Chồng sát hại vợ vì không được “quan hệ”: Thương lắm phận trẻ bơ vơ!
Gia đình ly tán, mẹ mất, bố vào vòng lao lý, hai đứa trẻ “trứng gà trứng vịt” một lên 6, một lên 7 con của Hợp về ở với ông, bà nội trong căn nhà tranh xiêu vẹo. Nhìn cảnh tượng ấy, ai cũng chạnh lòng thương cảm.
Đọc lời khai trong các bản cung của Lý A Hợp (SN 1982, trú tại thôn Bản Trang, xã Cốc Mỳ, huyện Bát Xát, tỉnh Lào Cai) chợt thấy đắng lòng. Tình phụ tử, nghĩa phụ thê trong phút chốc đã bị đánh đổi tất cả bởi sự lạnh lùng và tàn nhẫn của người chồng, người cha. Giá như đó chỉ là sự vô ý, sự bồng bột tức thời trong phút nóng giận thiếu kiềm chế, nhưng… Gia đình ly tán, mẹ mất, bố vào vòng lao lý, hai đứa trẻ “trứng gà trứng vịt” một lên 6, một lên 7 con của Hợp về ở với ông, bà nội trong căn nhà tranh xiêu vẹo. Nhìn cảnh tượng ấy, ai cũng chạnh lòng thương cảm. Gia đình ly tán, thiệt thòi nhất vẫn là những đứa trẻ vô tội!.
Tạo chứng cứ giả để thoát tội
Lý A Hợp cao chừng 1m6, thân hình săn chắc, khỏe mạnh, thoát nhìn vẻ bề ngoài cũng biết anh ta thuộc loại “võ biền”. Hợp nói tiếng phổ thông khá chuẩn nên việc giao tiếp của chúng tôi với anh ta vì thế cũng chẳng mấy khó khăn.
- Mấy hôm nay, Hợp có ngủ được không?
Không, Hợp trả lời cộc lốc.
- Hợp nhớ vợ?
Vâng. Nhiều ngày qua, tôi không chợp được mắt, cứ nhắm mắt vào là hình ảnh của cô ấy lại hiện ra. Tôi nhớ cô ấy…
- Yêu vợ mà lại tước đoạt mạng sống của cô ấy?
Lúc đó, tôi uống rượu đã “tây tây” không làm chủ được bản thân. Tôi muốn “yêu” cô ấy nhưng lại bị cô ấy từ chối…
- Ngưng một lát, tôi hỏi Hợp: “Quan hệ của vợ chồng Hợp bình thường như thế nào?”.
Từ trước đến nay, cô ấy chưa bao giờ từ chối tôi.
- Chị Bình đã nói lý do từ chối anh?
Có, nhưng tôi không tin. Tôi nghĩ rằng cô ấy có ý định bỏ tôi sang Trung Quốc lấy chồng, Hợp trả lời.
- Khi về đến nhà, Hợp nhìn thấy Bình và hai đứa con đang sinh hoạt rất đầm ấm… Nếu là người bình thường, anh phải thấy đây là niềm hạnh phúc, tin tưởng vợ, vì sao lại nảy ý định sát hại Bình?
Vì tôi ghen.
- Nghĩa là Hợp nghi ngờ Bình có người đàn ông khác?
Tôi nghi ngờ cô ấy bỏ tôi sang Trung Quốc, Hợp nhắc lại câu trả lời.
- Vậy lý do nào khiến Hợp cho rằng chị Bình đang có ý định bỏ nhà ra nước ngoài?
Im lặng một lúc, Hợp kể lại: Cách thời điểm xảy ra vụ án vài ngày, hôm đó tôi đi chơi về muộn, vợ tôi có nói rằng: “Nếu anh cứ đi tối ngày như thế này thì em đưa 2 con sang Trung Quốc lấy chồng, sống sung sướng hơn…”.
- Đây là lý do anh muốn cướp đi mạng sống của người vợ bao năm má ấp môi kề?
