Chồng tỏ vẻ rất bực bội khi tôi kiếm nhiều tiền hơn anh
Tôi không biết có phải vì thu nhập cao hơn chồng không mà anh cảm thấy mình như mất đi giá trị trụ cột trong gia đình.
Vợ chồng tôi kết hôn được tám năm, có hai đứa con xinh xắn, đáng yêu (một gái, một trai). Tôi 35 tuổi, chồng hơn tôi bảy tuổi, anh là cán bộ nhà nước nên có nhiều thời gian cho gia đình, tôi là trưởng phòng kinh doanh của một công ty nước ngoài nên khá bận. Gia đình tôi nhìn bề ngoài khiến ai cũng phải ao ước, sự nghiệp ổn định, con cái chăm ngoan, nhà cửa, xe cộ ở thành phố…
Chúng tôi quen và yêu nhau ngày tôi còn là sinh viên, tôi không phải người con gái quá xinh đẹp nhưng cũng có nhiều nét duyên nên được khá nhiều chàng trai để ý và theo đuổi ngay trên giảng đường đại học. Tôi gặp anh tình cờ vào một lần anh trai tôi dẫn đồng nghiệp cùng cơ quan về nhà chơi. Lúc đầu tôi cũng không để ý tới anh lắm nhưng anh thì khác, đã để ý tới tôi ngay lần gặp đầu tiên ấy. Anh tiết lộ với anh trai tôi là chưa có người yêu. Thế là với sự giúp sức của anh trai tôi, anh nhanh chóng chiếm được cảm tình của bố mẹ và sau đó là tôi. Tình yêu của anh rất đỗi chân thành đã khiến con tim tôi rung động. Anh cũng chính là mối tình đầu của tôi.
Thu nhập cao hơn chồng thì cũng chẳng hạnh phúc…
Gia đình anh không khá giả nhưng rất nề nếp, bố mẹ chồng tôi đều là công chức đã nghỉ hưu. Cưới nhau hơn một năm chúng tôi đón con gái đầu lòng, anh thực sự rất vui và hạnh phúc. Cuộc sống gia đình tôi rất ấm êm vì khi ấy tôi chỉ là nhân viên văn phòng bình thường, hết giờ làm việc là về nhà. Chúng tôi có những ngày cuối tuần cho nhau và cho con nữa.
Mọi chuyện bắt đầu thay đổi khi tôi sinh đứa con thứ hai. Sau thời gian nghỉ sinh, tôi bắt đầu lao vào công việc vì giờ với hai đứa con nên có rất nhiều thứ cần đến tiền. Với đồng lương công chức theo ngạch bậc của anh và lương văn phòng của tôi thì không đủ, tôi đã nỗ lực rất nhiều để khẳng định giá trị của mình trong công ty. Rồi tôi được đề bạt lên chức trưởng phòng và có thu nhập cao hơn. Tôi có thể cho con học trường tốt, mua sắm nhiều thứ vật dụng cho chồng và các con, đổi lại tôi có ít thời gian cho gia đình hơn.
Video đang HOT
Tôi không thể cứ hết giờ hành chính là về nhà như trước kia mà thỉnh thoảng cũng phải cùng sếp đi gặp đối tác. Tôi là người sống tình cảm, chỉ biết tới gia đình, chồng con, chưa bao giờ làm chuyện gì có lỗi với chồng. Còn chồng tôi cũng là mẫu đàn ông yêu vợ thương con, anh thường xuyên san sẻ việc nhà với tôi. Chuyện ngoài luồng hôn nhân cả hai chúng tôi không hề có. Hết giờ làm là anh về với gia đình, rất ít khi nhậu nhẹt bên ngoài.
