Chồng tôi có nhân tình
Sau 5 năm chung sống, những khó khăn bộn bề của cuộc sống làm cho tình cảm của anh và cô phại nhạt đi. Trong mắt anh, cô không còn là cô gái đáng yêu này nào, và những rung động yêu đương ngày xưa hình như cứ xóa nhòa dần.
Lúc mới yêu, ngày đầu tiên anh mua điện thoại di động thì cũng là lúc nhận được tin nhắn đầu tiên của cô: “Em nhớ anh!” Đây cũng lần đầu họ liên lạc bằng tin nhắn điện thoại với nhau. Anh cứ quanh quẩn đọc lại tin nhắn ấy rất nhiều lần. Mỗi khi đọc, anh lại có vô vàn niềm hạnh phúc ngọt ngào. Thời gian rất lâu sau, anh cũng không nỡ xóa tin nhắn đầu tiên đó.
Lúc 2 người còn học đại học cách xa nhau, những lần hẹn hò rất ít trong giây lát, còn lại phải xa nhau rất nhiều ngày. Những tin nhắn là một cầu nối tình yêu không thể thiếu giữa hai người. Một lần, anh và cô hẹn nhau nhắn tin nói chuyện, nhưng sau khi rất nhiều tin nhắn anh gửi đi cho cô đều không thấy có hồi âm trở lại, anh lo lắng gọi điện cho cô thì không có ai nhấc máy. Anh hốt hoảng khi nghĩ đến chuyện gì xảy ra cho cô liền cuống quýt chạy thật nhanh ra nhà ga rồi đi chuyến tàu đêm ngồi hơn 6 tiếng đồng hồ để đến nơi cô học. Thì ra lúc ấy cô đi học về mệt quá nên ngủ quên đi và không nhớ đến cuộc hẹn với anh.
Khi thấy cô vẫn khỏe mạnh và an toàn, anh thở phào nhẹ nhõm ôm chầm cô vào lòng. Còn cô lúc đó cũng bật khóc vì xúc động…
Ra trường anh và cô kết hôn và có một cuộc sống êm đềm hạnh phúc. Hai người vẫn thường nhắn tin cho nhau để thuận tiện liên lạc nhưng những tin nhắn đã bị đơn giản đi rất nhiều: “Em đang ở đâu thế?” “Em đang trên xe buýt”. “Bao giờ anh về đến nhà?” “10 phút nữa”.
Sau này trong hộp tin nhắn của anh bắt đầu có thêm rất nhiều tin nhắn của bạn bè đồng nghiệp, và những tin nhắn của cô cũng nhanh chóng bị anh xóa đi đầu tiên để thay thế bằng những tin nhắn mới.
Sao 5 năm, tình yêu đẹp ngày nào dần nhạt đi bởi những lo toan của cuộc sống. Anh không thấy cô đáng yêu hấp dẫn như ngày trước, và không cảm nhận thấy những rung động như trước đây khi họ yêu nhau. Và rồi một ngày anh gặp cô gái tên Hương.
Anh nghĩ mình yêu Hương, và tìm lại những cảm giác tình yêu ngày trước. Hương yêu anh và chiều chuộng anh. Quan hệ của 2 người ngày càng trở nên sâu sắc. Khi không ở nhà, anh vẫn âm thầm lén ra ngoài qua lại quan hệ với Hương, anh tin Hương là người yêu anh và hiểu anh nhất…
Một buổi tối như thường lệ, sau khi vui vẻ bên Hương, anh lái xe về nhà. Trên đường đi, anh nảy ra một ý nghĩ, anh muốn xem tình cảm của Hương dành cho anh nhiều như thế nào, có nhiều như cô vẫn nói với anh không?
Video đang HOT
Nghĩ vậy anh dừng xe và gửi cho Hương một tin nhắn: “Xe anh bị đâm trên đường. Anh đang ở… Em đến ngay nhé!” Sau đó anh ngồi trên xe chờ đợi. Hai tiếng sau vẫn không thấy Hương đến, cũng như chẳng có bất cứ liên lạc gì từ phía cô. Anh lại nhắn lại thêm một lần nữa. Nhưng chờ một lúc vẫn không thấy có bất cứ động tĩnh gì. Anh giận dữ nổ máy quyết định bỏ về nhà.
