Chồng tệ bạc hắt hủi con ruột, mẹ chồng đã làm một việc khiến cả tôi và chồng sững sờ
Trên đời này, tôi chưa thấy một bà mẹ chồng nào lại đối xử với con dâu còn tốt hơn con đẻ. Thậm chí bà còn làm một việc tôi chưa bao giờ ngờ tới.
Tôi sinh ra thì mẹ tôi cũng mất. Bố tôi vì thế mà ác khẩu với tôi rất nhiều. Ông cho rằng, vì tôi mà mẹ tôi như vậy. Tôi lớn lên trong những trận đòn của bố. Vì quá xót nên năm tôi lên 5 tuổi. Bà ngoại tôi mang tôi về nuôi. Bố cũng đi lấy vợ khác và từ đó chưa bao giờ ngó ngàng gì đến cuộc sống của tôi.
Bà tôi qua đời đúng cái ngày tôi nhận bằng tốt nghiệp cấp 3. Hôm đó trời mưa tầm tã, tôi đã khóc suốt cả tháng trời. Tôi suy sụp hoàn toàn bởi người thân yêu duy nhất trên cõi đời này không còn nữa. Tôi tạm ngừng việc học xin đi làm thêm ở một quán ăn bình dân. Túc tắc qua ngày tôi cũng nguôi ngoai đi phần nào nỗi nhớ thương Ngoại.
Thời gian làm việc ở quán ăn, tôi gặp anh. Anh hành nghề lái xe tải, thường xuyên tạt vào quán của tôi làm nhậu cùng hội bạn. Tình yêu nhanh chóng nảy nở. 5 tháng sau đó tôi phát hiện mình có thai.
Nhưng thay vì cách anh vẫn ngọt ngào với tôi, anh ta lộ bản chất thật sự. Anh ta vứt cho tôi một xấp tiền rồi bắt tôi tự đi giải quyết. Đau đớn, nhưng không dám bỏ đi đứa con của mình, tôi đánh liều về gặp mẹ anh.
Video đang HOT
Tôi hồi hộp đến độ cả đêm hôm trước không tài nào chợp mắt được. Nhưng may mắn đến với tôi một lần nữa. Mẹ anh khi biết chuyện, bà ôm tôi khóc rồi tức tốc gọi con trai về bàn chuyện cưới xin.
Vì tôi không còn họ hàng nên đám cưới tổ chức khá giản dị tại nhà trai. Suốt buổi lễ, chồng tôi luôn vác bộ mặt như đưa đám. Đêm tân hôn còn thảm hại hơn, anh ta bỏ mặc tôi một mình đi nhậu tận khuya với đám bạn. Về nhà còn lớn tiếng la lối tôi, nói tôi là loại con gái mồ côi, lừa anh ta vào tròng, nếu mẹ chồng không can thì chắc tôi đã bị anh ta đánh một trận ngay hôm đó.
Tối ấy và nhiều tối sau nữa, tôi đành sang ngủ với mẹ chồng. Bà quả thực vô cùng tâm lý, lúc nào cũng an ủi, vỗ về tôi. Chính điều đó làm tôi có thêm động lực cố gắng vì mối quan hệ này.
Ngày đi đẻ cũng chỉ một mình mẹ chồng sốt sắng lo cho tôi. Còn chồng thì hiển nhiên không thấy đâu. Con tôi sinh ra giống chồng như đúc. Những ngặt một nỗi, vì quãng thời gian mang bầu, tôi và chồng ít gần gũi nên sau khi sinh xong, tôi không có sữa cho con bú. Nhìn con khóc mặt mũi đỏ tía tai mà trái tim tôi quặn thắt.
Nghĩ cảnh cơ cực có chồng mà cũng như không. Mẹ chồng thấy thế cũng ôm tôi khóc theo. Bà làm đủ mọi cách, chạy vạy khắp nơi xin sữa cho con tôi. Bà nói “tội cháu bà quá, nhất định bà sẽ không để mẹ con con phải khổ nữa đâu”. Thật may, con tôi có vẻ cũng hiểu nỗi lòng của tôi và mẹ chồng, không quấy khóc nhiều mà rất ngoan.
