Chồng say tình tại phòng làm việc
Hai kẻ đang say nhau ấy bị giật mình khi tiếng kẹt cửa, còn tôi vùng bỏ chạy.
Chứng kiến chồng say tình tại phòng làm việc…
Chồng tôi là người đàn ông rất thành đạt, Phó GĐ Cty lớn chuyên về kinh doanh vật liệu xây dựng. Tôi kém chồng hơn mười tuổi, xinh đẹp và là người phụ nữ khá yên phận. Sự đổ vỡ trong gia đình là một cú sốc ghê gớm đối với tôi. Hôm đó, Cty chồng tôi liên hoan khi doanh số vượt mức, vừa là để thưởng cho nhân viên, vừa là để củng cố lại sự phát triển. Một bữa tiệc đứng linh đình tổ chức tại Cty. Chồng tôi bảo tôi mang đồ ăn về cho bố mẹ chồng, vì bố mẹ chồng tôi quá già, anh ấy muốn ông bà chứng kiến sự thành đạt của con cái. Tôi vội vã mang cơm về cho bố mẹ rồi cho hai đứa con ăn uống xong, quay trở lại Cty. Lúc này, bữa tiệc vẫn đang sôi nổi, ngó quanh không thấy chồng đâu, tôi đi vào phòng làm việc của chồng, chỉ định ngồi nghỉ ngơi một lát cho khoảng thời gian đi lại vừa xong. Nhưng khi vừa mở cửa, tôi thấy cảnh tượng kinh khủng nhất mà tôi từng chứng kiến. Chồng tôi và cô thư ký không có mảnh vải nào trên người. Tôi như bị đơ khi nhìn cảnh tượng đó. Hai kẻ đang say nhau ấy bị giật mình khi tiếng kẹt cửa, còn tôi vùng bỏ chạy như con thú bị mũi tên xuyên bất ngờ vào chỗ hiểm. Tôi lao về nhà, chạy một mạch lên tum, ngồi ủ rũ, cắn môi đến chảy máu ròng ròng. Nỗi đau lớn đến mức, tôi không còn thấy đau đớn.
Một tuần liền, tôi “cấm cung” trong phòng riêng, không giao tiếp với bất cứ ai, chỉ uống nước lọc cầm hơi. Bảy ngày trong phòng tôi suy nghĩ xem mình sẽ sống tiếp với người chồng phản bội trơ trẽn kia thế nào? Tôi sẽ quên đi, tha thứ hay tôi sẽ ly hôn ôm theo hai đứa con với hai bàn tay trắng? Cuối cùng, tôi đã chọn cách mà chính bản thân tôi cũng không ngờ. Tôi vẫn chấp nhận sống với chồng tôi và mỗi lần anh đòi quan hệ, tôi đều nằm yên cho anh thích làm gì thì làm. Cơ thể tôi không những không đáp lại cho anh bất cứ yêu thương nào, mà chỉ có sầu hận. Tôi căm thù người đàn ông này vô cùng.
Nỗi đau lớn đến mức, tôi không còn thấy đau đớn (Ảnh minh họa)
Sau ba năm sống trong tình trạng yêu “khúc gỗ”, anh bắt đầu thấy nản, và tôi cũng thực sự “cạn tình”. Anh muốn nhường ngôi nhà, bố mẹ anh và hai con cho tôi. Vì tôi và ngôi nhà này đã có sự gắn bó. Còn tôi, tôi chỉ mong được giải phóng khỏi anh, sự phản bội đáng kinh tởm. Nhưng tôi thấy sự căm thù khiến tôi trở thành người đàn bà không phải vừa. Tôi không chịu để anh “rời khỏi tôi” dễ dàng thế…
“Bòn rút” tiền của chồng…
Cuộc sống địa ngục kéo dài mãi sẽ mệt mỏi. Nhưng tôi không thể ly hôn, cùng hai đứa con bỏ đi và không có đồng xu dính túi. Vì từ trước tới nay, mọi chi tiêu trong gia đình, tôi đều được chồng đưa cho hằng tháng. Kể từ khi tôi quyết định sống “bằng mặt nhưng không bằng lòng”, tôi quyết định lập chiến dịch bòn rút tiền của chồng.
Từ những việc nhỏ nhất như có giỗ chạp hoặc đi lễ, học hành cho con, tôi đều yêu cầu chồng đưa số tiền gấp đôi, gấp ba thực tế. Và cho đến bây giờ, tôi đã có một ngôi nhà riêng, để có thể yên tâm cho cuộc sống độc thân không chồng của mình.