Tôi không biết có phải vì thu nhập cao hơn chồng không mà anh cảm thấy mình như mất đi giá trị trụ cột trong gia đình. Thực tế tôi không bao giờ có ý nghĩ như vậy, thậm chí còn phải nói dối chồng về tiền lương thực sự của mình (giảm đi một nửa) để anh khỏi so sánh. Làm những việc gì quan trọng cả hai cùng bàn bạc rồi mới quyết định, tôi luôn tôn trọng chồng, nếu anh không đồng ý thì tôi cũng chưa bao giờ dám trái ý. Vậy mà gần đây tôi thấy thái độ của anh có vẻ khác lạ, hay tỏ ra bực bội và cáu gắt. Trước đây anh không như thế, dù có chuyện gì cũng tìm hiểu kỹ càng và cho tôi nhiều lời khuyên. Công việc có vất vả tới đâu nhưng với tôi chỉ cần chồng luôn ở cạnh động viên như vậy là quá đủ.
Anh nói bóng gió rằng tôi không chăm lo cho gia đình, đâu hiểu rằng công việc của tôi cũng vất vả lắm chứ. Một tuần phải vài lần đi tiếp khách nên về trễ nhưng tôi đâu có bỏ bê gia đình. Có lúc công việc phải ôm đồm, về nhà tới 1h sáng mới ngủ thì sáng 6h tôi vẫn dậy chuẩn bị cơm nước cho cả nhà, mua đồ ăn để sẵn trong tủ lạnh rồi mới đi làm. Vậy mà cứ hễ tôi về muộn vì tiếp khách (khoảng 21h tối) là anh đứng ngồi không yên.
Gần đây anh ngỏ ý muốn xin cho tôi làm công việc nhàn nhã ở trong cơ quan nhà nước (văn phòng anh đang công tác). Anh nói cần một người phụ nữ lo cho gia đình chứ không phải người bay nhảy bên ngoài. Không biết có phải vì muốn tôi bỏ việc vào nhà nước hay không mà hai tuần nay thay vì khó chịu anh lại ngọt ngào với tôi còn hơn cả ngày xưa chúng tôi yêu nhau. Tôi cũng muốn gia đình mình yên ấm, muốn được chồng thương như những phụ nữ khác và cũng muốn có nhiều thời gian cho gia đình nhưng thực sự rất băn khoăn vì nếu bỏ công việc hiện tại thu nhập của gia đình sẽ giảm và con cái sẽ có những thiệt thòi nhất định. Có ai từng rơi vào trường hợp của tôi chưa? Tôi nên thuyết phục anh cho tiếp tục theo đuổi công việc hay chấp nhận theo đề nghị của anh để có nhiều thời gian cho gia đình?
Theo VNE
Chồng tôi quỳ cả đêm bên ngoài để xin vợ tha thứ
Sau lần đó, ba mẹ tôi tuyệt đối không cho tôi về nhà chồng nữa. Cha mẹ chồng thì đến xin lỗi hết lần này đến lần khác. Chồng tôi còn quỳ cả đêm ở bên ngoài nhà tôi để xin tha thứ.
Tôi có nên tin và tha thứ cho chồng thêm một lần nữa? (Ảnh minh họa)
Tôi đã từng sống trong địa ngục với một người chồng vũ phu. Anh ta xem tôi như bao cát để trút giận mỗi khi có chuyện gì bực bội. Thậm chí, người gây ra khó chịu cho anh ta không phải tôi mà là người khác, anh vẫn hất chuyện lên đầu tôi.
Bề ngoài, anh ta hiền như đất, ai nói gì cũng nghe, ai gọi gì cũng dạ nên chẳng ai biết anh ta là người chồng vũ phu với vợ con. Tôi yêu và cưới anh ta cũng vì lầm tưởng anh ta hiền lành.
Nhớ lần đầu tiên bị chồng đánh là khi chúng tôi vừa qua tuần trăng mật. Lần đó, anh ta đi nhậu nhẹt với bạn và bị một người chọc là "mới cưới đã sợ vợ". Thế là đêm đó, trong cơn say, anh ta lôi tôi ra hạch họe là tôi có cái gì mà anh ta phải sợ, rằng hôm nay anh ta sẽ chứng minh cho thiên hạ thấy anh ta không phải là kẻ sợ vợ.