Video đang HOT
Thấy cô ấy từ chối, tôi lại liên tưởng đến những lời nói của cô ấy nên quẫn quá, hành động thiếu lý trí. Hợp ấp úng trả lời.
- Nếu thiếu lý trí, Hợp không thể bình thản để sắp đặt mọi việc rồi ngụy tạo lời khai hòng đánh lạc hướng điều tra? Tôi gặng hỏi.
Trước câu hỏi này của chúng tôi, Hợp cúi đầu không trả lời.
- Hợp nói rằng yêu vợ nhưng hành động thì hoàn toàn ngược lại, vì sao sau khi phát hiện Bình qua đời, Hợp không thông báo với cơ quan chức năng?
Vì tôi sợ, sợ bị Công an bắt. Hợp lý nhí.
- Ngay cả khi hành vi tội ác bị lật tẩy, Hợp vẫn tìm cách tạo ra những lời khai giả?
Nếu khai như vậy, tôi chỉ mang tội vô ý giết người, sẽ sớm được trở về với các con. Hợp bình thản trả lời, thái độ lạnh lùng của kẻ thủ ác khiến tôi chợt thấy gai sống lưng.
Hai ngày sau khi sự việc xảy ra (ngày 20-9), cơ quan CSĐT Công an huyện Bát Xát đã thực hiện lệnh bắt giữ Hợp vế hành vi giết người. Tại cơ quan điều tra, ban đầu Hợp khai rằng khi bị Bình từ chối, Hợp lấy chiếc chăn lông màu vàng để ở trên đầu giường úp lên mặt Bình…Khoảng vài phút sau đó, Hợp thấy Bình nằm im liền kiểm tra thì phát hiện vợ Hợp đã tử vong. Vì lo sợ hành vi của mình bị phát giác, Hợp liền dàn dựng hiện trường vụ án giả. Ban đầu, Hợp tháo đôi khuyên tai của Bình, sau đó đưa xác của Bình ra bờ ao của nhà anh Hoàng Văn Hòa. Tiếp đó, Hợp cởi bỏ quần của vợ, giấu đôi hoa tai ở khe nền nhà gần bếp, ném chiếc điện thoại di động của chị Bình xuống ao trước của nhà Hợp rồi lên giường đi ngủ.
- Khi hành động như vậy, Hợp có nghĩ đến tình cảnh đáng thương của hai đứa trẻ hiện nay, trong phút chốc chúng trở thành những đứa trẻ côi cút, mẹ mất còn bố vào vòng lao lý?
Đôi mắt đục ngầu, tần ngần một lúc Hợp nói với chúng tôi: Nếu tôi biết hậu quả đau lòng như thế này thì tôi đã không làm…!
- Hợp làm Bí thư chi đoàn, kiêm thêm nhiệm vụ là thôn đội trưởng, ít nhiều cũng có sự hiểu biết trong xã hội… hành vi của Hợp chẳng những trái pháp luật mà còn không đúng với luân thường, đạo lý vợ chồng. “Vợ chồng một ngày cũng nên nghĩa”, sau khi tước đoạt mạng sống của người vợ “má ấp môi kề”, Hợp vẫn có thể bình thản đi ngủ?
Hợp cúi đầu im lặng, trên gương mặt sạm đen vì rám nắng, nét muộn phiền hằn rõ. Hợp chống chế: “Suốt đêm đó, tôi nằm ở trên giường nhưng chẳng thể chợp mắt. Tôi chỉ sợ bị Công an bắt nên tìm cách sắp xếp các lời khai một cách hoàn chỉnh, tránh sự phát hiện của cơ quan điều tra”.
- Hợp nghĩ rằng hành vi của mình không bị phát hiện?
Tôi nghĩ là không, Hợp trả lời.
- Vì sao?
Vì tôi đã giấu hết các vật chứng của vụ án.
- Trong lúc cơ quan Công an đang vào cuộc, Hợp đã tung tin giả rằng vợ Hợp bị mất một chiếc điện thoại và một đôi hoa tai, mục đích của Hợp là gì?
