Chồng sắp lìa xa cõi đời nhưng vẫn từ chối gặp mặt tôi
Khi người ta đồn ầm chuyện của chúng tôi, chồng tôi chỉ nói ngắn gọn: “Cả đời sống với nhau, có lẽ em chưa hiểu hết giá trị hai chữ “hôn nhân”.
Thực ra khi viết những dòng chữ này cảm xúc của tôi vô cùng lẫn lộn, mọi thứ xảy đến với tôi mới như chỉ ngày hôm qua thôi. Những điều tôi làm, thật sự khiến tôi xấu hổ, đau đớn vô cùng. Người ta nói đúng, khi hạnh phúc ở cạnh chúng ta không biết trân trọng… để rồi khi tất cả trôi qua ta mới hối tiếc.
Tôi và chồng cưới nhau được gần 30 năm nay, trong quãng thời gian đó có những buồn vui, hờn tủi. Có những lúc chán chường bởi anh quá hiền lành, không dứt khoát, anh lúc nào cũng sống cho mọi người mà không nghĩ cho bản thân mình.
Mọi người ạ! Tôi nói vậy cũng có lý do của mình, nếu chỉ trong vài trang giấy tôi không thể nói hết được suy nghĩ của mình, nên tôi chỉ xin nói ngắn gọn thế này.
Vợ chồng tôi có 5 đứa con, hiện tại chúng đã khôn lớn. Hai đứa đầu hiện đang sống ở nước ngoài, còn đứa thứ 3 đang sống cùng gia đình chồng ở Thanh Hóa. Đứa con trai đã có vợ sống cùng chúng tôi và đứa con gái út. Vợ chồng tôi hiện đã về hưu, có cuộc sống khá dư giả. Cũng bởi các con tôi vẫn gửi tiền về hỗ trợ bố mẹ hàng tháng.
Chồng tôi là vậy, anh thật sự không muốn giao tiếp với mọi người chỉ chăm chăm lo cho gia đình mình mà thôi (Ảnh minh họa).
Biết gia đình tôi có điều kiện, nên từ xưa anh em phía chồng tôi thường hay cậy nhờ, vay mướn. Tôi không tới mức ki bo không hỗ trợ anh em nhà chồng nhưng vì họ sống không sòng phẳng nên sau một vài lần, tôi rút kinh nghiệm nói là không có. Nhưng chồng tôi tính tình cả nể, thấy anh em khó khăn nên cứ áy náy. Thậm chí anh còn dấu tôi đem tiền cho em trai vay. Để rồi khi tôi phát hiện ra số tiền đã lên tới hàng trăm triệu đồng.
Hai vợ chồng tôi cuống cuồng đi đòi nợ, nhưng rồi cũng chỉ gom về được hơn nửa. Từ lần đó, chồng tôi cũng buồn, anh cũng nói rút kinh nghiệm nghe lời vợ, nhưng nói rồi lại đâu vào đấy khi anh em nhà anh cần, anh lại đau đầu suy nghĩ, bàn tính,…
Trong quan điểm nuôi dạy con của tôi và chồng cũng có nhiều điểm va chạm nhau. Đôi khi tôi muốn các con theo học ngành này, anh lại muốn hướng nó đi ngành kia. Cãi nhau nhiều cũng đau đầu, cuối cùng vợ chồng tôi tôn trọng quyết định của chúng là học nghề và học tiếng rồi đi nước ngoài. Thế là hai đứa đầu đã có lựa chọn riêng của nó. Đứa thứ 3 thì nghe lời tôi học ngành sư phạm, hiện tại cháu đã có công việc ổn định. Đứa thứ 4 thì vâng lời bố theo học ngành y và cháu cũng đã thành công trong con đường sự nghiệp của mình.
