Chồng tôi dan díu với sinh viên thuê trọ
Chuyện của tôi là thế này. Gia đình tôi có hai vợ chồng và một đứa con đang học cấp 2. Nhà chúng tôi ở một ngõ của Pháo Đài Láng nhưng cũng khá rộng. Chúng tôi xây được một nhà 3 tầng vừa để ở vừa cho thuê. Nhờ thế cuộc sống của gia đình cũng khá sung túc.
ảnh minh họa
Vì chủ yếu cho sinh viên thuê nên thường thì tết và mùa hè nhà chúng tôi vắng vẻ hơn do sinh viên về quê. Mùa hè năm ngoái mọi người trả phòng hết chỉ còn 2 phòng, của một sinh viên nữ và một cậu mới ra trường. Cô sinh viên này tên Chi, muốn tranh thủ làm thêm hè nên không về quê. Cô ta xin được việc bán hàng quần áo theo ca, hôm làm sáng hôm làm tối. Còn cậu kia hầu như đi làm cả ngày, chỉ về nhà trọ lúc chiều tối. Thỉnh thoảng tôi vẫn trêu 2 người, cưới nhau được là tốt nhất, đỡ tốn tiền thuê hai phòng.
Một hôm, chồng tôi đưa tôi sang nhà bà ngoại ở Diễn chăm cụ ốm, định tối mới về. Còn anh ấy sẽ đến nhà một anh ở cơ quan có việc. Mẹ tôi đang ở với vợ chồng em trai tôi, mấy hôm nay nghe bà cụ có vẻ mệt nên tôi sang thăm. Chơi với cụ được đến chiều thì tôi nghĩ đến hai bố con ở nhà không ai cơm nước. Bố không biết nấu ăn, con trai đi học thêm về lại ăn uống linh tinh thì ốm mất. Vì vậy nên tôi bắt xe ôm về sớm.
Video đang HOT
Về đến nơi thì tôi đã thấy xe của chồng dựng ở sân từ lúc nào. Định làm cho anh ấy bất ngờ tôi lẳng lặng vào nhà. Loanh quanh các phòng nhưng không thấy anh ấy đâu cả, tôi định lên sân thượng xem anh ấy có tập tành gì trên đó không. Chồng tôi vốn thích thể thao nên nhà có sẵn máy chạy bộ và tạ.
Qua tầng 2, tôi thấy phòng cô Chi có tiếng động, lại không đóng cửa. Tiếng cô ta rên rỉ, tiếng người khác thở dốc. Tôi hình dung ngay được chuyện gì đang xảy ra. Đẩy mạnh cửa phòng, trước mắt tôi là người chồng của mình mồ hôi nhễ nhại đang ôm ghì lấy cô ta. Hai người không mảnh vải che thân, quần áo rơi vãi khắp phòng. Đầu tôi nóng bừng. Hai người đã buông nhau ra. Tôi lao đến, tát cô ta một cái.
Tối hôm ấy tôi bắt cô sinh viên đó ra ngay khỏi nhà. Uất ức trong người nhưng tôi không thể làm to chuyện, thậm chí cũng không để con trai biết. Vài ngày sau cô Chi đó cùng bạn bè đến dọn đồ đi. Tôi với chồng giận nhau hơn một tháng.
Bây giờ mọi chuyện đã trôi qua, dù đã tha thứ cho chồng nhưng tôi nghĩ rằng vết thương trong lòng tôi không bao giờ lành được. Thậm chí tôi còn nghĩ rằng, chắc hẳn hai người đó đã quan hệ với nhau từ trước chứ không phải chỉ hôm đó.Tình cảm của hai vợ chồng tôi không còn nguyên vẹn như trước dù tôi luôn nhủ lòng hãy quên đi để sống thanh thản.
Theo Afamily
Để con dâu đi lấy chồng
3 năm qua, là quãng thời gian quá dài và tôi nghĩ, mình đã quá ích kỉ khi cứ giữ mãi cô con dâu của mình.
