Chồng sắp cưới quản thúc như tù nhân chỉ vì tôi quá xinh đẹp
Ai cũng nghĩ tôi sướng khi chồng đẹp trai, giàu có lại yêu thương mình, nhưng bản thân tôi thì như muốn phát điên vì bị anh kiểm soát chẳng khác nào tù nhân.
Nói không ngoa nhưng ngay từ lần gặp đầu tiên anh đã “chết mê, chết mệt” và quyết tâm theo đuổi tôi bằng được. (Ảnh minh họa)
Nhìn vào cặp đôi của tôi, ai cũng bảo hai đứa xứng với từ trai tài, gái sắc. Tôi may mắn có được vẻ ngoài hơn người, vóc dáng cân đối, làn da trắng ngần, đường nét trên khuôn mặt cũng vô cùng thanh tú. Nói không ngoa nhưng ngay từ lần gặp đầu tiên anh đã “chết mê, chết mệt” và quyết tâm theo đuổi tôi bằng được. Tình yêu tưởng tốt đẹp như thế, nào ngờ giờ tôi khổ vì tính ghen tuôngcủa anh.
Trước một người đàn ông như anh thật khó để cưỡng lại sức hấp dẫn. Anh giỏi giang, làm ra tiền, thành đạt và ngoại hình cũng tương đối. Một người như vậy, lại si mê mình nên tôi cũng xiêu lòng. Thời gian đầu yêu nhau, không thể nói hết sự tự hào cũng như hãnh diện của tôi về tình yêu hai đứa. Đi đâu anh cũng đưa tôi đi cùng, để hãnh diện, để khoe khoang với mọi người về cô người yêu xinh như mộng. Tôi có thể đọc được trong mắt anh sự phấn khích khi người ta khen tôi. Một số còn kể, trong các câu chuyện mà anh nói, lúc nào anh cũng nói về tôi với đầy sự tự hào.
Anh chiều chuộng và chẳng tiếc tôi thứ gì. Anh mua cho tôi nhiều quần áo, đồ trang sức. Tất cả như để tôn lên cái vẻ đẹp sẵn có của tôi. Bố mẹ tôi ưng ý lắm, lúc nào cũng bảo tôi phải sống cho tử tế để không phụ lòng người đàn ông yêu mình như thế…
Nhưng, “thức đêm mới biết đêm dài”… càng ngày tôi càng nhận ra mình khó lòng đồng hành cùng anh được. Vì tôi xinh đẹp nên anh kiểm soát, quản thúc tôi chẳng khác nào một tù nhân. Sau khi tôi ra trường, nộp đơn đi làm. Bất cứ chỗ nào tôi được nhận anh cũng đều kiểm tra, thăm dò rồi bắt nghỉ vì đủ mọi lí do như… “trông sếp của em không đứng đắn lắm”, “ sao phòng em làm toàn đàn ông là nhiều thé?”; “Công việc này toàn ra ngoài gặp đối tác, nhiều rủi ro lắm”… Tính tôi vốn hiền lành, hai đứa lại yêu nhau lâu nên tôi cũng không muốn vì chuyện công việc mà cãi vã. Vậy là 5 lần 7 lượt tôi bỏ việc giữa chừng vì anh không đồng ý.
Tính tôi vốn hiền lành, hai đứa lại yêu nhau lâu nên tôi cũng không muốn vì chuyện công việc mà cãi vã. Vậy là 5 lần 7 lượt tôi bỏ việc giữa chừng vì anh không đồng ý. (Ảnh minh họa)
Anh thậm chí còn bảo: “Hay em cứ ở nhà luôn đi, cưới xong anh nuôi. Đi làm làm gì cho mệt. Anh thừa khả năng lo cho em”. Tất nhiên là tôi không chấp nhận. Cuối cùng anh nghĩ ra cách đưa tôi vào công ty anh làm. Đó là một công ty tương đối khá, nghĩ bạn trai làm ở đấy rồi, tôi cũng đồng ý vì được gần nhau, lại là công việc anh lựa chọn, tránh được những rắc rối. Ai ngờ, càng thế, tôi lại càng như tù binh.
