Chồng tôi là gay!
Kể lại chuyện buồn của mình, tôi muốn gióng lên một hồi chuông cảnh báo hơn là kết tội. Đã đến lúc xã hội cần có sự quan tâm, có cái nhìn đúng mực về hiện tượng quan hệ đồng giới.
ảnh minh họa
Năm 2004, tôi lên xe hoa với niềm hạnh phúc và cả sự kiêu hãnh vì mình đã thực hiện được ước nguyện: “Chỉ yêu và sẽ lấy duy nhất một người”.
Anh là tình yêu đầu đời của tôi. Sau lễ thành hôn, dường như thảm đỏ đang trải trước mắt tôi, một cuộc sống hôn nhân đầy hạnh phúc với người mình yêu và kỳ vọng…. Nhưng rồi, ngay trong đêm tân hôn, giữa chúng tôi đã xẩy ra hục hặc. Liên tiếp những ngày sau đó những va chạm không đáng có xảy ra, đôi khi chỉ là những lời nói, cử chỉ nhưng thái độ của chồng tôi thật thờ ơ, vô cảm và kết thúc sẽ là những đợt chiến tranh lạnh kéo dài. Việc đăng ký kết hôn cũng bị anh trì hoãn hết lần này đến lần khác…
Thời gian ấy, tôi mong mỏi một đứa con vô cùng, hy vọng nó sẽ trở thành cầu nối, sẽ giải quyết được mọi rắc rối và kéo anh ấy đến gần với tôi hơn. Tháng 12/2004, tôi có thai, mọi chuyện như càng rối hơn nữa khi có người khuyên tôi không nên giữ đứa bé. Anh cũng càng lánh xa tôi hơn. Cuối cùng, tôi như trở thành kẻ ở trọ ngay chính trong ngôi nhà của mình… Những đợt stress kéo dài, tôi giật mình mỗi khi nghe tiếng chân của anh. Tôi hoảng hốt với tiếng kéo cửa, tôi phải tự chăm sóc mình, đối đầu với những cơn nghén ngày đêm, tự đi làm với quãng đường xa gần 10km… Nhưng, tôi vẫn quyết định giữ đứa bé, dù anh ấy chẳng quan tâm.
Khi cái thai được 5 tháng, tôi về nhà bố mẹ ruột ở vì đi làm sẽ thuận tiện hơn (nhà tôi cách cơ quan 2km) và quan trọng hơn là do bác sĩ cảnh báo cái thai có dấu hiệu suy dinh dưỡng. Một lần, anh ấy đến nhà, bảo rằng đứa bé tôi đang mang không phải là con anh ấy. Tôi phải vào cấp cứu vì sốc… Hàng ngày, tôi vẫn cười, vẫn tỏ ra là một người vợ hạnh phúc, một bà bầu đang được chăm sóc chu đáo, nhưng nỗi lo con tôi không cha cứ lớn dần vì đến thời điểm ấy tôi vẫn chưa đăng ký kết hôn… Gần ngày sinh, tôi đánh bạo hẹn anh ra ngoài nói chuyện. Thêm vài lần thúc giục, anh mới đồng ý đăng ký kết hôn với tôi…
Video đang HOT
Rồi tôi sinh con, một bé gái kháu khỉnh. Nhìn con, tôi ứa nước mắt, nghĩ đến những gì mình đã trải qua và vì tôi đã mong một đứa con trai hơn là một bé gái… Những ngày tiếp theo, tôi vò võ nuôi con một mình nhưng lúc nào cũng phải giấu mình trong chiếc áo hạnh phúc vì danh dự gia đình, vì con gái, Tôi buộc tôi không được nói ra sự thật, buộc tôi không được tâm sự với bất kỳ ai về tình trạng hôn nhân của mình.
Lại stress, sốt, rồi mất sữa khi con 2 tháng rưỡi. Suốt thời gian ấy, chồng tôi vẫn thờ ơ, thỉnh thoảng đến thăm con rồi về, chưa bao giờ có ý định đón mẹ con tôi về nhà. Một năm, hai năm trôi qua, bé đến tuổi đi nhà trẻ. Chiều chiều anh ấy ghé đón con về nhà, thế là xong bổn phận. Bao đêm tôi thức giấc và tự hỏi, tôi có chồng rồi sao?
