Chồng thăng chức, vợ vẫn quét rác ngoài đường và cú điện thoại định mệnh trong đêm
Đêm đó, chúng tôi uống rất nhiều. Mọi người chúc mừng tôi liên tục. Đến khoảng 10h, tôi thấy có điện thoại, thấy vợ gọi, tôi tắt luôn rồi tiếp tục cuộc vui, 1 phút sau, có đến 10 cuộc từ số máy lạ…
Tôi và An là bạn cùng xóm từ bé, cả hai gia đình đều nghèo nên chúng tôi đều biết thân biết phận. An học rất giỏi nhưng vì nhà cô ấy quá nghèo nên sau khi cố gắng học xong cấp 3, An không thi đại học giống tôi mà lên thành phố làm thêm. Mẹ tôi nói rằng, đời mẹ đã khổ rồi nên dù có vay mượn hay chịu khổ cực như thế nào thì cũng cho tôi đi học đầy đủ. Tôi đỗ đại học và lên thành phố cùng An.
Cả hai chúng tôi đã trải qua quãng thời gian tuổi trẻ đầy cơ cực cùng nhau. An rửa bát ở một nhà hàng, ngoài ra, tối về em còn nhận thêm đồ để gia công. Tuy vất vả nhưng nếu ai thuê làm việc gì An cũng đều nhận, mong muốn duy nhất lúc đó của em là có tiền phụ giúp gia đình. Nhờ có An nên những chuỗi ngày làm sinh viên của tôi bớt khốn khó hơn. An cứu tôi bằng những bữa ăn của em, những lần em
Chính sự chăm sóc chu đáo của An đã khiến tôi cảm động vô cùng. Và chúng tôi đã yêu nhau lúc nào không hay. An chu đáo và tình cảm, tôi biết rằng nếu có người phụ nữ như thế ở bên cạnh mình thì cuộc đời tôi sẽ hạnh phúc lắm.
Video đang HOT
Tôi tốt nghiệp đại học và đi làm, sau 6 năm yêu nhau, chúng tôi quyết định làm đám cưới. Lúc này, An đã xin vào làm công nhân đô thị. Vợ chồng trẻ, lại nghèo nhưng căn nhà trọ của chúng tôi luôn tràn ngập niềm vui. Tôi cũng đã nghĩ rằng mình rất may mắn khi có một người vợ hiền thảo như An.
Tôi tốt nghiệp loại giỏi và xin được việc ở một công ty lớn. Cuộc sống của gia đình tôi từ đó cũng được cải thiện hơn rất nhiều. An ngoài công việc làm công nhân vệ sinh thì còn nhận đồ về may ở nhà và thỉnh thoảng rảnh còn đi giúp việc theo giờ.
Tôi chưa bao giờ để ý đến công việc của vợ mình cho đến khi công ty tổ chức tiệc cuối năm và sếp gợi ý nhân viên đến dự cùng với người bạn đời. Lúc này, tôi mới nhìn lại vợ, từ bao giờ, cô gái có đôi mắt đen láy, làn da trắng như trứng gà bóc đã đen sạm lại, những nếp nhăn trên mặt cũng xuất hiện nhiều hơn. Và vợ tôi cũng không có một bộ đồ nào cho tử tế. Tôi thấy ái ngại cho An và không nói cho cô ấy về bữa tiệc của công ty.
Từ đó, tôi tránh tối đa việc nói về vợ. Vợ đồng nghiệp của tôi toàn có công việc ổn định, ngồi phòng máy lạnh, còn vợ tôi phải phơi mặt ngoài đường, bất kể ngày hay đêm. Cũng từ đó, tôi thấy xấu hổ khi có một người vợ quét rác.
Công việc của tôi ở công ty rất tốt. Tôi có chuyên môn và được sếp trọng dụng. Sau 5 năm làm việc ở công ty, tôi được cất nhắc lên làm trưởng phòng, 2 năm sau, tôi được lên làm phó giám đốc.
Ngày nhận được quyết định thăng chức, tôi mừng rơi nước mắt, cuối cùng những cố gắng của tôi trong chừng ấy năm đã được đền đáp. Tôi thông báo cho An, vợ tôi nghe tin thì rưng rưng nước mắt. Tôi bảo với An rằng, giờ kinh tế khá hơn rồi, em hãy nghỉ việc ở công ty môi trường đi, chứ cái kiểu chồng làm phó giám đốc, vợ đi quét rác trông thật khó coi.
Nhưng An kiên quyết không chịu. Em bảo rằng em đã vất vả lắm mới có được ngày hôm nay nên em sẽ cố gắng làm, không muốn lâm vào tình trạng thất nghiệp. Tôi gắt lên với vợ: “Em không nghĩ cho em thì cũng phải nghỉ cho anh chứ? Giờ anh làm giám đốc mà vợ vẫn đi quét rác thì coi sao được. Thật là mất mặt”.
Sau câu nói đó, tôi thấy An quay đi rồi đưa tay lên lau nước mắt. Ngày hôm sau, tôi đi làm với chức vụ mới, tôi có tổ chức một bữa tiệc để đãi nhân viên. An bảo rằng em bận làm ca đêm nên không đến được, tôi cũng không nài nỉ vì tôi không muốn cô vợ quét rác của mình có mặt trong ngày trọng đại đó để tr thành đề tài bàn tán của mọi người.
Đêm đó, chúng tôi uống rất nhiều. Mọi người chúc mừng tôi liên tục. Đến khoảng 10h, tôi thấy có điện thoại, thấy vợ gọi, tôi tắt luôn rồi tiếp tục cuộc vui, 1 phút sau, có đến 10 cuộc từ số máy lạ, tôi nghĩ rằng, đó là An lấy sim khác gọi nên mặc kệ.
Tôi về nhà lúc 1h sáng nhưng nhà cửa lúc đó vắng tanh. Tôi lấy điện thoại ra định gọi cho vợ thì thấy vô số cuộc gọi khác từ chị, mẹ vợ.
Linh tính có chuyện chẳng lành, tôi gọi lại thì nghe tiếng mẹ vợ tôi thổn thức: “Con đi đâu mà giờ mới cầm máy, vào viện ngay chứ vợ con nguy lắm”.
Câu nói của mẹ vợ khiến tôi bừng tỉnh. Tôi vội lao vào viện. An nằm đó, đầu đầy băng trắng, m.áu vẫn còn thấm đỏ ra ngoài, chân của vợ tôi cũng băng bột. Tôi gần như sắp khóc, tiếng mẹ vợ tôi run rẩy: “Nó bị mầy thằng đua xe đâm phải, bác sỹ bảo nguy lắm”.
Tôi rụng rời. Lúc này tôi mới biết rằng mình thật ích kỷ và vô ơn. Chính An là người đã giúp tôi có được ngày hôm nay bằng công việc của cô ấy. Vậy mà tôi lại mặc cảm vì có một cô vợ làm nghề quét rác, tôi cầm lấy tay vợ, nói lời xin lỗi. Tôi mong rằng vợ tôi nghe thấy và tỉnh lại để cho tôi có cơ hội chuộc lại lỗi lầm.
Theo Phununews