Tôi làm như vậy để cơ quan Công an cho rằng đây là một vụ giết người, cướp tài sản.
- Hợp đi tù, vợ chết, con Hợp sẽ ở với ai?
Khuôn mặt của Hợp chợt đần thuỗn ra, anh ta lúng búng không tìm được câu trả lời. Chỉ vì một chút bốc đồng, trong phút chốc cái tổ ấm hạnh phúc ấy bỗng tan như bong bóng xà phòng.
Cơn ghen mù quáng, tan nát cả gia đình
Bình mất mẹ khi tròn 7 tuổi, con gái chị đau đớn thay vì sự tàn nhẫn của người cha cũng trở thành đứa trẻ mồ côi mẹ vào đúng cái tuổi ấy. “Cha chết thì ăn cơm với cá, mẹ chết thì liếm lá dọc đường” tình cảnh của hai đứa trẻ ấy giờ thật đáng thương. Nhìn chúng, bất giác cổ họng chúng tôi nghẹn lại… Ở tuổi này, Lý Thị Y. và Lý Đình D. như con chim non mới ra giáng, còn non nớt và yếu đuối, chúng cần lắm vòng tay của người mẹ chở che, chăm sóc, vậy mà!. Sau đám tang của người mẹ xấu số, hai cháu nhỏ được ông bà nội đưa về nuôi dưỡng, chăm sóc. Lúc chúng tôi đến nhà, bà nội và ông nội của Y. và D. nói trong nước mắt: “Con dại cái mang”, vợ chồng tôi sẽ gắng nuôi hai cháu khôn lớn thành người. Nhìn gia cảnh của hai ông bà mái tóc giờ đã điểm bạc, sống trong căn nhà xơ xác lần hồi nuôi hai cháu, chẳng ai cầm được nước mắt.
Tuổi thơ lầm lũi sống trong sự lạnh lùng của người mẹ ghẻ, Bình chưa một ngày được cắp sách đến trường. Có lẽ, chính vì điều đó mà sau khi lập gia đình, Bình càng biết trân trọng nâng niu những gì chị đang có. Khi chúng tôi có mặt tại nơi từng là tổ ấm gia đình Bình, những người dân xung quanh kể lại rằng, Bình là người phụ nữ hiền lành, chịu thương chịu khó, biết an phận. Hợp đi tối ngày nhưng Bình chưa bao giờ nặng lời với Hợp. Họ hàng rồi bà con hàng xóm cũng chẳng mấy khi thấy vợ chồng Bình, Hợp bất hòa nên khi sự việc xảy ra, họ cũng khá bất ngờ… Hợp quen Bình một cách tình cờ khi Hợp xuống huyện Bảo Thắng (Lào Cai) chơi với người chú ruột. Tình yêu nảy nở một cách tự nhiên rồi cả hai nên vợ, nên chồng vào năm 2003.
Nhà Hợp nghèo lắm, căn nhà mà vợ chồng Hợp đang ở bây giờ vốn là đất chung của bố mẹ chồng và những người chú ruột gom tiền mua lại cách đây vài năm. “Bố mẹ giàu con có, bố me khó con nghèo”, cuộc sống của vợ chồng Hợp, Bình vì thế cũng chẳng dư dả gì. Sau khi kết hôn, vợ chồng Bình, Hợp được người họ hàng thương tình cho dựng tạm căn nhà trên mảnh đất này để sinh sống, với điều kiện mỗi năm vợ chồng Hợp phải trả cho mọi người 1 triệu đồng. Tiếng là như vậy nhưng suốt 7 năm qua, Hợp vẫn chưa trả được một đồng nào cho họ hàng.
