Chồng thành đạt, tôi chẳng thấy hạnh phúc
Tôi chỉ mong chồng bình thường, sáng đi làm, tối về ăn cơm với vợ con. Ngày nghỉ được cùng chồng đi siêu thị mua sắm…
Gửi chị Thủy!
Tôi vô tình đọc được tâm sự của chị qua bài viết “Vô phúc lấy phải chồng nhu nhược” vào giờ nghỉ trưa. Thực sự, đã từ lâu tôi mơ ước có một người chồng như chồng chị, có một gia đình với hạnh phúc bình dị như thế. Nhưng ông trời lại không hiểu được mong muốn của tôi.
Tôi ước chồng tôi cứ bình thường, sáng đi làm tối về với vợ con (Ảnh minh họa)
Chồng tôi đúng như mẫu người chị mong muốn, anh đẹp trai, ga lăng, giảo hoạt và thành đạt. Ngoài 30 tuổi anh đã có công ty riêng, đi đến đâu anh cũng được các cô gái ngưỡng mộ. Ngay cả khi họ biết anh đã có vợ và có con. Có lần hai vợ chồng tôi khoác tay nhau đi dự đám cưới người bạn, một cô gái trẻ, xinh đẹp dù biết thừa tôi là vợ anh nhưng cô ta vẫn xin số điện thoại của anh trước mặt tôi.
Công việc bận rộn, cộng với khá nhiều mối quan hệ phức tạp, nên chồng tôi chả có thời gian cho vợ con. Anh thường xuyên đi làm về muộn do bận họp, bận tiếp đối tác, bận đi ký hợp đồng,…
Video đang HOT
Cả tuần, thậm chí cả tháng anh chẳng ăn chung với mẹ con tôi một bữa cơm nào. Mọi việc trong nhà từ bếp núc, chăm sóc con cái, chuyện học hành của các con, hay chuyện đối nội đối ngoại tôi đều phải tự mình lo liệu chứ chẳng dám trông chờ vào anh.
Con ốm con đau, tôi cũng một mình lái xe đưa con đi bệnh viện, nói với anh thì cũng chỉ nói để biết vậy thôi, chứ tôi chẳng bao giờ dám mơ đến việc anh sẽ lái xe đưa mẹ con tôi đến bệnh viện.
Cuối tuần, nhìn thấy nhà hàng xóm đưa vợ con đi siêu thị, đi mua sắm, đi ăn đi uống hay cùng nhau ở nhà dọn dẹp, và ăn với nhau một bữa cơm, cùng nhau ngồi xem một bộ phim hay một chương trình giải trí trên tivi mà tôi cũng cảm thấy thèm, thấy khao khát. Khao khát về hạnh phúc của tôi bình dị vậy thôi, nhưng cũng khó lắm. Chồng tôi bận tối ngày, và những chuyến công tác cứ triền miên, có ngày nghỉ thì anh lại tụ tập bạn bè, đối tác đi đánh golf, đi câu cá.
Tôi chưa bao giờ bắt gặp chồng ngoại tình, hoặc công khai cặp kè với người đàn bà nào khác, nhưng tôi tin chắc chắn rằng tôi không phải người phụ nữ duy nhất của anh lúc này. Nhiều người cũng nói đến tai tôi về người phụ nữ bí mật của chồng, nhưng chồng tôi thì không bao giờ thừa nhận chuyện đó, anh vẫn nói chỉ yêu mình tôi và không có người phụ nữ nào khác ngoài tôi. Nhưng linh cảm của một người đàn bà, một người vợ cho tôi thấy những điều anh nói là không đúng.
Đã có một thời gian, cứ nghĩ đến chuyện chồng có người đàn bà khác là tôi như phát điên, tôi muốn tung hê tất cả rồi cho mọi chuyện đến đâu thì đến. Tôi sẽ ly dị anh và tự mình nuôi con, nhưng rồi khi bình tĩnh lại tôi lại không dám làm, người ta nói vợ chồng “một ngày cũng nên nghĩa”, vợ chồng tôi sống với nhau đã trên 10 năm, có với nhau hai đứa con, không thể nói ly dị là có thể ly dị được, còn các con tôi nữa, là một người mẹ, tôi chẳng dám tước đi một gia đình trọn vẹn của các con.
Nhiều lần tôi nghĩ, giá như chồng tôi chỉ bình thường, sáng đi làm, tối về với vợ con, ngày cuối tuần nghỉ ở nhà cùng vào bếp với vợ thì có lẽ anh sẽ không bận rộn và có nhiều mối quan hệ ngoài xã hội như thế. Tôi cũng sẽ chẳng phải chấp nhận san sẻ chồng mình với bất cứ người phụ nữ nào. Đằng này, anh giàu có, anh thành đạt, nên anh chẳng phải của riêng mẹ con tôi.
Anh thành đạt là vậy, giàu có là vậy, về vật chất, sống với anh tôi chẳng thiếu thứ gì. Nhưng sao trái tim tôi vẫn cảm thấy lạnh lẽo, tôi vẫn cảm thấy mình cô đơn và không hạnh phúc bằng những người đàn bà khác.
Theo Đất Việt
Chồng giàu, giỏi, tôi vẫn thấy mình bất hạnh
Lấy được người chồng thành đạt, giàu có, nhưng tôi vẫn cảm thấy mình thật bất hạnh.
Tôi 28 tuổi, chồng hơn tôi 4 tuổi, anh là một người đàn ông thành đạt, giàu có, ga lăng và là niềm mơ ước của rất nhiều cô gái. Ai cũng nói tôi tốt số được anh để mắt tới. Tôi cũng từng nghĩ như vậy, và tự hào vì có được anh.