Chồng tôi là người làm kinh doanh, anh ấy thừa biết tôi “bòn tiền” của anh ấy. Nhưng anh ấy vẫn đáp ứng tất cả mọi đòi hỏi của tôi. Có lần, như đoán được mục đích của tôi, chồng tôi nói: “Thôi, đằng nào em cũng chịu đựng sự việc này ba bốn năm rồi. Hãy cố chịu đựng thêm, đừng ly hôn nữa. Vì con sắp vào cấp ba rồi. Ly hôn sẽ làm khổ con”.
Video đang HOT
Nghe chồng nói, tôi cũng xuôi xuôi. Nhưng hình ảnh phản bội của chồng tôi ngày trước khiến tôi vẫn ghê tởm và không thể yêu anh được. Tôi không thể gần gũi anh như người đàn bà đang yêu, được yêu… Và cuối cùng, tôi vẫn quyết định đi con đường riêng sau bao day dứt, dằn vặt.
Hiện giờ, chồng tôi đã công khai tình mới, còn tôi đã có ngôi nhà riêng nhưng vẫn sống với bố mẹ chồng và hai con. Tôi không hề thấy ghen tuông khi thấy chồng tôi có bồ mới. Với tôi, điều ấy không hề làm tổn thương đến tôi vì tôi không còn yêu anh nữa.
Theo 24h
Em sẽ ngừng yêu anh
Người ta bảo kẻ ra đi là kẻ mạnh vậy em là kẻ - chiến - thắng - mang đầy vết thương. Anh! Có lẽ đây cũng là những dòng cuối cùng em viết cho anh. Chúng mình rất khó để buông tiếngchia tay phải không anh?! Bởi tất cả đã đi quá xa khiến chúng ta khó quay đầu trở lại.
Nếu có một điều ước em sẽ ước cho hai ta chỉ như hai đường kẻ song song để được đi bên đời nhau mãi chứ không muốn là hai đường cắt nhau chỉ một lần rồi xa nhau mãi mãi. Giá như em đừng gặp anh, giá như em đừng yêu anh nhiều quá. Nhưng sự thật vẫn mãi là sự thật bởi cuộc sống chẳng bao giờ có hai từ "giá như"...
Như những câu chuyện em đã viết về cô gái ấy và chàng trai kia thì hôm nay em sẽ viết về chính em - một kẻ thất bại trong tình trường, đã nếm quá nhiều nỗi đau nhưng không thiếu những phút giây hạnh phúc.
Được gặp anh không biết nên cho đó là điều may mắn hay xui xẻo nhưng em tin đó là định mệnh, nghe có vẻ hào nhoáng, văn vẻ, mĩ miều... nhưng đôi khi nên tin vào số phận.
Em không nghĩ là mình sẽ yêu anh, càng không nghĩ mình bên nhau lâu đến thế. Khi yêu anh, em mới hiểu được thế nào là hạnh phúc, thế nào là niềm đau.
Là hạnh phúc khi anh luôn làm em cười, luôn mang đến em những niềm vui dù nhỏ nhặt nhất. Chỉ một tin nhắn cũng đủ cho em cười cả ngày, chỉ một giây phút bên anh thôi cũng đủ để em cảm thấy ấm áp, và chỉ một cái siết tay cũng cho em thấy ngọt ngào.
Là niềm đau khi anh mang đến cho em những dối trá, lọc lừa và giấu giếm; là phụng phịu khi đôi ta hờn dỗi; là u ám khi anh hờ hững, vô tâm; là hoen mi khi anh lừa dối; là nhói đau khi anh phản bội...
Khi yêu anh em quên hết mọi thứ xung quanh, em không còn nhớ mình đã từng là trung tâm của vũ trụ. Trong mắt em anh đã là vũ trụ của riêng em rồi và em cũng mơ hồ quá đỗi khi những tưởng rằng với anh, em cũng là vũ trụ, nhưng em đã lầm, em nhận ra rằng em cũng chỉ là một ngôi sao bé nhỏ bỗng dưng vụt sáng để lọt vào mắt anh. Viển vông quá...
Khi yêu anh em đã học tập được rất nhiều điều mà có lẽ nếu không gặp anh em sẽ chẳng bao giờ biết được: lọc lừa, tính toán, thiệt hơn, thị phi và đen tối...
Và khi yêu anh, em cũng update cho bản thân mình nhiều đức tính như cam chịu, nhẫn nhịn, kìm nén và vị tha. Em không thể tin và không thể ngờ mình lại có thể chịu đựng, chấp nhận và bao dung đến thế.