Theo lời khai của Hợp thì phần vì điều kiện tự nhiên, phần do phong tục tập quán nên sau khi kết hôn, vợ Hợp ở nhà chăm lo việc ruộng nương, vườn tược và chăm sóc con cái, còn Hợp thì tham gia công tác xã. Hợp vừa làm Bí thư chi đoàn vừa làm thôn đội trưởng và kiêm luôn tổ trưởng tổ vay vốn. “Của chồng công vợ” nếu Hợp biết tu chí làm ăn, vun vén cho gia đình thì cuộc sống có lẽ cũng chẳng mấy khó khăn. Vào thời điểm bị cơ quan CSĐT Công an huyện Bát Xát bắt giữ về hành vi giết người, Hợp đang nợ các khoản tiền của Ngân hàng chính sách, của những người dân xung quanh là 30 triều đồng.
Trong số đó, chỉ có một khoản vay 5 triệu đồng là do hai vợ chồng cùng đứng ra vay để làm kinh tế gia đình, số còn lại đều do Hợp tự vay mượn để chơi bời cờ bạc đến nay vẫn chưa có tiền trả. Lối sống buông thả, sự thiếu trách nhiệm với gia đình và bản thân đã đẩy Hợp vào tình cảnh như hôm nay. Hợp đi tối ngày, lúc thì tụ tập uống rượu với đám trai bản thâu đêm, suốt sáng có khi lại ngồi sát phạt nhau bằng cờ bạc. Mà cũng lạ, chỉ cần một chai rượu với một bát ngô rang, Hợp có thể ngồi từ sáng sớm đến đêm, mọi công việc của gia đình từ chăm sóc đến dạy dỗ con cái đều do một tay Bình lo toan.
Và bi kịch đã xảy ra vào buổi tối định mệnh đó, tối 18-9, như thường lệ hôm đó Hợp cùng một số bạn nhậu tụ tập nhau tại nhà một người quen trong xóm. Trong lúc đang hưng phấn, Hợp bỗng nhận được tin nhắn từ số máy điện thoại của vợ gửi đến. Tin nhắn thứ nhất với nội dung: “Ông xã có say không?”. Sau đó là “Anh uống rượu có thij không (thịt)”, chữ thịt bị viết sai. Hợp khá bất ngờ nên trong lúc cao hứng, anh ta còn cho những người bạn cùng bàn nhậu xem tin nhắn của Bình. Hợp ngạc nhiên như thế vì Bình không biết chữ, chưa bao giờ Bình biết nhắn tin cho Hợp. Khoảng 2 lh30′ cùng ngày, Họp trở về nhà, khi đó Bình cùng hai con đang nằm chơi với nhau ở trên giường. Nếu là một người biết suy nghĩ, Hợp phải biết giải tỏa tâm lý, đằng này… Khi Bình từ chối quan hệ tình cảm, trong đầu Hợp bắt đầu nảy sinh những suy nghĩ tiêu cực và sau đó là cướp đi mạng sống của người vợ bao năm má áp môi kề.
Đọc lời khai của Hợp trong các bản cung, chúng tôi chợt thấy lạnh sống lưng: Hợp bình tĩnh sắp xếp và lên kế hoạch một cách hoàn hảo. Theo lời khai của Hợp thì ban đầu, anh ta tạo ra các lý do để điều Bình đi ra ngoài. Khi đó, Hợp cũng mang theo một sợi dây thừng, một chiếc gậy là các công cụ gây án… Chị Bình nhìn thấy nhưng vì cho rằng mang dụng cụ để đi khiêng sắt nên Bình chẳng mảy may nghi ngờ. Trên đường đi, Hợp giả vờ đau chân để Bình dừng lại… Với các hung khí đã chuẩn bị sẵn một cách kỹ lưỡng và những tình huống được sắp xếp hoàn hảo, Hợp đã ra tay. Sau khi thít cổ Bình đến chết, Hợp còn bình tĩnh tháo đôi khuyên tai, tạo dựng hiện trường giả để tạo ra các chứng cứ ngoại phạm hòng đánh lạc hướng của cơ quan điều tra.
Trước lúc chia tay chúng tôi, Hợp bảo rằng anh ta hối hận vì những việc đã làm. Hợp mong sớm được ra tù để có thể phần nào bù đắp những thiệt thòi cho hai đứa trẻ thơ dại… Có lẽ đến lúc này, trong sâu thẳm tâm hồn của kẻ thủ ác ấy, một chút lương tri vẫn còn xót lại, dẫu là quá muộn.
