Chồng thờ ơ với sex vì quá ham nhậu
Đôi khi công việc cho phép vợ chồng gần nhau khoảng 10 ngày, anh luôn về trong trạng thái say xỉn và ngủ ngay khi ngả lưng xuống giường.
ảnh minh họa
Tôi năm nay 30 tuổi, lấy chồng và có một con gái 4 tuổi, do điều kiện công tác cuối tuần mới gặp nhau, cũng vì đó xảy ra rất nhiều mâu thuẫn, bất đồng quan điểm dẫn đến căng thẳng, thiếu tôn trọng nhau liên tục trong hơn một năm. Gần đây cũng vì những bất đồng liên tục kèm áp lực cuộc sống khiến 2 vợ chồng tôi rất căng thẳng, có thể nói mệt mỏi vì nhau.
Tôi quyết định cho mình và chồng 6 tháng nhìn nhận vấn đề xem có thể cứu vãn được không, hay nói chính xác là ly thân. Tôi thật sự kỳ vọng cả hai dùng khoảng thời gian này để nhìn lại bản thân, tìm hướng giải quyết. Nhưng nói thật tôi không tự tin lắm, không biết như vậy có phải cách giải quyết hay không. Nhất là liệu hai vợ chồng cách nhau hơn 100 km, không gặp nhau 6 tháng có phải rủi ro quá cao không? Tôi muốn nhờ cách anh chị, các bạn có kinh nghiệm cho một lời khuyên.
Tôi và chồng vì yêu mà cưới, cuộc sống nhiều khó khăn, công việc không cho phép khiến tôi vừa sinh con 2 tháng là chồng chuyển công tác đi xa, cố gắng duy trì cuối tuần về thăm vợ con. Ngoài ra, có thời gian rảnh là tranh thủ thăm nhau và cho con cái đi du lịch. Xét về mọi mặt, chúng tôi tương đối hợp, chỉ khác nhau quan điểm sống vì văn hóa gia đình 2 bên khác nhau và một phần do bản tính hai vợ chồng khó dung hòa.
Tôi thấy mình hy sinh phần lớn công việc, quan hệ, vì gia đình, vì tôi thật sự yêu chồng. Tôi toàn tâm toàn ý cho gia đình. Có vẻ như thuận lợi hơn trong giao tiếp xã hội nên phần lớn những khó khăn về tài chính liên quan đến tài sản lớn là tôi lo lắng, quan hệ nội ngoại, bạn bè chồng cũng thế. Tuy nhiên, tính tôi lại hay ghen và lúc giận hay mất kiểm soát, nói năng thiếu tôn trọng.
Nhưng khoảng 2 năm trở lại đây, con cái bắt đầu lớn, mối quan hệ cũng mất dần tính liên kết, chồng tôi lại ham chơi, quá nhiều bạn bè. Tôi không chấp nhận cảnh nhậu nhẹt liên tục mỗi ngày với bạn bè, đồng nghiệp tới nửa đêm, thậm chí kéo dài từ ngày này qua ngày khác: nhậu nhẹt, karaoke, có khi hứng lên lại kéo nhau đi sàn. Tôi lại hay lo lắng và nghi ngờ nên gọi điện, lúc nào cũng phải chờ đợi đến khi chồng về nhà, gọi điện thông báo (chúng tôi ở xa nhau) mới có thể ngủ. Kéo dài liên tục, sức khỏe tôi không chịu nổi, nhất là cứ chờ đợi như vậy tôi suy nghĩ linh tinh, đôi khi lo lắng chồng say sưa hoài, mất kiểm soát lại dính vào gái gú.
Chồng tôi giao tiếp với những người bạn thật sự tôi rất khó chịu, về quan hệ công việc tôi không biết nhưng về quan hệ trai gái là… khó chấp nhận được, lại cực kỳ thích khích bác nhau về chuyện gia đình. Trong đó có vài người bạn như hình với bóng, ban ngày cà phê, thể thao, tối nhậu liên tục, trung bình chắc 5 ngày/tuần. Tôi gọi chồng không nghe máy, có lần tắt máy, bực quá tôi gọi vào máy bạn đi nhậu cùng nhưng cũng không bắt máy và có ý không cho chồng tôi về.