Một lỗi lầm, hai lầm lỗi cứ thế nối tiếp nhau đến những phản bội đầu tiên, em nghĩ mình không thể hơn được nữa nhưng rồi vì tình yêu em đã bất chấp sĩ diện để xóa đi mọi niềm đau đổi lấy yêu thương đang vụn vỡ. Chắp chắp nối nối cuối cùng cũng hoàn hảo nhưng đầy vết xước... lại tiếp tục hứng lấy những lỗi lầm giấu giếm nơi anh. Đau lòng nhưng em im lặng... tiếp tục phản bội, đớn đau, gào thét, tuyệt vọng rồi hụt hẫng. Giới hạn cũng đã đến, bao dung đã cạn kiệt, uất hận trào dâng. Mơ hồ tình yêu réo gọi "Yêu anh cứ yêu thôi, anh là ánh sáng, xin anh lại gần bên em, đừng rời xa em..." lại thêm một lần thứ tha để mang về những vết cắt đớn đau, nhục nhã.
Có rất nhiều người nói rằng họ phục em, ngưỡng mộ em bởi nếu là họ thì họ đã không làm được như thế. Bao dung? Vị tha? Lòng tốt?... nhưng em cho đấy chỉ là nhu nhược mà thôi, vì tình yêu trong em quá lớn làm cho em mờ mắt, ngu muội và ngu ngốc, mơ hồ...
Đã biết đau mà sao không thể bỏ, kết cục hiện rõ mà sao chẳng thể buông để giờ đây khi em nhận ra rằng có lẽ anh mãi chẳng thuộc về em vậy mà em lại ngây thơ khi tin vào những điều anh nói. Anh yêu em mãi mãi là như thế, anh nhớ em, anh cần em, anh chấp nhận tất cả chỉ cần có em, em vẫn mãi là người mà anh yêu thương nhất... Vâng, em tin, em tin những điều anh nói lúc đó là thật. Nhưng tới bây giờ nó chẳng còn là sự thật đâu anh nhỉ?
Bởi chỉ mới hôm trước anh nói anh đang tán lại em, em cảm thấy em đã đúng khi chờ đợi anh và mình lại bên nhau thật hạnh phúc... nhưng rồi đùng cái hôm sau anh đi chơi bên người khác, anh vui vẻ cười đùa với họ thật ấm áp còn em lặng lẽ rơi nước mắt giữa trời lạnh giá trong cái áo sơ mi mỏng manh đợi chờ anh đến. Bên kia chiếc điện thoại là tiếng anh nói cười, bên này tay em cầm điện thoại run run mà nước mắt lặng lẽ tuôn rơi... người khóc kẻ cười. Khi em hỏi về ngày hạnh phúc của đôi mình hôm trước anh trả lại em hai chữ "sai lầm". Có quá chóng vánh và nhanh quá không anh?! Lòng tin và tình yêu của em luôn bị anh trà đạp vậy sao, có đáng không?
Vâng em chấp nhận buông, anh im lặng và chúng mình cùng buông... Lúc em buồn nhất là giây phút em nhận ra trong anh em không hề tồn tại! Cũng là lúc em hiểu ra rằng không có em, anh vẫn hạnh phúc đấy thôi!
Buông tay là điều em chọn để tốt cho tất cả. Người ta bảo kẻ ra đi là kẻ mạnh vậy em là kẻ - chiến - thắng - mang đầy vết thương.
Em sẽ không chúc anh hạnh phúc bên ai đó sau em bởi đó là cái không thuộc về em (Ảnh minh họa)
Có lẽ như bao cái kết của một mối tình không trọn là họ sẽ chửi nhau, nguyền rủa nhau, hay sẽ chúc nhau hạnh phúc. Còn em, em chọn cho mình cách của riêng em. Em sẽ không chúc anh hạnh phúc bên ai đó sau em bởi đó là cái không thuộc về em, người ta gọi là đố kị nên tất lẽ dĩ ngẫu em không chúc anh hạnh phúc bên người. Em sẽ chỉ chúc anh may mắn tìm được ai đó đủ niềm tin, ai đó đủ cam chịu, ai đó đủ vị tha và ai đó yêu anh như em. Em chỉ cần thế thôi, chỉ cần như em là đủ lắm rồi. Mỗi cái "ai đó" anh phải hiểu, chắc gì đã có ai đó hội tụ đủ như em nên anh và gia đình anh đừng hỏi tại sao anh lại yêu em được lâu đến thế, trong khi những người trước chỉ mấy tháng chưa hết hai bàn tay?!
Anh đã từng nói rằng " Anh yêu em điều đó là thật, ở em hội tự tất cả mọi thứ ngoan, hư, ngang, bướng, quan tâm, chăm sóc, sẻ chia, tình yêu... chưa một ai, chưa bao giờ có ai yêu anh và tốt với anh như em. Phải nói là anh thừa nhận rằng mình không xứng đáng để yêu em, nếu em không yêu anh, không lấy anh thì chắc chắn rằng sẽ chẳng còn ai sau này đủ niềm tin để lấy anh nữa. Và anh sẽ cố gắng không để mất em, anh hi vọng sẽ không đánh mất một tình yêu lớn trong đời"... Em đã tin vào những giọt nước mắt ấy của anh là dành cho em, nhưng sao giờ đây anh trả lại em tất cả. Những lời có cánh ấy bay đâu mất rồi?!