Theo ANTD
"Ôsin" xinh đẹp và những giọt nước mắt muộn màng Kỳ 2
Trong trại, cô "ôsin" thuở nào đang gặm nhấm những sám hối, giọt nước mắt muộn màng cho tội lỗi của mình.
Trần Thị Vui, người giúp việc gây án mạng kinh hoàng một thời ở Hà Nội đang phải trả giá cho lỗi lầm mình gây ra bằng bản án 18 năm tù giam. Nữ tù nhân khá xinh đẹp này đã nhận thức được tội ác mình gây ra cho gia đình nạn nhân là quá lớn. Trong phòng giam, mỗi lần nhớ lại Vui không khỏi kinh hãi, ghê tởm cho hành động của mình trước đây.
Bản án thích đáng cho "ôsin" giết người vì lòng tham
Giờ, trước mặt của tôi là người con gái chững chạc hơn, không còn là cô bé hồn nhiên 16 tuổi như thuở nào. Và mỗi khi gợi lại đến quá khứ, cô nói như lạc giọng, đau đáu nhìn phía xa xăm. Nơi ấy, phía sau cánh cửa sắt phòng tạm giam là ước mơ một ngày nào đó được vẫy vùng tự do giữa bầu trời. Kỳ 1: Gặp lại "ôsin" 9X gây ra thảm án chấn động Hà thành
Sau khi thu thập đầy đủ chứng cứ chứng minh hành vi phạm tội của "ôsin" Trần Thị Vui, cơ quan cảnh sát điều tra, Công an Hà Nội đã ra quyết định khởi tố vụ án, khởi tố bị can về tội "Giết người" theo Khoản 1 Điều 93 và tội "Cướp tài sản" theo điều 133 Bộ luật Hình sự.
Ngày 29/12/2009, Tòa án nhân dân TP. Hà Nội đưa vụ án, bị cáo ra xét xử công khai theo quy định của pháp luật. Ngồi đối diện với tôi trong phòng gặp phạm nhân, Vui nói vẫn chưa thể quên được cái ngày phải trả giá cho tội ác của mình.
"Hôm đó em được các chú công an đưa lên xe chuyên chở bị cáo đến tòa lúc gần 7h sáng. Vừa bước xuống xe em đã thấy bố mình là ông Trần Quốc Trung có mặt từ đó bao giờ.
Sau đó em mới biết, nhận được giấy triệu tập của tòa đến tham dự với tư cách là giám hộ cho con mình (lúc gây án Vui mới 16 tuổi), bố em đã vay tiền hàng xóm bắt xe đi từ buổi đêm vì sợ không kịp phiên tòa", phạm nhân Vui nhớ lại.
Phạm nhân Trần Thị Vui đang cải tạo tại Trại tạm giam số 6
(Tổng cục VIII - Bộ Công an)
Nhìn thấy cha với dáng người khắc khổ, gầy gò, mái tóc bạc phơ, vận chiếc áo phong phanh trong tiết trời lạnh buốt như cắt da cắt thịt ngồi phía dưới, lúc ấy Vui mới thấy tiếc cuộc đời và sợ hãi, lờ mờ nhận ra giá phải trả cho tội của mình.
Suốt phiên tòa ngày hôm ấy, mỗi lần được gọi lên trả lời, trước vành móng ngựa, Vui luôn đứng cúi mặt xuống đất, trả lời lí nhí, đứt quãng trước những câu hỏi mà chủ tọa đưa ra. Vui thấy sợ hãi vô cùng trước đám đông với hàng trăm con mắt đang đổ dồn về phía mình. Cô không ngừng khóc, nước mắt cứ thế tuôn trào khiến cho người cha ngồi dưới cũng không khỏi nghẹn lòng.