Video đang HOT
Đám bạn này tôi chịu thua, nói đến là vợ chồng căng thẳng. Thậm chí tế nhị đến mức, chồng tôi nhậu ngày này qua ngày khác, không cần cả sex. Chồng tôi chắc chắn 100% là không có gái gú nhưng không biết có phải rượu bia là nguyên nhân làm giảm quan tâm sex. Đôi khi công việc cho phép vợ chồng gần nhau khoảng 10 ngày, anh luôn về trong trạng thái say xỉn và ngủ ngay khi ngả lưng xuống giường. Điều này khiến tôi thấy tủi thân mặc dù nhu cầu tôi không thuộc dạng cao nhưng cảm giác bị bỏ rơi làm tôi nổi nóng liên tục. Tôi có nói thẳng nhưng chồng không thay đổi gì hoặc thỉnh thoảng cứ như làm nghĩa vụ khiến tôi ức chế mà cũng chẳng có cảm giác muốn gần chồng.
Về phía chồng, anh cho rằng chuyện đàn ông nhậu nhẹt là bình thường, nhất là trong khi ở một mình, vợ con ở xa, anh luôn cố gắng từ chối bớt nhưng tôi không ghi nhận. Anh cũng biết rõ nguyên nhân rạn nứt là gì nên cũng tự nguyện hứa sẽ giảm nhậu nhẹt và về nhà trước 10h đêm, có khi lúc vui vẻ còn hứa một tháng nhậu một lần. Có điều anh không thực hiện được.
Anh thấy không có cái cớ nào để từ chối khi bạn bè rủ nhậu nên phải đi. Thậm chí anh còn muốn đưa con lên ở cùng để có một cái cớ hợp lý mà về sớm, chở con đi theo đến hơn 8h con buồn ngủ đòi về có cớ mà về. Anh bảo do tôi nghiêm trọng hóa vấn đề, không muốn anh có bạn, anh không chơi với gái là được.
Mâu thuẫn của chúng tôi cũng chỉ có chừng đó nhưng bức xúc kéo dài dẫn đến mâu thuẫn leo thang. Tôi mệt mỏi với việc suy nghĩ, chờ đợi, lo lắng, hoặc tranh cãi, khóc lóc, làm khổ nhau. Tôi đã áp dụng nhiều cách, ngọt ngào, xây dựng mối quan hệ với bạn chồng, học mát xa, dùng con làm áp lực, thậm chí viết đơn ra tòa, cùng nhau ký cách đây một năm nhưng không thay đổi được gì. Gần một năm kéo dài, hòa rồi cãi, lại hòa, lại tiếp tục. Đôi lúc thấy chán ghét với một cái xác đầy mùi bia nằm bên cạnh.
Tôi muốn ly thân 6 tháng để anh suy nghĩ, không bị gò bó giờ giấc nhậu nhẹt, để anh cân nhắc xem đối với anh gia đình có phải là gánh nặng hay không? Tôi cũng xem lại bản thân, mình có quan trọng hóa vấn đề hay không và nếu vấn đề từ mình thì liệu có chấp nhận sống cùng một người chồng như vậy không?
Tôi muốn nhờ các anh chị có kinh nghiệm cho tôi biết 6 tháng có phải khoảng thời gian hợp lý? Liệu chồng tôi có thể thay đổi như đã hứa? Với một người đàn ông 30 tuổi thì việc chơi bời này sẽ phát triển đến đâu, có dừng lại không? Tôi có nên giữ liên lạc với anh trong 6 tháng này để bố con không bị tách biệt, vì hễ giận vợ là anh thường không liên lạc, cả với con.
Anh muốn tôi đưa con lên ở cùng giai đoạn này để gần con và cần một cái cớ, tôi có nên cho con lên? Có một chuyện hơi tế nhị là trong lúc cả hai vợ chồng tôi đều thất vọng về nhau thì liệu có bị say nắng không? Tôi chưa bao giờ nghĩ tới nhưng khi nói chuyện, anh yêu cầu tôi hứa trong 6 tháng có quyền thích và tìm hiểu ai đó nhưng nhất định không được đi quá giới hạn. Tôi thấy rất tự ái nhưng cũng có chút lo lắng?
