khổ cho mẹ tôi hơn, vì mẹ tôi bị bệnh. Ngẫm đi ngẫm lại, tôi đồng ý với ý kiến của chồng mình.
Vợ chồng tôi khăn gói về quê được 7 ngày nay nhưng tôi đang rất muốn về lại thành phố. Chồng tôi chỉ ở lại 2 ngày đã về thành phố để đi làm. Ở quê, không khí trong lành, thoải mái. Tôi cũng nhận được sự chăm sóc chu đáo của bố mẹ chồng. Chỉ có điều, điều kiện thiếu thốn quá khiến tôi gặp khó khăn trong việc hòa nhập với cuộc sống ở đây.
Trời đang vào mùa nóng nhưng trong nhà không có điều hòa, chỉ có 2 cái quạt. Mẹ chồng cũng không chịu mua máy giặt vì sợ tốn điện. Bà còn nói là nếu ngày nào cũng giặt đồ thì chẳng có gì mệt nhọc cả, bao nhiêu năm qua bà vẫn tự giặt tay quần áo của cả nhà. Nói thế mà có hôm bận việc đồng áng, đến 8 giờ tối bà còn ngồi giặt cả thau đồ. Tôi phải khệ nệ ra ngồi vắt phụ dù mẹ không cho. Thương bà vất vả, tôi bàn với chồng mua máy giặt nhưng bà nghe được, tỏ ý không hài lòng ra mặt. Sợ mẹ chồng giận, tôi đành hủy kế hoạch mua sắm.
Chưa kể, cứ 8 giờ tối là nhà ai cũng tắt điện đóng cửa đi ngủ. Tôi ngủ sớm không được nên buồn chán mà lại chẳng dám đi ra ngoài vì xung quanh vừa tối vừa vắng vẻ. Nhiều khi thèm món này món nọ, tôi cũng chẳng đi mua được vì ở quê làm gì có, đành phải nhịn thèm.
Tôi kể với chồng, bảo anh đón tôi về lại thành phố. Khi nào sinh con, tôi sẽ tự chăm sóc mình, miễn là được sống cùng với chồng nhưng anh lại không đồng ý. Chồng còn cho rằng tôi nhõng nhẽo, khó chiều, ở quê có người lo cơm nước tận miệng mà còn chê. Tôi chẳng biết phải nói làm sao để anh chịu đưa tôi về thành phố nữa?
Biết sự thật về đứa con nuôi mà tôi càng thương con hơn Nhìn những giọt nước mắt của mẹ chồng, tôi biết bà đang rất đau khổ. 1 tháng trước, chồng và mẹ chồng tôi ra thành phố chơi theo lời mời của em gái anh ấy. Khi trở về, mẹ chồng bế theo 1 đứa bé nhỏ vài tháng tuổi. Bà bảo đứa bé bị bỏ rơi ở trước nhà Huyền - em gái...