Sau tất cả những yêu thương em trao, sau tất cả tấm chân tình mà bố mẹ em đã ban phát (lo đến từng miếng ăn, giấc ngủ, và những cơn đau) anh trả lại họ những thất vọng, não nề và cả những giọt nước mắt. Họ xứng đáng được nhận nó không anh? Còn em, anh trả em tất cả niềm đau, mất mát, nhục nhã, ê chề... cái tôi cao ngất của em cũng bị anh dẫm nát. Còn những yêu thương kia anh ném đi đâu rồi, sao không trả lại em những yêu thương ấy?! Em cần, cần lắm!
Thôi nhé mình chia tay rồi em đã tha thứ tất cả. Em cũng trả chữ hận lại cho anh còn những vết thương kia đang trở mình gợi dậy, dày xéo và bóp méo trong em. Giá như có thể trả lại, em cũng muốn trả nó về nơi anh, nhưng tiếc thay nó đã in quá đậm trong thân xác em rồi, biết bao giờ mới lành lặn mới lành sẹo đây anh và lại biết bao giờ những vết sẹo ấy phai mờ rồi biến mất?Thôi nhé mình chia tay em trả anh về với cuộc sống riêng anh tự do, thoải mái. Không hận anh, không hận nổi anh mà em chỉ hận chính mình, có lỗi với chính bản thân em.
- Hãy nói xin lỗi với chính mình, bởi vì đã từng yêu một người đến nỗi quên cả bản thân.
- Hãy nói xin lỗi với chính mình, bởi vì đã từng vì người khác mà làm khó bản thân.
- Hãy nói xin lỗi với chính mình, bởi vì phải cố gắng giả vờ làm cho bản thân mệt đến không chịu nổi.
- Hãy nói xin lỗi với chính mình, bởi vì có rất nhiều chuyện bản thân đã không học được thế nào là quý trọng.
- Hãy nói xin lỗi với chính mình, bởi vì đã từng quá cố chấp đến nỗi làm tổn thương bản thân.
- Và hãy nói xin lỗi với con tim, bởi vì đã làm đau nó vì một người không xứng đáng.
Cám ơn anh đã đến và dạy cho em biết nhiều điều, đặc biệt là yêu thương. Anh đã dạy em cách yêu thương một người nhưng giờ em phải tự mình học cách quên đi một người đã từng yêu thương.
- Cảm ơn ai đó đã bỏ rơi tôi để tôi biết rằng không có gì là mãi mãi.
- Cảm ơn ai đó đã làm tôi tổn thương để tôi biết cách đứng dậy và mạnh mẽ hơn.
- Cảm ơn ai đó đã lừa dối tôi để tôi biết rằng không phải thứ gì cho đi thật lòng cũng nhận lại một cách thật lòng!
Em không muốn có ngày chúng ta phải xem nhau là bạn vì em không thể đối diện với một người bạn mà em đã dành quá nhiều yêu thương. Nhưng có lẽ trong cuộc sống chúng ta sẽ còn va chạm rất nhiều nên không thể xem nhau là xa lạ, thôi thì hãy cứ chọn cho mình một vai diễn để không khó xử với nhau.
Câu cuối cùng em muốn nói với anh: Em sẽ ngừng yêu anh, nỗi đau của em!
Sương vẫn trải dài trên từng con phố, gió vẫn thổi từng cơn lạnh giá một chiều tà, đêm vẫn sáng đèn, chiếu xuống góc phố với những đợt lá rơi lả tả... mà sao họ vẫn yêu.
Những chuyến đi dài, những cái nắm tay mê mải, những nụ hôn thơ dại, những mảnh tình chóng phai. Người ta vẫn thường mong tình yêu lâu dài, vẫn thường mơ một tình yêu vĩnh cửu nhưng với em, khi ánh đèn pha chiếc AB vụt tắt trước mắt là khi tình yêu của em dừng lại, bắt đầu nung nấu những ý định xa vời mà đôi khi em không biết mình đang tự làm đau chính mình trong đó.
Ai đó đã bảo rằng, tình yêu sẽ hoá giải được hận thù nhưng hình như em đã không làm được vì mỗi người đều có một trái tim để đập, một nhịp đập để yêu.
Theo 24h
Em đã căm hận anh biết bao Nếu có ngày ta vô tình gặp lại nhau, hãy cho em thấy anh đang sống hạnh phúc. Đà Nẵng trong một ngày mưa dầm dề và không ngớt khiến em nhớ đến cái mưa buồn lất phất và dai dẳng ở Huế, nơi em lần đầu gặp anh. Vẫn nguyên vẹn trong em kí ức ngày hôm đó, ngày anh nôn nao...