Tôi bàng hoàng, ngạc nhiên và sửng sốt nhưng chỉ biết gục mặt mà chịu trận. (Ảnh minh họa)
Tôi bàng hoàng, ngạc nhiên và sửng sốt nhưng chỉ biết gục mặt mà chịu trận. Sau đêm đó, tay chân tôi đầy những vết bầm. Tôi đã viết đơn ly hôn và sắp xếp quần áo để rời đi. Anh ta ngủ dậy, thấy tôi như thế thì ôm lấy tôi mà xin lỗi, đổ lỗi cho men rượu. Mới cưới, tôi không muốn mọi người biết tôi đã bị chồng đánh nên bỏ qua cho anh ta. Những ngày sau đó dù trời nóng đổ lửa, tôi vẫn phải mặc áo dài tay, quần âu để che những vết bầm.
Càng về sau, anh ta ra tay với tôi càng nhiều. Những lúc đầu, anh ta còn chừa mặt tôi ra. Nhưng sau đó thì mặt tôi cũng dần chịu trận. Đó là những tháng ngày mà tôi không bao giờ có thể quên. Mọi người đều khuyên tôi nên bỏ chồng làm lại cuộc đời. Nhưng tôi vẫn hết lần này đến lần khác tha thứ cho anh ta. Một phần vì lần nào đánh xong, tỉnh ngộ, anh ta lại xin lỗi tôi rất tha thiết, có lần anh ta khóc, có lần anh ta quỳ, có lần anh ta thề hứa...
Càng về sau, tình yêu càng chết dần, tôi chỉ còn lại nỗi sợ hãi người chồng vũ phu của mình. Tôi phải trông mặt mà nói chuyện với anh ta để không bị đánh. Thấy anh ta hơi cau mày, tôi đã nem nép lảng đi chỗ khác hoặc không dám nói tiếp.
Cho đến lần anh ta đánh tôi đến mức nhập viện thì tôi đã không thể cam chịu được nữa. Lần đó, anh ta bị sa thải khỏi công ty vì không hoàn thành chỉ tiêu được giao. Anh ta đóng cửa lại, giơ tờ giấy quyết định nghỉ việc vào mặt tôi và gầm gừ đổ lỗi cho tôi. Tôi co rúm trong sợ hãi, còn anh ta thì cứ lao vào đánh tôi tới tấp, vừa đánh vừa mắng.
Sau lần đó, ba mẹ tôi tuyệt đối không cho tôi về nhà chồng nữa. Cha mẹ chồng thì đến xin lỗi hết lần này đến lần khác. Chồng tôi còn quỳ cả đêm ở bên ngoài nhà tôi để xin tha thứ.
Với quyết tâm ly hôn bằng được, tôi vẫn gửi đơn ly hôn. Nhưng đến ngày ra tòa, tôi mới phát hiện mình mang thai. Còn trên tòa, anh ta khóc lóc níu kéo, thề trước tòa sẽ đối xử tử tế với tôi, sẽ bù đắp cho tôi và một mực không chịu thỏa thuận ly hôn. Tòa hẹn một tuần sau đến hòa giải thêm lần nữa.
Anh ta đã thề trước mặt gia đình hai bên, trước mặt tòa án rồi, thì tôi có nên tha thứ và tiếp tục sống với anh ta? Tôi đang có thai, tôi cũng có một chút hy vọng anh ta sẽ vì đứa con trong bụng tôi mà thay đổi. Liệu rằng điều đó có khả quan không? Mong mọi người tư vấn cho tôi để tôi sớm có quyết định.
Theo Afamily
Chết lặng với bí mật ẩn giấu bên trong lòng chiếc nhẫn cưới của vợ Khi phát hiện ra những bí mật trong chiếc nhẫn cưới của vợ mà tôi chỉ muốn chất vấn cô ấy ngay lập tức. Nhưng tôi lại lo cô ấy đang bầu bí... Tôi là mẫu người nhát gái, rất sợ tiếp xúc với người khác giới thế nên ngoài 30 tuổi vẫn chưa có mảnh tình nào vắt vai. Dù tôi có...