Chồng tôi khép kín, không thích giao lưu bạn bè, anh hiện đã nghỉ hưu, chỉ quanh quẩn ở vườn trồng rau, thả gà. Xong việc anh nghỉ ngơi nằm xem ti vi, nghe đài. Còn tôi thì trái ngược, tôi thích văn nghệ đoàn thể, thích đi đây đi đó. Nhiều lần đi vận động mọi người ai cũng hào hứng, về nhìn chồng tôi đâm chán nản. Tôi cũng nói nhiều, nhưng anh kệ anh nói “Ai thích thì cứ tham gia, anh chỉ muốn nghỉ ngơi thanh thản thôi”.
Đôi lần tôi mời chị em về nhà ăn cơm, anh vẫn tham gia nấu nướng, làm rất nhanh, ai cũng khen anh khéo tay, đảm đang. Nhưng chỉ mỗi nhược điểm là hiền, ít nói và không muốn giao tiếp với bạn của vợ.
Video đang HOT
Đến đây, mọi người đã có thể hình dung được sự trái ngược giữa vợ chồng tôi phải không ạ? Nhưng quả thật sống hơn nửa đời người, có 5 đứa con khôn lớn mà tôi đây vẫn chưa ngộ ra được giá trị hai chữ “hôn nhân”. Tôi kể thật lòng mọi người đừng “ném đá” tôi nhé!
Rồi chính cái tính cách phóng khoáng, ham giao lưu của tôi đã đẩy tôi vào một tình thế khó xử, một cuộc tình chớp nhoáng vụng trộm với một người bạn, người anh trong đội bóng chuyền của xã. Tới giờ tôi ân hận vô cùng.
Tôi từng dấu chồng, dấu con đi du lịch cùng người đàn ông đó 2 tuần. Với lý do đi cùng hộiphụ nữ, nhưng thực ra chúng tôi đã tách riêng để đi với nhau. Trong khoảng 2 tuần đó, tôi đã có những trải nghiệm cực kỳ khác lạ. Khi tôi vui vẻ, tôi nào đâu hay chồng tôi đang âm thầm chiến đấu với căn bệnh ung thư dạ dày quái ác.
Khi người ta đồn ầm chuyện của chúng tôi, chồng tôi chỉ nói ngắn gọn: “Cảđời sống với nhau, có lẽ em chưa hiểu hết giá trị hai chữ “hôn nhân”. Em chê anh hiền lành, sống không quyết đoán. Nhưng em đã bao giờ đặt mình vào vị trí của anh trong vai trò người anh, người con cả.
Hơn 30 năm nay, chúng ta cùng làm cùng lo cho những đứa con, có lúc hờn ghen cãi vã nhưng anh luôn trọng ý kiến của em. Nay em nói em có người khác, liệu em có hạnh phúc hơn, hay chỉ là cảm giác nhất thời? Các con sẽ nghĩ gì khi biết có người mẹ như em, chúng sẽ tự hào hay xấu hổ…Anh có giận, có ghen nhưng anh hỏi em, đã bao giờ em nghĩ tương lai của em và người đàn ông đó. Hai người liệu có vượt qua được rào cản Xã hội, có cùng nhau ghánh vác lo toan,…”.
Trước đó tôi đã rất sợ anh sẽ đánh tôi, nhưng rồi khi anh nói xong, anh im lặng ngồi xuống thở dài, tôi thật sự rất hối hận. Tôi đã già, đã đến cái tuổi làm bà thế mà còn làm ra chuyện xấu hổ như vậy?
Một tuần sau đó, chồng tôi ngã bệnh anh phải nhập viện. Khi đau đớn nhất anh đã yêu cầu không muốn gặp tôi. Anh cũng không đồng ý để tôi chăm sóc anh. Những ngày cả nhà vất vả túc trực là lúc tôi có thời gian suy nghĩ lại tất cả mọi chuyện đã xảy ra. Thực sự tôi vô cùng ân hận, tôi đã không thể nghĩ và nói thêm được lời nào?