Video đang HOT
Làm cùng một chỗ, tối ngày anh để mắt đến tôi. Cứ có đồng nghiệp nam nào ra hỏi thăm, giao việc hay trao đổi gì là anh “ngứa mắt”. Hôm ấy về chúng tôi lại cãi nhau. Đỉnh điểm có lần anh lôi luôn người bạn cùng cơ quan ra hành lang đánh cho một trận vì lí do: “Cậu đừng có tòm tem vợ sắp cưới của tôi”. Cuối cùng, cả cơ quan chẳng ai muốn giao tiếp với tôi, tôi cứ như con hủi bị cô lập giữa văn phòng chỉ vì anh người yêu như quản giáo cứ kè kè bên tôi cả ngày.
Vì tôi xinh đẹp nên anh kiểm soát, quản thúc tôi chẳng khác nào một tù nhân. (ảnh minh họa)
Tôi khốn khổ vì bị bạn trai ghen tuông và khống chế theo cách này. Tôi mất hết quyền tự do cá nhân của mình. Tôi quyết định nghỉ việc. Anh bắt đầu nảy sinh hàng tá thứ ghen tuông khác. Anh cho rằng tôi khó chịu khi bị kiểm soát là vì tôi cũng có tư tưởng “này nọ”, chứ ai đi làm gần người yêu mà chẳng thích.
Giờ đây ngày cưới của chúng tôi cận kề. Anh vẫn cái tính đấy, mà tôi sợ cưới nhau về anh còn ghen tuông ác liệt hơn. Tôi đau đầu khi không biết phải quyết định ra sao. Với tôi và gia đình tôi, anh đối xử tốt, tốt đến mức người khác phải ghen tị. Nhưng anh khống chế tôi quá nhiều khiến tôi ngột ngạt. Tôi tâm sự với mẹ thì mẹ động viên vì bây giờ yêu quá, chưa cưới nên anh sợ mất mới như vậy, sau này sẽ khác. Liệu có thật sau này anh sẽ đổi thay hay bản tính này sẽ còn đeo bám mãi về sau?
Theo Eva
Có lẽ yêu anh quá nhiều nên tôi tự nhận mình hạnh phúc...
Có lẽ yêu quá nhiều nên tôi tự nhận mình hạnh phúc, để rồi một ngày tôi nhận ra mình đang cô đơn trong chính tình yêu của mình. Con gái ngoài tình yêu thì còn tuổi trẻ, để tuổi trẻ qua đi một cách lãng phí sẽ là một tiếc nuối to lớn nhất sau này.
Ai đã từng yêu thật lòng thì sẽ hiểu, khi mất đi người mình yêu nó đau đến thế nào!
Tiết trời tháng bảy ở Sài Gòn thật hoang hoải. Buổi sáng thì nắng rực rỡ đến sần sùi da mặt, buổi trưa thì ẩm ương như muốn nuốt trọn những người đi đường với cơn mưa vồn vã đến ngập cả đường phố, chiều lại thì trời trong xanh như chỉ muốn dồn hết tâm tư đưa lên cao cho ông Trời mặc nhiên phán xét.
Nhớ lại cái thời bé xíu xiu, khoảng chừng được sáu tuổi nhà ở quê. Cứ trưa hè là chơi đồ hàng, với đủ thứ lượm nhặt từ những đồ ăn vặt hay đi ngang đường thấy thì mang về cất đi. Nấu cơm để bán nhưng là bằng đất, lấy cỏ làm rau. Đến giờ ngủ trưa mà không chịu đi ngủ thì y như rằng là bị vài cái vọt vào mông.
Cái thời ấy, được chơi là thích nhất. Sau đó đến ăn, rồi cuối cùng là ngủ. Một tờ giấy trắng với một vài vết nguệch ngoạc được vẽ lên.
Tôi là một tuýp người hướng nội, luôn yêu cái gọi là quê hương, yêu cái tình gia đình, yêu cái cầu nhỏ bắc ngang qua 2 bờ kênh, yêu những cánh xuyên chi mỏng manh bay bay trong gió, yêu những cái lõ gạch cũ kỹ khói nghi ngút mỗi khi đến mùa. Và đặc biệt tôi thuộc tính người hay nhìn về cái cũ mà bước đi.
Nó có cái hay với những người hay hoài niệm là không quên những gì đã xảy ra, dù là tốt hay xấu. Những ai giúp đỡ hay làm đau. Những người có dưới hay có trên bậc ở cuộc sống thì dù có thế nào vẫn sống đúng là mình của ngày xưa.