Lấy được chồng giàu, giỏi, tôi vẫn thấy mình bất hạnh (Ảnh minh họa)
Chúng tôi đã từng có thời gian hẹn hò rất thú vị và một đám cưới đẹp như mơ, tôi tràn ngập trong hạnh phúc vì đã lấy được một người chồng giỏi giang, giàu có, ga lăng. Cưới xong, anh đưa tôi đi tận hưởng tuần trăng mật ở Châu Âu, bạn bè nhiều người ghen tỵ với hạnh phúc của tôi.
Nhưng hạnh phúc thật ngắn ngủi vô cùng. Kết thúc tuần trăng mật, chồng tôi bắt đầu lao vào công việc, anh đi công tác triền miên, hết tỉnh này đến tỉnh khác, và chuyến đi nào cũng kéo dài ít nhất là nửa tháng hoặc cả tháng trời.
Tôi ở nhà một mình với mẹ chồng, nhà chồng tôi có 2 chị gái đã đi lấy chồng nhưng thứ 7, chủ nhật nào cũng qua chơi, bố chồng tôi mất sớm. Mẹ chồng tôi chưa bao giờ cảm thấy hài lòng từ khi tôi và chồng yêu nhau, nên cưới nhau về bà luôn tỏ thái độ không hài lòng với tôi, bà luôn chê trách tôi vụng về và đoảng tính. Bà liên tục kêu rằng, chồng tôi ăn phải bùa bả gì mà lại lấy tôi làm vợ, những người chị nhà chồng cũng không thích tôi, nên thường xuyên gây khó dễ cho tôi mỗi khi họ đến nhà.
Mẹ chồng và các chị chồng còn luôn tìm cách nói xấu tôi với chồng, chồng tôi lại nóng tính, nên lần nào về nhà anh cũng chẳng thèm hỏi xem có đúng hay sai mà chỉ quay sang chửi rủa tôi, thậm chí đánh tôi.
Mọi chuyện càng trở nên tệ hại khi tôi sinh được một đứa con gái, vốn đã không thích con trai cưới tôi, nên khi tôi sinh đứa con gái mẹ chồng tôi lại càng khó chịu ra mặt. Sinh con được hai ngày, chồng tôi thì đi làm xa, mẹ chồng thì bỏ đi chùa từ sáng đến tối mới về, ô sin mẹ chồng cũng không cho thuê. Mẹ đẻ tôi chưa kịp lên chăm con, nên cả ngày hôm đó tôi nhịn đói và nằm khóc trong hờn tủi.
Hôm sau, mẹ đẻ tôi lên chăm tôi, mẹ tôi làm giáo viên dạy cấp 2 ở quê. Mẹ xin nghỉ việc, dự định sẽ ở lại chăm sóc con một tháng trời, nhưng mẹ tôi không thể ở được vì thái độ của mẹ chồng. Có lẽ mẹ chồng không thích mẹ đẻ tôi ở đó, nên bà liên tục quát mắng bâng quơ, rồi trách móc nhà vệ sinh bẩn thỉu, ai dùng mà không chịu cọ để mùi hôi thối, bà còn xách mé tôi và mẹ là lũ nhà quê này nọ. Tôi thì đã quá quen với những kiểu chửi đó rồi, còn mẹ tôi, bà không chịu được. Mẹ tôi tự ái rớt nước mắt, nên chỉ chăm sóc tôi một tuần rồi bỏ về. Mẹ bảo, mẹ không chịu đựng được sự xúc phạm.
Tôi bàn với chồng và xin mẹ chồng cho thuê ô sin, nhưng mẹ chồng tôi không đồng ý, chồng tôi thì không dám trái ý mẹ bao giờ. Bà bảo để đấy bà làm, nói vậy nhưng bà cứ bỏ đi tối ngày, hôm thì đi chùa, hôm thì đi chơi. Bà cố tình làm vậy để không chăm sóc tôi, rồi lần nào bà giặt giũ cho tôi được là bà lại chửi rủa, "bây giờ phải gọi là mẹ dâu chứ con dâu gì".
Không chịu nổi những lời ám chỉ, tôi đành phải tự dậy nấu ăn và giặt giũ lúc mới sinh được nửa tháng trời. Mỗi lần mẹ tôi điện thoại lên, hai mẹ con lại khóc, nhưng mẹ cũng không dám lên chăm tôi, vì không chịu được những lời lẽ độc địa, xúc phạm từ mẹ chồng.
Chồng tôi không bao giờ hiểu được những điều đó, vì tôi không muốn kể. Bởi tôi biết, có kể ra thì anh cũng không bao giờ tin những điều tôi nói, bởi đối với anh, mẹ là một người phụ nữ tuyệt vời, nhân hậu và yêu thương con cháu vô bờ.
Bây giờ con tôi đã được gần 2 tuổi, chồng tôi vẫn đi tháng ngày, không mấy khi ở nhà với mẹ con tôi. Nhưng mỗi lần về thì anh lại nghe mẹ chồng nói xấu tôi và hai vợ chồng lại cãi nhau. Nhiều khi tôi cứ nghĩ, giàu để làm gì, chồng làm lương mỗi tháng hàng trăm triệu thật, nhưng thay vì cảm thấy hạnh phúc thì tôi thấy mình bất hạnh.
Theo Đất Việt
Gái làng chơi quyết 'chài chồng tôi' để một bước làm bà chủ Tôi như chết sững không thốt nên lời, tất cả chỉ là màn kịch của cô ta, khi không giữ được trái tim của con trai thì quay sang mồi chài bố. Hóa ra những ngày sau khi con trai tôi đi, cô ta đến nhà cũng chỉ để ỡm ờ, quyến rũ chồng tôi. Tôi cười chua chát mà chẳng biết mình...