Đúng lúc đó từ đằng xa có một chiếc taxi lao vút đến và thắng gấp ngay sát bên cạnh xe anh. Từ trong xe một người phụ nữ vẫn còn đang mặc bộ áo ngủ xộc xệch lao ra khỏi xe hốt hoảng chạy lại. Thật bất ngờ, đó chính là vợ anh.
Anh giật mình vội vàng kiểm tra lại tin nhắn trong điện thoại. Tin nhắn đầu tiên anh gửi cho Hương thì không sai. Nhưng tin nhắn thứ hai anh lại gửi nhầm cho vợ mình.
Chưa hết ngỡ ngàng thì vợ anh đã lao đến chỗ anh, không ngừng đập vào cửa kính gọi anh. Giọng cô lạc đi: “Anh… Sao vậy? Anh có sao không? Anh không làm sao chứ?” Anh mở cửa xe và ôm choàng vợ vào lòng, giọng anh nghẹn lại: “Không sao, anh không sao, chỉ là va chạm nhỏ thôi”. Anh vừa nói vừa dịu dàng hôn lên trán cô, người cô vẫn còn chưa hết run rẩy.
Anh xót xa ôm cô chặt trong tay, mắt rơm rớm vì xúc động. Anh vô cùng hối hận vì những ham muốn nông nổi của mình mà đã phản bội cô, và thầm cảm ơn tin nhắn gửi nhầm đó đã giúp anh hiểu ra ai là người yêu anh nhất.
Cuộc sống đôi khi cho ta quá nhiều lựa chọn hạnh phúc, vui vẻ, và ta chợt quên mất những tình yêu thương thật sự bị lấp đầy bởi những khó khăn, lo toan trong cuộc sống, để rồi sẽ có những khi, ta phải trả giá cho sự quên lãng ấy. Trong tình yêu và hôn nhân, niềm tin, sự mạnh mẽ và yêu thương phải luôn được giữ gín, không thay đổi, đó mới là tính yêu thật sự.
Theo blogtamsu
Có một ngày không biết đi về đâu...
Ta phát hiện ra rằng ai cũng có mặt nạ của riêng mình. Có người dùng khuôn mặt rạng rỡ để che đi cái nỗi đau mà họ đang phải chịu, nhưng cũng có người dùng khuôn mặt rạng rỡ ấy để che đi những cái đen tối trong tâm họ. Có người lại dùng sự lạnh lùng, bàng quang với mọi chuyện, không muốn ai hiểu họ và họ cũng chẳng muốn xen vào cuộc sống của ai. Tự tách mình ra khỏi dòng người ồn ào ấy, ta chọn cho mình một khóc khuất. Im lặng và quan sát bỗng trở thành một thói quen.
Bỗng một ngày ta thấy chông chênh tới lạ, dắt xe ra khỏi nhà, ta không biết mình muốn đi về đâu và nên đi nơi nào.
Có lẽ đã tới lúc ta nên buông bỏ, buông bỏ nỗi buồn, buông bỏ vết thương lòng để tìm lại mình, tìm lại niềm vui cho cuộc sống và hơn hết tìm lại những cảm xúc quá đỗi bình dị mà ta đã đánh mất từ lâu.
Có những ngày ta chợt muốn thoát khỏi nỗi chông chênh này! Đó là lúc ta đang nhìn lại mình, nhìn lại những thứ ta đã đánh mất và đến lúc ta phải tìm lại nó.
Cớ gì phải trói mình trong những cảm xúc không tên để rồi chực trào vỡ òa. Vẫn biết trong lòng ai cũng có một khoảng mênh mông gọi tên là niềm nhớ. Ngoài kia phố rộng dài bước về phía nào cũng thấy chông chông chênh. Đi giữa những điều rất thân quen để rồi chợt nhìn lại mình - xa lạ. Biết tìm nơi đâu trong cuộc sống hối hả "Một góc bình yên"...