Theo VNE
Trai tân lấy gái có chồng, dại gì?
Cuối cùng thì tôi cũng nhận ra con người thực của anh. Anh thật lòng không yêu thương gì tôi.
Hơn 2 năm qua, anh bấu víu vào tôi, chăm sóc mẹ con tôi cũng chỉ để tận dụng cơ hội chơi bời với tôi, tận dụng tiêu tiền của mẹ con tôi.
Bây giờ thì tôi thực sự quá ân hận. Tại sao tôi lại nông nổi như vậy, dù đã trải qua một đời chồng mà tôi vẫn còn bị một gã trai chưa vợ lừa trắng trợn như vậy sao? Không phải tôi không đủ tỉnh táo, chỉ là tôi muốn tin rằng, người phụ nữ có chồng như tôi vẫn xứng đáng được yêu thương, và lại là được một người đàn ông chưa vợ yêu thương vô cùng.
Tôi bỏ chồng vì nhiều lý do. Khi đó tôi mang trong lòng mối hận vô cùng, hận đàn ông, không nghĩ rằng có thể yêu một ai khác. Tôi mang theo đứa con và cũng chẳng nghĩ rằng mình sẽ dành tình yêu cho ai cả. Vì có con là được rồi, con sẽ là niềm hi vọng sống của tôi, sẽ là niềm hạnh phúc của tôi.
Chúng tôi yêu thương nhau, cố gắng vì con, tôi đã đi làm chăm chỉ, kiếm tiền nuôi con. Công việc của tôi khá ổn lại có sẵn ngôi nhà do bố mẹ tôi mua ở thành phố nên hai mẹ con cũng bớt chật vật. Gia đình tôi cũng có điều kiện nên khi tôi bỏ chồng, bố mẹ đã hỗ trợ rất nhiều. Thật may vì điều đó đã giúp tôi đứng vững vàng hơn.
Tôi yêu con, thương con, hai mẹ con dựa vào nhau mà cố gắng. Và không hiểu sao, thời gian ấy, tôi lại có cảm tình với một người đàn ông cùng cơ quan. (ảnh minh họa)
Suốt 2 năm xa rời người đàn ông của mình, tôi không hề có ý định sẽ yêu ai. Ngay cả khi anh ta đi lấy vợ mới. Tôi chỉ biết khóc và đau khổ, vì tại sao anh ta lại quên tôi, quên con nhanh như vậy. Nhưng đàn ông mà, khi họ đã cạn tình thì không có gì để nói.
Tôi yêu con, thương con, hai mẹ con dựa vào nhau mà cố gắng. Và không hiểu sao, thời gian ấy, tôi lại có cảm tình với một người đàn ông cùng cơ quan. Có lẽ, vì lúc đó, người chồng cũ của tôi lấy vợ nên tôi không còn hi vọng nữa. Và trái tim tôi đã rung động trước sự chânh thành, nhiệt tình mà anh ta dành cho mẹ con tôi.
Anh ta biết tôi đã có gia đình, có con nhưng không để tâm. Vẫn thường xuyên tới nhà tôi, lo lắng cho tôi, quan tâm tôi hết mực. Mỗi cuối tuần, anh ta thường xuyên mua thức ăn tới, vào bếp nấu nướng cho hai mẹ con tôi. Nhìn con quấn anh ta, tôi cảm thấy ấm lòng. Đó là một chàng trai chưa vợ, ở tỉnh lẻ, lên đây đi làm và thuê trọ. Tôi cũng thương cảm anh ta rất nhiều. Dù là hơn tôi chỉ có 1 tuổi nhưng nhìn anh chững chạc và rất từng trải. Cũng chính vì sự từng trải ấy mà tôi yêu thương con người này.
Thấy con quấn anh, tôi càng yên tâm hơn. Những bữa cơm đã không chỉ còn hai mẹ con. Chúng tôi vui vẻ bên nhau, ăn cơm đầm ấm như một gia đình. Tôi còn tưởng chúng tôi chính là một gia đình hạnh phúc.