Đến nay, cuộc hôn nhân của tôi, trên danh nghĩa cũng được 5 năm và anh đệ đơn ly hôn! Tôi vẫn cố chèo kéo vì luôn mong mỏi con mình có cha, cho dù người ấy chưa bao giờ có trách nhiệm với tôi và con. Tôi cũng cố tìm hiểu nguyên nhân vì sao cuộc hôn nhân của mình sớm tan vỡ, tôi có phạm lỗi gì không? Có cách nào để níu kéo anh không?
Cái gì đến cũng đã đến, ngay cả cái sự thật mà anh đã giấu suốt thời gian qua. Tôi nhận được tin nhắn, anh ấy là người quan hệ đồng giới, là “gay” từ một số điện thoại lạ. Tôi không để tâm đến tin nhắn ấy và xóa nó đi. Nhưng rồi trong một lần đưa con về thăm nội (nhà mẹ chồng chỉ cách nhà tôi một căn), tôi biết được đêm nào cũng có người đàn ông vào nhà tôi cho đến tận sáng mới rời khỏi. Tôi âm thầm lên mạng tìm kiếm, vào những trang web của giới “gay” để hiểu thêm về họ, nhưng không thành công. Cuối cùng, tôi chợt nhớ đến số điện thoại di động của chồng mình. Tôi vào google rồi gõ từng số 09039xxxxx. Bất ngờ, một địa chỉ hiện ra. Click vào đường dẫn ấy, tôi nhận được một bản giới thiệu trích ngang của một boyzamxxxx đang tìm bạn tình, những thông tin về số điện thoại di động, số điện thoại bàn, địa chỉ nhà tôi… Không còn cách nào khác, anh thú nhận mình là “gay”!
Khi viết những dòng tâm sự này, cũng là lúc tôi nhận được quyết định ly hôn của tòa. Nhìn lại quãng đường mình đã trải qua, tôi thấy mình cũng còn may mắn hơn nhiều so với chồng tôi, bởi lúc nào tôi cũng có con bên cạnh, tôi dám sống bằng chính con người thật của mình. Còn anh, luôn phải sống trong sự giả dối và lo lắng. Lo lắng một ngày nào đó người ta phát hiện ra sự thật. Lương tâm anh không lúc nào thanh thản vì đã lừa dối tôi và mọi người… Tôi không hiểu “gay” là một chứng bệnh hay là một giới tính, nhưng tôi biết là cộng đồng luôn nhìn họ bằng một cặp mắt bất thường, không thiện cảm. Chính vì không đủ dũng cảm để đối đầu với điều đó, cộng với sự ích kỷ của bản thân, chồng tôi đã đẩy mẹ con tôi vào những chuỗi ngày đầy nước mắt…
Mấy hôm trước tôi đọc báo, thấy đề cập đến hiện tượng đồng giới đang có xu hướng tăng trong các trường học, tôi cảm thấy thật sự lo sợ. Tôi không đủ khả năng và trình độ để có thể nhận biết hiện tượng này sẽ gây những tác hại như thế nào trong cộng đồng, nhưng bằng tấm lòng của một người phụ nữ, một người mẹ, một nạn nhân, tôi thật sự không muốn lại có những người phụ nữ và những đứa con phải chịu bất hạnh như mẹ con tôi….
Kể lại chuyện buồn của mình, tôi muốn gióng lên một hồi chuông cảnh báo hơn là kết tội. Đã đến lúc, xã hội cần có sự quan tâm, cái nhìn đúng mực về hiện tượng quan hệ đồng giới, có những biện pháp hữu hiệu nhằm hướng dẫn người đồng giới có lối sống phù hợp với bản chất của mình, nhằm ngăn chặn những cuộc hôn nhân đỗ vỡ như cuộc hôn nhân của tôi…
Bạn có đồng tình với tôi không?