Ông Trung không biết nói gì để biện hộ cho con của mình vì tội ác mà Vui gây ra đã quá rõ ràng. Ông chỉ biết trách mình đã không nuôi dạy con tốt để rồi giờ đây nó phải đối mặt với án phạt nghiêm khắc của pháp luật. Hai cha con họ cứ thế chỉ biết khóc mà không có người thân thích nào khác đến động viên dự tòa cùng.
Sau khi xem xét những tài liệu có trong hồ sơ vụ án, lời khai của bị cáo tại phiên tòa, hội đồng xét xử nhận thấy, chỉ vì cần tiền ăn tiêu Trần Thị Vui đã dùng dao tước đi sinh mạng của một công dân vô tội. Hành vi của bị cáo rất man rợ, gây bất bình trong dư luận, mất an ninh trật tự, để lại nỗi đau lớn cho gia đình nạn nhân, và đặc biệt là phạm nhiều tội cùng một lúc.
Tuy nhiên tòa cũng xem xét các tình tiết giảm nhẹ như khi phạm tội bị cáo mới 16 tuổi chưa đủ tuổi thành niên nên khả năng nhận thức còn hạn chế, sau khi gây ra án mạng bị cáo đã thành khẩn khai báo... Từ những nhận định trên, HĐXX xử phạt Trần Thị Vui 18 năm tù cho cả 2 tội danh "giết người" và "cướp tài sản", buộc bị cáo và gia đình phải bồi thường cho gia đình bị hại 81 triệu đồng.
"Khi tòa tuyên án xong, mọi người đã ra về hết, em cố nhìn lại thì thấy bố mình vẫn đang ngồi một mình gục đầu xuống, em vẫn mãi ám ảnh hình ảnh đó cho tới tận bây giờ. Em nhớ khi gặp em lần cuối tại tòa, bố nói không trách em, mà chỉ động viên em cố gắng cải tạo tốt để sau này về còn trả nợ cho người ta chứ gia đình mình nghèo có lẽ không trả được", nước mắt Vui lã chã rơi khi nhớ lại giây phút cuối cùng nhìn mặt cha trước khi đưa lên xe về phòng giam.
Nước mắt hối hận muộn màng
Sau khi bản án có hiệu lực pháp luật, Trần Thị Vui được chuyển về cải tạo tại trại giam số 6 (Tổng Cục VIII - Bộ Công an), đóng ở tỉnh Nghệ An. Cán bộ quản giáo ở đây cho biết Vui cải tạo tốt, chăm chỉ, hiền lành nên được mọi người quý mến.
Không còn gương mặt bầu bĩnh ngày hầu tòa cách đây 3 năm, giờ Trần Thị Vui nhìn rắn rỏi lên nhiều. Đôi mắt thâm quầng và lúc nào cũng nhìn xuống đất, Vui bảo từ ngày bị bắt không đêm nào cô ngủ được vì hình ảnh bà Nguyễn Thị Kim Khanh (nạn nhân bị Vui sát hại) lúc nào cũng hiện ra với ánh mắt trách cứ.
Sau 3 năm cải tạo, giờ đây Vui đã thực sự biết sám hối với tội ác mà mình đã gây ra cho nạn nhân
Hỏi chuyện bản thân, Vui cho biết cô là con út trong gia đình làm nông có hai chị em. Học hết lớp 12, nhà nghèo nên Vui phải nghỉ học ở nhà làm ruộng với mẹ. Thấy gia đình Vui khó khăn, tiền vay mượn để dựng căn gỗ nhà ba gian từ hàng chục năm trước vẫn chưa trả hết, đầu năm 2009 một người bạn của Vui cũng đang đi làm giúp việc liền rủ Vui đi lên Hà Nội làm lấy tiền giúp gia đình.
Mặc dù từ bé tới lớn chưa biết thủ đô phồn hoa đô hội ra sao và liệu có làm được việc hay không, nhưng vì thương bố mẹ nên Vui xách ba lô theo hàng xóm lên đường. Qua sự giới thiệu của người bạn, Vui vào làm việc cho gia đình chị An với mức lương 1 triệu đồng/ tháng, cơm nuôi ba bữa.