Đã bao lâu rồi ta không la cà quán xá, đã bao lâu rồi ta không thả lòng mình vào khoảng không vô tận?
Ta thấy mình nhỏ bé giữa dòng đời tấp nập.
Hình như lâu lắm rồi ta không đi xem phim, không đi chơi như những cô gái khác?
Ta sợ hãi thứ gọi là tình yêu, ta mất niềm tin vào nó sau những tổn thương lòng đã có. Ta không tin thứ gọi là mãi mãi và không tin ai đó sẽ luôn ở bên bảo vệ dù cho cả thế giới có quay lưng với mình và rồi cứ thế ta quay lưng với nó, quay lưng với tình yêu và xa lánh những người muốn đến bên ta. Và điều đó là thật...
Không ghét không hận không trách móc bởi ai cũng có cái khó của riêng mình. Chẳng sao cả, ta nhận ra được rằng không một ai sống vì người khác, không ai sẵn sàng hy sinh cho một ai cả, ai cũng có một phần ích kỉ, ai cũng có những điều không thể làm khác.
Chính cuộc đời, những tổn thương đã dạy ta chẳng nên đặt niềm tin ở ai tuyệt đối. Với những lời mật ngọt thốt ra một cách dễ dàng thì càng không thể tin tưởng. Có thể một ngày nào đó ta cũng sẽ tự cho phép mình tin những lời đó nhưng ta không biết sẽ có ngày đó không khi mà ta thấy mình dần trở nên thực tế hơn, lạnh lùng hơn nếu không nói là vô cảm đi.
Ta phát hiện ra rằng ai cũng có mặt nạ của riêng mình. Có người dùng khuôn mặt rạng rỡ để che đi cái nỗi đau mà họ đang phải chịu, nhưng cũng có người dùng khuôn mặt rạng rỡ ấy để che đi những cái đen tối trong tâm họ. Có người lại dùng sự lạnh lùng, bàng quang với mọi chuyện, không muốn ai hiểu họ và họ cũng chẳng muốn xen vào cuộc sống của ai. Tự tách mình ra khỏi dòng người ồn ào ấy, ta chọn cho mình một khóc khuất. Im lặng và quan sát bỗng trở thành một thói quen.
Là ta ngây ngô khi nghĩ rằng cuộc đời là đường thẳng. Là ta quá cả tin vào những điều xa lạ. Là ta quá mong manh trước dông bão cuộc đời...
Sẽ xem là kỉ niệm và cũng không đặt niềm tin thêm một lần nào nữa cả bởi thế thôi là quá đủ rồi...
Những điều đã cũ cũng nên khép lại để tim an yên thôi khắc khoải, để em lại bước tiếp chặng đường phía trước với những hi vọng, những tin yêu...
Lặng lẽ đi về, lặng lẽ hòa mình vào những lo toan của cuộc sống, hòa mình vào những hối hả cùng những nỗi lo lắng muộn phiền để quên đi những hoang hoải trong ta. Ta để mặc cho nỗi buồn đi hoang, em thả cho nỗi nhớ về miền xa ấy, cho ngày trôi về phía cũ. Ta đang cố gắng, cố gắng đưa mình ra khỏi những kí ức, những dĩ vãng một thời đã xa ấy để thôi những chênh chao khi mùa về...
Sẽ là lần cuối cùng nhắc đến. Không chối bỏ, không phủ nhận mà chỉ là muốn giữ kỉ niệm đẹp nhất về nhau...
Chào nhé!
Theo iBlog
Là của nhau, chắc hẳn sẽ quay về... Em và anh có phải sinh ra là để dành cho nhau không? Thời gian có cho ta biết được rằng mình vẫn yêu nhau không? Khoảng thời gian ta xa nhau. dằn vặt biết bao đau khổ. Em nắm bàn tay khác, anh tìm tới hạnh phúc mới. Lúc đó cả hai làm rất nhiều chuyện ngốc nghếch và ngớ ngẫn. Những...