Giờ sức khỏe của chồng tôi đang vô cùng nguy kịch, tôi rất muốn được tự tay chăm sóc cho anh, chuộc lại lỗi lầm. Nhưng anh nhất quyết không muốn nhìn mặt tôi, anh nói anh muốn ở với các con? Lời anh nói khiến tôi đau khổ vô cùng. Tôi biết phải làm sao đây mọi người ơi? Giờ các con chúng nhìn tôi với anh mắt trách móc, hờ hững, tôi thật sự chỉ muốn các con hiểu tôi đã ân hận, tôi suốt đời chỉ yêu mỗi mình chồng mà thôi, tất cả chỉ là lầm lỡ, nhất thời…
Theo ĐSPL
Vì 1 phút lầm lỡ, tôi đã đánh mất em và con
Nhìn sự lạnh lùng của em đã có lúc tôi nghĩ rằng em thực sự đã quên và không còn yêu tôi nữa. Tôi đã đánh mất em rồi. Nhưng hôm qua khi thấy em khóc thì tôi biết rằng em vẫn còn yêu tôi.
Xin chào các bạn!
Tôi là một độc giả nam nhưng lại rất hay đọc những chuyên mục tâm sự của các báo. Bình thường tôi chỉ đọc, không bao giờ bình luận chứ đừng nói đến việc đăng bài tâm sự, vì nó không phù hợp với 1 người bận rộn như tôi.
Nhưng giờ đây tôi thực sự rất rối bời và không biết cầu cứu ai nên mạo muội viết chuyện của mình lên đây mong được mọi người chia sẻ, góp ý một cách chân thành để tôi có được một quyết định đúng đắn. Xin được cảm ơn các bạn trước.
Tôi và em yêu nhau từ năm thứ hai đại học. Tôi hơn em 2 tuổi nhưng vì tôi học chậm nên tôi và em học cùng lớp. Tình yêu của chúng tôi đến rất tự nhiên và nhiều kỉ niệm, buồn có, vui có, giận có, hờn có nhưng 2 đứa rất hợp nhau, cả về tính cách lẫn sở thích.
Em là người mạnh mẽ, quyết đoán và năng động. Còn tôi thì có phần hiền hơn, thường hay bị bạn bè trêu là "sợ vợ" và nói em là "gái Hải Phòng đanh đá". Nhưng tôi luôn tự hào về em, chẳng có gì đáng chê trách khi mình ngưỡng mộ và tôn trọng người yêu mình đúng không các bạn?
Trước khi đến với tôi, em đã có 2 mối tình nhưng tôi không quan tâm. Và em là mối tình đầu của tôi. Trải qua 3 năm bên nhau, chúng tôi có dự định ra trường đi làm 1, 2 năm sẽ tổ chức đám cưới. Và cũng chính thời điểm này đã có chuyện xảy ra với tình yêu của chúng tôi.
Thời điểm vừa tốt nghiệp được khoảng 2 tháng, trong 1 lần bất cẩn em đã có thai. Khi em thông báo với tôi, tôi đã vô cùng hoảng sợ vì trước đó chúng tôi rất cẩn thận (Có thể các bạn sẽ phê phán là chúng tôi ăn cơm trước kẻng, là thoáng quá nhưng thực tâm chúng tôi đủ tự tin về đối phương và đến với nhau thật lòng. Trong lòng tôi cũng luôn xác định em là vợ nên chuyện đó với em và tôi chỉ là chất xúc tác cho tình yêu thêm sâu sắc.)
Tôi cũng không muốn các bạn nghĩ chúng tôi thiếu hiểu biết đến mức "bất cẩn" để rồi giờ kể lể, ngụy biện nên tôi xin nói luôn tôi luôn luôn là người chủ động sử dụng biện pháp phòng tránh vì tôi không muốn em uống thuốc hại đến sức khỏe. Nhưng lần đó em về quê 1 tháng mới lên gặp tôi, hôm đó tôi lại uống rượu và khi em đưa tôi về phòng tôi đã không kiềm chế được mình và không kịp sử dụng biện pháp phòng tránh.