Cứ nghĩ nhìn thấy con chồng tôi sẽ thay tâm đổi tính nhưng không. Anh ta thờ ơ với mẹ con tôi đến đáng sợ. Chưa một lần bế con, chưa một lần pha sữa cho con. Con quấy khóc mà tôi và mẹ đều đang bận thì anh ta vẫn ung dung xem phim, chơi game không cần quan tâm. Lại còn cáu gắt rồi bỏ ra khỏi nhà.
Con tôi lớn dần, chả hiểu sao dù rất ít bế nhưng con tôi cứ sán gần bố nó. Như người ta thì quay ra ôm con một cái, còn chồng tôi thì lạnh lùng hắt hủi khiến con ngã dúi dụi. Xung đột vợ chồng tôi cũng vì thế mà ngày một tăng lên. Mỗi lần như vậy, mẹ chồng tôi đều mắng chồng té tát và quay ra xoa dịu tôi.
Đỉnh điểm là hôm con tôi sốt 40 độ, con co giật mà gọi mãi chồng không thấy. Bác sĩ nói hôm đó nếu không đến kịp thời, con tôi sẽ bị dị tật vĩnh viễn.
Hôm ấy, tôi thấy mẹ chồng khóc rất nhiều. Bà nói với tôi, “hay thôi, con để con lại cho mẹ nuôi, đi đến một nơi khác, làm lại cuộc sống từ đầu. Con còn trẻ, hãy tìm ai đó yêu thương con rồi kết hôn. Mẹ sẽ đứng ra đại diện nhà gái tổ chức cho con. Cũng là một kiếp phụ nữ, nhìn con khổ thế này mẹ thực không đành lòng. Thằng con của mẹ nó bất hiếu, nó không biết trân trọng thì đừng cố gắng khổ vì nó con à”.
Rồi bà đuổi thẳng chồng tôi ra khỏi nhà. Cả tôi và chồng đều bất ngờ với những câu nói và hành động của mẹ. Chồng tôi gầm lên “Mẹ coi một đứa người dưng còn hơn con mẹ. Con sẽ đi cho mẹ vui. Nhưng dù mẹ có bất cứ vấn đề gì con cũng sẽ không bao giờ bận tâm.”.
Rồi quay ra nói với tôi “Cô hay lắm. Thứ con gái như cô cũng biết mưu mô đấy”.Trên đời này thực tình chắc chỉ có mẹ chồng tôi là bảo con dâu đi lấy chồng khác. Bà yêu tôi còn hơn cả con ruột. Mẹ đối xử tốt với tôi như thế, làm sao tôi có thể đi lấy người khác được đây. Nhưng chẳng lẽ tôi cứ sống mãi như thế này?.
Theo Phununews
Tôi mắc bệnh sợ xã hội
Bước vào lớp tôi không dám quay sang nhìn ai. Tôi có thể ngồi trong nhà vệ sinh trường suốt giờ ra chơi chỉ để khóc.
Có lẽ bài viết của tôi sẽ bị lạc lõng trong vô số những bài viết về tình yêu, gia đình. Nhưng tôi vẫn muốn tâm sự với mọi người về căn bệnh tâm lý mà tôi đang gặp phải, vì chẳng có ai để chia sẻ và lắng nghe tôi cả. Tôi phát hiện mình mắc căn bệnh này từ khi chuyển lên học cấp 3 tại một trường nổi tiếng của thành phố. Tôi ở nhà trọ một mình, vừa học vừa làm việc nhà. Tôi cứ ngỡ rằng cuộc sống ở thành phố sẽ mở ra một trang mới nhưng không, vừa bước vào lớp tôi đã không thể bắt chuyện được với ai, cảm thấy họ quá khác mình. Tôi chẳng biết nên nói những gì với họ. Mọi chuyện cứ kéo dài ngày này qua ngày khác, bước vào lớp tôi chỉ ngồi một mình, không dám quay sang nhìn ai cả. Tôi cũng rất sợ giờ ra chơi vì không có ai nói chuyện cùng. Tôi có thể ngồi trong nhà vệ sinh trường suốt giờ ra chơi chỉ để khóc. Tôi muốn tâm sự với bố mẹ ở quê nhưng họ cứ bảo tôi nhất thời chưa quen với cuộc sống mới nên vậy thôi, rồi họ lờ đi những gì tôi kể.