Cái dở mà nó mang lại là những ký ức xưa cũ không thể mất đi thì cái mới làm sao có thể vào. Cứ thế, cứ thế... và tôi mang tình yêu đã chết ấy đến tận bây giờ.
Tôi cứ bị ám ảnh về anh với một người có giọng nói rắn chắc, thân hình rất đàn ông và một ánh mắt thật lạnh lung.
-Anh đã từng yêu bao giờ chưa?
Tôi và anh gặp nhau với một phút ngẫu hứng đi lang thang trên mạng.
Anh và tôi học cùng trường, tuy anh hơn tôi hai tuổi nhưng lại học thua tôi một lớp. Vì cấp 2, với bản tính ngỗ ngược anh đã ngưng hai năm học và lúc nhỏ anh học trễ một năm so với tuổi của mình. Thế nên về thước đo xã hội tôi là chị đúng nhỉ!
Người ta thường nói, gặp nhau đã là một cái duyên. Và chúng tôi đã phát triển cái duyên ấy lên cao hơn cả bản thân của mỗi đứa. Yêu ban đầu bao giờ cũng là đẹp, mọi thứ như một bức tranh đầy màu sắc. Sống động như những màn trình diễn ảo thuật về trò biến hóa từ mảnh vải thành chim bồ câu, từ lá bài thành bông hoa hồng đỏ rực.
Tôi luôn đặt ra cho mình một suy nghĩ riêng về tình yêu, và tôi luôn đặt chung thủy lên hàng đầu. Với tình yêu ấy, tôi nghĩ mình sẽ dành cả tuổi trẻ để yêu anh.
Yêu quên mất tôi nên yêu người chịu thay đổi vì mình, quên mất rằng tôi đáng được yêu thương hơn những gì anh đã làm cho tôi, hơn thế nữa tôi đã yêu anh mà không biết bản thân mình đang tàn tạ bởi sự cô đơn.
Có lẽ yêu quá nhiều nên tôi tự nhận mình hạnh phúc, để rồi một ngày tôi nhận ra mình đang cô đơn trong chính tình yêu của mình. Vì anh thay đổi hay vì tình yêu ngày nào không còn mãnh liệt như trước. Hay vì tôi, một con người luôn chiếm hữu tình yêu mà bó ngạt nó vào để rồi phải thả ra như bong bóng nước bay lên là vỡ vụn.
-Anh có từng nghĩ em đến với anh vì điều gì không?
Hơn hết là tôi cần hạnh phúc, khao khát sự trọn vẹn của nó. Nhưng con người ta luôn tham lam, có nhiều lại muốn nhiều hơn nữa.
Với tôi bây giờ không gì bằng bản thân và gia đình.
Con gái ngoài tình yêu thì còn tuổi trẻ, để tuổi trẻ qua đi một cách lãng phí sẽ là một tiếc nuối to lớn nhất sau này. Hãy để tình yêu như là chính mình, chăm sóc như chăm sóc cho mình, hưởng thụ như chính mình hưởng thụ và hãy để nó trở thành sở thích đừng biến nó thành đam mê.
Ai cũng cần có tình yêu trong cuộc sống, hãy yêu để tôn trọng nhau dù có chia tay còn hơn là yêu rồi trở thành thù hận. Dù có thế nào phụ nữ cũng sẽ là người chịu thiệt.
Còn nhỏ nên cuộc sống chỉ là một vài vết vẽ, lớn rồi mới thấy bức tranh là chằng chịt những vết nối và không biết đâu là điểm bắt đầu để đi đến kết thúc. Hãy sống bằng một niềm tin hơn là mang một hy vọng, vì sẽ có thất vọng nếu không thành.
Cũng đã có lúc tôi đau muốn chết, nhưng giờ vẫn sống tốt vì tôi luôn tin rằng mình sẽ làm được.
Theo Guu
'Đứng hình' khi thấy người phụ nữ lạ ngồi trong nhà tự nhận là vợ Sau 3 tháng đi công tác về, tôi 'đứng hình' khi thấy người phụ nữ lạ ngồi trong nhà mình. Không những vậy, người phụ nữ đó còn tự nhận là vợ tôi. Tôi tên Nam, năm nay 28 tuổi đang làm nhân viên cho một công ty nước ngoài có chi nhánh tại Việt Nam. Tôi may mắn khi có được người...