Sau ngày hôm đó tôi tỉnh rượu và mọi thứ trở lại bình thường thì khoảng mấy tuần sau em nói mình đã dính. Lúc đó tôi đang vạ vật ở Thủ đô xin việc với 2 bàn tay trắng nên đã không chuẩn bị tinh thần cho việc này. Tôi lo sợ mình còn chưa nuôi được mình, nuôi được em thì sao có thể nuôi được con. Thực sự lúc ấy tôi đã quá bất ngờ và lo sợ.
Ngày hôm đó với tôi thật dài và ảm đạm. Tôi chưa sẵn sàng làm bố vì có quá nhiều nỗi lo lắng. Cả ngày hôm đó tôi im lặng, suy nghĩ và khi em nhắn tin hỏi "Anh định thế nào?" tôi đã nói "Anh chưa biết nữa". Sau đó em lại hỏi "Anh muốn em bỏ phải không?".
Tôi đã nói "Ừ, anh muốn em bỏ nó, anh chưa sẵn sàng, để 1,2 năm nữa công việc ổn định mình có con khác được không em?". Sau đó em chỉ nhắn lại 1 câu rồi từ đó tôi đã không được nói chuyện với em lần nào nữa. Em nói "Là con của chúng ta đấy, đừng gọi là nó, em hiểu rồi".
Nghe đến đây chắc các bạn sẽ mắng nhiếc tôi là 1 kẻ khốn nạn, tệ mạt và đang ngụy biện cho chính mình. Vâng, các bạn nghĩ vậy không quá vì bản thân tôi sau hôm đó cũng luôn tự dằn vặt và hối hận vì những câu nói mà đến giờ tôi vẫn nhớ như in từng câu, từng chữ. Lúc đó tôi quá bồng bột và non trẻ nên đã làm tổn thương em. Tôi là kẻ vô trách nhiệm, không xứng đáng với em.
Sau khi em nói câu cuối cùng như vậy, cả đêm tôi thức trắng và suy nghĩ. Không phải tôi ruồng rẫy em hay muốn chạy làng mà tôi chỉ nghĩ đơn giản là giờ công việc 2 đứa chưa đâu vào đâu, lấy nhau thời điểm này sẽ rất khó khăn. Bản tính của 1 thằng đàn ông tôi không muốn vợ con phải khổ sở, thiếu thốn. Vì thế khi chưa có gì trong tay tôi không đủ can đảm để đón nhận con và cưới ngay lúc ấy. Dù sao cũng chỉ là do bất cẩn nên tôi muốn em chờ tôi thêm 1 thời gian, nhưng có lẽ em không nghĩ như vậy.
Ngày hôm sau tôi gọi cho em nhưng em tắt máy. Quá sốt ruột tôi tìm đến phòng trọ của em thì bạn em nói em đã sắp đồ đi từ tối qua. Chỉ để lại cho tôi 1 bức thư dài và nói chúc tôi hạnh phúc, hãy quên em đi.
Tôi như điên cuồng, đi tìm em khắp nơi nhưng vô vọng. Tôi về nhà em tìm em nhưng bố mẹ nói em muốn đi nơi khác lập nghiệp và bố mẹ nhất quyết không nói em ở đâu. Tính em trước giờ vẫn thế, bố mẹ em cũng luôn tôn trọng mọi quyết định của em.
Có lẽ em vẫn nghĩ cho tôi nên không nói gì với bố mẹ về chuyện đó. Hai bác vẫn nói chuyện nhẹ nhàng và buồn bã vì 2 đứa không đến được với nhau. Có lẽ em không hiểu được tâm tư của tôi và cho rằng tôi nói em bỏ con là tôi sẽ không cần cả em nữa. Tôi đã khiến em tổn thương. Và dù tôi có cố gắng thế nào đi nữa cũng không thể tìm thấy em. Em ra đi mà không cho tôi 1 cơ hội giải thích.