Ảnh minh họa
Tôi nhút nhát, sợ mọi thứ. Mỗi lần ra đường tôi lại lo lắng không biết mình trông có ngớ ngẩn không, mình béo quá có nên vào shop này mua quần áo không, tôi sợ mọi người đánh giá về mình. Mỗi khi ai đó nhìn, tôi lại nghĩ họ đang đánh giá mình về điều gì đó, kể cả ăn ở nơi công cộng tôi cũng rất ngại. Có thể mọi người nghĩ những nỗi sợ đó rất ngớ ngẩn nhưng với một người bị bệnh này nó là những nỗi ám ảnh nhỏ, chồng chất lên từng ngày và rồi trở nên thật đáng sợ. Với hầu hết mọi người, bị chỉ trích chỉ là một phần không vui vẻ, thỉnh thoảng xảy ra trong cuộc sống, nhưng những người mắc hội chứng ám ảnh, sợ xã hội, họ lại tin rằng bản thân sẽ bị phê phán và hắt hủi mỗi lần ở gần người khác. Họ cũng tin rằng sẽ có tổn thất cá nhân lớn khi bị chỉ trích.
Có một lần vào hè lớp 10 tôi đăng ký khóa học bơi, sau khi đã đấu tranh tư tưởng quyết liệt nhưng cũng phải bỏ ngang vì thầy bỏ bê không quan tâm tới, với lại tôi thấy rất ngại khi mặc đồ bơi (tôi béo, lùn). Hay có lần tôi liều đi tham gia một hoạt động ngoại khóa của trường, sau đó cũng bị cho ra rìa vì nói chuyện quá nhạt nhẽo. Còn rất nhiều những trải nghiệm xấu hổ khác mà tôi đã trải qua. Một thời gian dài tôi chỉ đi học rồi về nhà đặt thức ăn trên mạng, không gặp gỡ ai (mà có lẽ không ai nhớ tới tôi). Tôi chỉ biết khóc rồi hành hạ bản thân. Đã nhiều lần tôi tự nhủ phải mạnh mẽ, ra ngoài tiếp xúc với mọi người nhưng không lần nào làm được. Tôi cũng có một vài người bạn rất thân nhưng họ cũng bận, có công việc riêng, không ai có đủ kiên nhẫn để nghe tôi than vãn cả ngày. Bây giờ đã 2 năm trôi qua, tôi đang học lớp 11 nhưng tôi vẫn như một đứa con nít, mỗi khi cần mua gì đều nhờ cô hàng xóm mua hộ. Tôi cũng không tự sử dụng phương tiện giao thông được. Bố mẹ gửi một chị giúp việc lên chăm sóc nhưng tôi cũng không cảm thấy khá hơn, còn thấy khó chịu và chỉ muốn một mình.
Mấy tháng gần đây tôi lại thêm nhiều nỗi sợ khác, đặc biệt là nỗi sợ chết. Tôi cảm thấy mình thật vô dụng, thời gian sống có hạn mà tới giờ vẫn chưa làm được gì, còn làm gánh nặng cho bố mẹ. Tôi ước mình là một vật gì đó vô tri vô giác, không sống cũng không chết để không phải đối mặt với những nỗi sợ ấy. Tối nào tôi cũng suy nghĩ về cái chết rồi sợ hãi và tự hoảng loạn. Áp lực học tập năm cuối cấp cũng khiến tôi bị đau nửa đầu dữ dội nhưng đi khám nhiều bệnh viện lại bảo là bình thường, ngủ sớm là được. Giờ tôi rất buồn, không biết tâm sự cùng ai. Tôi chia sẻ với bạn đọc mong mọi người cho một lời khuyên để thoát khỏi căn bệnh này, để có thể lại hòa nhập cùng xã hội. Mong mọi người đừng có những lời chế giễu về bệnh của tôi và cho rằng đó là ngớ ngẩn. Cảm ơn các anh chị đã đọc tâm sự này.
Theo Phununews
Hắt hủi chàng đi xe số để nhận lời yêu anh phó phòng lái ô tô sang và 1 cái kết bất ngờ Biết được sự thật về chàng trai "điều kiện kém" mà mình từng quay lưng để đến với anh phó phòng bảnh bao, hào nhoáng hơn, nàng tức phát điên, tiếc nuối muốn chết. Nhưng bây giờ thì còn làm gì được... Nàng 27 tuổi, thông minh, xinh xắn, công việc ổn định. Một ngày, nàng tình cờ quen được một anh chàng...