Theo PNO
Yêu thầm cô bạn cùng làng
Tôi sinh ra và lớn lên trong một làng quê nghèo nhưng vẫn được bố mẹ cho đi học đàng hoàng. Lớn lên tôi bắt đầu đi làm ăn, thích một cô gái cùng làng nhưng cô ấy lại không thích tôi.
Bố mẹ cô ấy và mọi người trong làng đều thích tôi lắm. Tôi không biết cô ấy không thích tôi vì điểm gì. Tôi nhắn tin hỏi thăm thì mấy ngày cô ấy mới nhắn lại. Tôi thật lòng yêu nhưng không biết phải làm gì. Hiện tại cô ấy cũng có công việc ổn định rồi. Xin chuyên gia tư vấn giúp tôi nên làm gì bây giờ? (Vũ Trung Trường)
Ảnh minh họa: News.
Trả lời:
Chào Trung Trường,
Trong thế giới loài người, tình yêu có lẽ là trạng thái tình cảm gây ra nhiều điều ngạc nhiên nhất cho con người. Có những chuyện trong tình yêu không ai có thể giải thích được, chẳng hạn tại sao người ấy tốt thế mà không có ai yêu, và ngược lại sao cô ấy chẳng đẹp tí nào cả mà các chàng trai lại lũ lượt xin chết vì cô ấy. Chính vì vậy mà người ta đã đúc kết "Khi con tim lên tiếng thì lí trí đành phải lặng câm".
Nói thế để bạn hiểu rằng, việc nồi nào úp vung đó là chuyện riêng tư giữa một cái nồi và một cái vung cụ thể nào đó. Chỉ có cái nồi đó và cái vung đó mới hiểu được tại sao cả hai có thể hòa hợp với nhau. Còn những nồi và vung khác chỉ có thể nhìn ngó và bàn tán nhưng chẳng thể làm gì khác hơn được.
Chuyện của bạn cũng thế, có thể với mọi người, kể cả bố mẹ của cô ấy, bạn là một ứng viên sáng giá nên được tuyển chọn. Nhưng dưới mắt "nhà tuyển dụng" chính, bạn lại thiếu những tiêu chuẩn nào đó mà nhà tuyển dụng đó mong muốn. Tuy nhiên, nhà tuyển dụng chính hình như cũng chưa hẳn quyết định loại bạn khỏi danh sách ứng viên hoàn toàn vì thỉnh thoảng vẫn còn hồi đáp lại những tin nhắn của bạn.
Vậy thì nếu bạn muốn được tuyển dụng, hiển nhiên trước hết bạn phải biết được những tiêu chuẩn tuyển dụng của nhà tuyển dụng chính. Bạn có thể tìm hiểu những thông tin này qua kênh bạn bè, người thân của cô ấy, hoặc những cơ hội tiếp xúc với cô ấy.
Sau khi đã hiểu được những tiêu chí của cô ấy, lúc đó bạn sẽ tự đánh giá lại bản thân mình đã đạt được bao nhiêu phần trăm tiêu chí, bao nhiều phần trăm chưa đạt. Trong số phần trăm chưa đạt, bao nhiêu phần có thể đạt được, bao nhiêu phần hoàn toàn không thể đạt. Chỉ khi đã hiểu rõ những tiêu chí của nhà tuyển dụng và khả năng đáp ứng của bản thân mình thì lúc đó bạn mới có thể biết rằng nên tiếp tục theo đuổi cô ấy hay là chấp nhận bỏ cuộc.
Dù sao, bạn cũng có phần trăm hy vọng là cô ấy vẫn hồi đáp nhưng tin nhắn của bạn. Đừng bỏ cuộc khi vẫn còn hy vọng bạn nhé.
Theo VNE
Có nên lấy cô gái thoáng về tình dục Tôi năm nay 35, bạn gái 32 tuổi, chúng tôi quen và yêu nhau trong một buổi tiệc. Suốt thời gian quen và yêu tôi, bên cạnh cô ấy có rất nhiều đàn ông cũng quan tâm đến cô ấy. Tôi không hề để ý đến quá khứ mà chỉ nhìn nhận vào hiện tại và tương lai của bạn gái. Tôi yêu...