Đến giờ đã 3 năm trôi qua, sự nghiệp của tôi đã vững vàng nhưng tôi vẫn chưa quen 1 người con gái nào khác. Trong tim tôi lúc nào cũng luôn nhớ đến hình bóng của em và luôn dằn vặt mình đã khiến em phải xa tôi. Và có lẽ ông trời đã thương tôi.
Trong 1 lần vào Sài Gòn công tác, tôi đã gặp lại em. Em bây giờ chín chắn, xinh đẹp và lạnh lùng hơn xưa. Thật bất ngờ vì em lại làm việc cho công ty đối tác của tôi nên không khó để tôi tìm ra được địa chỉ của em. Lần chạm mặt đó em và tôi đều vô cùng bất ngờ nhưng em coi tôi như người xa lạ, rất khách sáo và chỉ nói đến công việc rồi vội bỏ đi.
Khi tôi tìm đến nhà em để giải thích mọi chuyện và mong em quay về với tôi thì còn ngạc nhiên hơn nữa khi tôi phát hiện ra hồi đó em đã không bỏ con. Đến nay cháu đã được hơn 2 tuổi, nhìn giống tôi hồi nhỏ như đúc.
Tôi có con trai mà không hề hay biết, bấy lâu nay một mình em nuôi con vất vả và chịu đựng nỗi đau 1 mình. Nghĩ đến đấy thôi tim tôi như thắt lại. Khi tôi hỏi thì em nói không phải con của tôi nhưng tôi biết chắc chắc là em nói dối.
Hàng ngày tôi vẫn cố tình đến gặp em và con nhưng em luôn lẩn tránh.Tôi đã nói hết nước hết cái, giải thích mọi chuyện với em, thậm chí quỳ xuống cầu xin em tha thứ và cho tôi cơ hội mang lại hạnh phúc cho 2 mẹ con nhưng em chỉ nói em và con đã quen với cuộc sống chỉ có 2 mẹ con rồi. Kinh tế với em cũng dư dả nên em không muốn tôi bước vào làm xáo trộn cuộc sống của em nữa.
Mặc cho tôi làm đủ mọi cách, nói đủ mọi lời. Tôi xin trợ cấp để nuôi con em cũng không cần. Cũng đúng thôi vì trước đó tôi đâu có muốn con tôi tồn tại trên đời, bây giờ làm vậy có ích gì. Tính em vốn quyết đoán, mạnh mẽ nên mặc tôi van xin em vẫn lạnh lùng.
Đến nay đã 3 tháng kể từ ngày gặp em, tôi luôn đau khổ và cảm thấy bất lực vì không biết phải làm gì để em tha thứ. Hàng ngày tôi chỉ dám đến nhìn trộm 2 mẹ con cho đỡ nhớ vì mỗi lần gặp em đều né tránh.
Nhìn sự lạnh lùng của em đã có lúc tôi nghĩ rằng em thực sự đã quên tôi và không còn yêu tôi nữa. Tôi đã đánh mất em rồi. Tôi không nên can thiệp vào cuộc sống của em, tôi sẽ ở bên ngoài che chở cho em và con từ xa.
Nhưng hôm qua khi thấy em khóc thì tôi biết rằng em vẫn còn yêu tôi. Tôi phải làm sao để em gạt bỏ được nỗi đau cũ và cho tôi 1 cơ hội làm lại từ đầu? Mong các bạn hãy cho tôi 1 lời khuyên?
Theo Trí thức trẻ
Một lần lầm lỡ với tình cũ khiến tôi ăn ngủ không ngon Anh ta không những dọa sẽ đến gặp chồng tôi để nói chuyện mà còn bảo đã ghi clip buổi tối đó, nếu tôi vẫn cương quyết không qua lại nữa thì biết thế nào đấy. Tôi có một gia đình nhỏ hạnh phúc, chồng rất yêu vợ và một cô công chúa xinh xắn. Tuy nhiên, tôi đang ở trong trạng thái...