"Gia đình chị An tốt với em lắm, không chửi mắng hay đối xử tệ bạc như những gia đình khác. Cơm thì em ăn ở đó, còn em ngủ với bà Khanh ở nhà khác. Có lần em ốm chính bà Khanh đã nấu nước xông, rồi bắt gió cho em. Tiền lương của em thì anh chị mang về nhà cho bố mẹ em. Hôm em giết bà Khanh, chị An cũng mang tiền về cho bố mẹ em nhân tiện đi du lịch", Vui kể về lòng tốt của chủ nhà.
"Nhà em nghèo lắm, nhưng trong suốt 6 tháng ở, làm việc cho chị An em chưa bao giờ có ý đinh là sẽ trộm cắp hay giết người để lấy tiền. Vậy mà chỉ vì một phút lòng tham nổi dậy, em đã phụ lại tấm lòng của anh chị. Giờ đây em ân hận thì đã muộn rồi", Vui cho biết thêm.
Đã 3 năm trôi qua kể từ ngày xảy ra vụ án, gia đình Vui vẫn chưa có tiền để bồi thường cho gia đình bị hại vì trong nhà chẳng có gì giá trị để bán. Cũng vì nhà nghèo cho nên kể từ khi lên trại số 6 đã được 2 năm nay nhưng bố mẹ Vui mới lên thăm được có 2 lần. Và mỗi lần lên thăm thì họ chỉ mang được cho con niềm tin, lời khuyên, hay ít hoa quả ở trong vườn chứ chẳng có thịt hộp, ruốc rang khô... để tiếp tế như người nhà của những phạm nhân khác.
"Từ nhà em lên đây hơn 300km, bố mẹ dành dụm cả năm mới có tiền đi ô tô lên thăm em. Họ lên với em là vui rồi, trong này em cũng được các chị và cán bộ giúp đỡ nhiều nên em cũng bảo bố mẹ đừng mua gì cả", cứ mỗi lần nhắc về gia đình là nước mắt Vui lăn dài trên khuôn mặt, khóe mắt.
Với bản án 18 năm tù và còn có ngày trở về với xã hội, thế nhưng giờ đây điều khiến Vui nuối tiếc và lo sợ nhất đó là khi trở về không còn được phụng dưỡng cha mẹ: "Em chưa giúp được gì mà đã khiến bố mẹ em khổ. Năm nay bố mẹ em cũng đã nhiều tuổi rồi. Em mong bố mẹ sống thọ đợi em trở về để em được báo hiếu dù đó chỉ là quãng thời gian ngắn ngủi".
Gần ba năm trôi qua trong trại giam, Vui vẫn còn bị ám ảnh bởi tội ác của mình đã gây ra. Nhưng với những gì đã thể hiện trong thời gian qua chứng tỏ cô đã trưởng thành lên rất nhiều, đã biết suy nghĩ, biết dằn vặt bản thân, biết sợ về quá khứ tội lỗi của mình.
Tôi tin rằng sau thời gian cải tạo, Trần Thị Vui sẽ biết sám hối, biết đúc rút ra nhiều kinh nghiệm để phục vụ cho cuộc sống sau khi ra tù để không tái phạm lại tội lỗi một lần nữa.
Chia tay tôi, Vui trở về buồng giam với bước chân nặng trĩu những ưu tư, phiền muộn, nơi còn gắn bó với cô trong thời gian tiếp theo.
Theo ANTD
Hai anh em ruột sa vòng lao lý, vì tiếc mấy tờ tiền giả Ngày 5-10, Cơ quan An ninh điều tra CATP Hà Nội cho hay, vừa kết thúc điều tra vụ việc lưu hành tiền giả tại thôn Chi Nê (xã Trung Hòa, huyện Chương Mỹ, Hà Nội). (Ảnh minh họa) Theo tài liệu của cơ quan công an: khoảng 11h50 ngày 17-7-2012, CAH Chương Mỹ phối hợp Công an xã Trung Hòa, huyện Chương...