Sinh ra một cậu con trai, tôi ước mơ mình có cháu nội, có cô con dâu tốt biết bao. Và rồi, sự mong mỏi của tôi cũng được báo đáp khi con trai dẫn bạn gái về ra mắt mà lại là một cô gái vô cùng xinh đẹp, hiền lành, ngoan ngoãn. Tôi vui mừng lắm vì sau nhiều lần giục giã, cuối cùng thì con trai cũng chịu nghe lời mẹ.
Hai vợ chồng tôi lấy nhau muộn, chỉ sinh được một cậu con trai. Con trai đi học, có công việc tốt và chỉ cần đợi lấy vợ và sinh con nữa là ổn. Cái ngày con trai lấy vợ, tôi mừng lắm, một sự kiện trọng đại của gia đình tôi, sự kiện mà chúng tôi sẽ trở thành bố mẹ chồng và có thể là ông bà nội.
Con dâu tôi rất ngoan, hiền, đó là điều tôi hài lòng nhất. Nhiều khi tôi nghĩ, chắc ông trời thương nhà tôi neo người nên đã giúp đỡ chúng tôi, cho con tôi cưới được một người vợ tốt. Ngày ngày tôi mong các cháu sớm có con để tôi có cháu gọi là cháu nội. Nhưng mong mỏi mãi, tận tới gần 2 năm sau, con tôi vẫn chưa có bầu. Tôi buồn quá, giục chúng đi chữa trị. Nhưng tôi cứ nghĩ chắc chắn là do con dâu tôi vì con trai tôi xưa nay khỏe mạnh, lại không chơi bời, chẳng có lý nào lại do nó. Nên nhiều lần, dù có hơi ích kỉ nhưng tôi vẫn nói bóng gió rằng, tại con dâu nên chúng tôi mãi không có cháu.
Con dâu tôi buồn và cũng hay khóc thầm. Một thời gian sau, con trai tôi thông báo việc mình là nguyên nhân khiến khó có con, tôi hoảng quá.
Biết tin con trai tôi khó sinh, tôi buồn lắm. Tôi thấy có lỗi với con dâu vì đã nghi oan cho con. Thời gian đó, tôi cứ gần gũi, cố gắng động viên con dâu kiên trì, vượt quá khó khăn này. Cô con dâu tốt bụng của tôi đã khóc lóc và bằng lòng, nói sẽ cùng gia đình tôi cố gắng để ông bà có cháu nội. Nghe con nói, tôi xúc động lắm. Thì ra, con luôn luôn nghĩ cho gia đình tôi, vậy mà tôi lại cứ đổ lỗi cho con.
Bây giờ thì đã hơn 3 năm trôi qua, cũng đã cố gắng rất nhiều mà không có kết quả. Tôi buồn phiền và đã tính chuyện, để con dâu đi lấy chồng.
Tôi khuyên con trai tôi, nếu có yêu vợ thì để cho vợ chọn con đường đi của mình. Tôi không muốn vì gia đình mình mà con dâu phải khổ sở. Tôi cũng không muốn con dâu phải suy nghĩ về việc này. Sống với người chồng không thể sinh con, tôi còn níu kéo con làm gì. Phụ nữ, ai chẳng mong được làm mẹ, chẳng lẽ tôi lại ích kỉ giữ con lại cho tới khi hết tuổi thanh xuân, lại khó sinh con sao.
Tiếc con dâu tốt lắm, nhưng tôi không còn cách nào khác, đành lòng để con đi lấy chồng. Chỉ hi vọng, ông trời sẽ mỉm cười với chúng tôi, hi vọng rồi con dâu tôi sẽ hạnh phúc và một ngày nào đó, biết đâu con trai tôi khỏi bệnh, khi đó, tôi có thể sẽ cưới vợ hai cho con dù là không muốn chút nào. Nhưng làm sao tôi ích kỉ bắt con dâu mình chờ đợi không hi vọng được?
Theo VNE
Ở rể mà vẫn chửi vợ suốt ngày Khi mọi thứ đã an bài, chị mới cảm thấy, những gì mình tự ý quyết định trước đây là sai lầm. Có lẽ đó là cái giá phải trả cho chị khi chị không nghe lời bố mẹ, cứ cố sống cố chết yêu anh, người đàn ông mà chị cho là định mệnh của đời mình. Ngày đó, chị gặp anh...