Và ngày hôm ấy, khi anh tỏ tình với tôi, tôi đã nhận lời yêu anh. Tôi yêu chính con người ấy, nhưng lại lo lắng mình không thể nào vượt qua được rào cản. Tôi sợ sự tự ti của mình sẽ không thắng nổi tình yêu. Tôi sợ anh sẽ không đủ dũng cảm đối diện với mọi người khi họ biết tôi là gái có chồng, có con. Nhưng chính nhờ sự quan tâm, động viên của anh, tôi đã được tiếp thêm sức mạnh.
Anh hứa hẹn với tôi đủ thứ, và thời gian đó, anh đã dọn tới nhà tôi sống và chăm sóc hai mẹ con tôi. Tôi đã thực hiện trách nhiệm của một người vợ với anh, yêu thương lo lắng cho anh. Riêng chuyện có con, chúng tôi chưa tính đến vì tôi đợi khi về ra mắt gia đình anh, tính chuyện cưới xin thì tính sau. Chuyện chúng tôi sống cùng nhau chỉ có hai người chúng tôi biết, đó là bí mật.
2 năm như vậy, tôi đã chăm cso anh rất nhiều. Anh cũng lo cho tôi và con. Nhưng có một điều, anh không nhắc tới chuyện cưới xin nữa. (ảnh minh họa)
2 năm như vậy, tôi đã chăm cso anh rất nhiều. Anh cũng lo cho tôi và con. Nhưng có một điều, anh không nhắc tới chuyện cưới xin nữa. Lúc này, nhờ tôi nói với sếp tổng vì tôi có quan hệ với chị ấy, mà anh đã có một vị trí xứng đáng trong công ty. Tôi nói anh chuyện cưới xin, nhưng thật lạ, anh phớt lờ. Anh bảo, anh chưa muốn cưới.
Tôi choáng vô cùng vì trước đó anh đã từng nói, anh sẽ cưới tôi sớm để mẹ con tôi có danh phận. Bây giờ anh lại nói chưa muốn lấy vợ là sao? Tôi thúc giục anh rất nhiều, tôi nói với anh về suy nghĩ của tôi, vì tôi sợ sống thế này sẽ mang tiếng, rồi con tôi cũng sẽ không có một chỗ dựa vững chắc. Khi đó, anh mới nói, anh sẽ không lấy tôi, vì gia đình anh đã định chuyện cưới xin cho anh với người khác.
Tôi bàng hoàng hỏi anh tại sao, anh phản ứng rất thản nhiên rằng, anh không hề yêu tôi. Anh là trai tân, dại gì mà đi lấy một cô gái có chồng lại có con. Anh có thừa sức lấy một người con gái ngoan hiền, chưa chồng để làm dâu bố mẹ anh. Anh tính chuyện với tôi chỉ là chơi bời, dựa dẫm. Anh bảo, nếu tôi muốn thì cứ tiếp tục mối quan hệ thế này, dù gì tôi cũng không còn gì để mất. Còn không thì chấp nhận chia tay, anh cũng không cần ở cùng nhà tôi nữa.
Nghe anh nói mà tôi chết lặng, tôi chết cay chết đắng. Tại sao lại có người đàn ông như vậy, tại sao anh lại đóng kịch giỏi thế suốt 2 năm qua. Anh định lừa tôi đến bao giờ đây, định không cho tôi cơ hội nói gì, giải thích gì sao. Anh phũ phàng như vậy, cướp mất tình yêu của tôi, niềm tin của tôi rồi giờ lại đẩy nó xuống vực thẳm. Tôi thực sự chẳng còn chút dũng khí nào. Tôi tưởng người phụ nữ như tôi nếu chân thành vẫn được hạnh phúc, nào ngờ anh ta cũng khinh thường tôi sao?
Tôi cay đắng quá rồi, giờ đây, tôi không biết phải làm sao nữa. Tôi phải sống thế nào đây, thật tội nghiệp cho mẹ con tôi!
Theo VNE
Liệu tôi có bị lộ chuyện mình đi vá trinh? Sau nhiều năm chôn chặt bí mật vá trinh, một lần tôi trót nói với cô em họ, nên bí mật của tôi có nguy cơ đến tai chồng. Tôi phải làm gì đây để giữ hạnh phúc của mình khi tôi biết chắc rằng chồng sẽ không bao giờ tha thứ vì tôi đã lừa dối anh bao năm nay. Tôi là...