Chồng sai nhưng ba mẹ chồng lúc nào cũng bênh anh
Tôi và anh cãi nhau, anh đánh tôi mà ba mẹ anh bênh anh. Cả nhà anh chửi tôi là tại sao lại nói anh nhậu, kệ anh, nói làm gì để anh đánh là đáng.
Ảnh minh họa
Tôi 26 tuổi và chồng 30 tuổi, tôi lập gia đình được gần 3 năm, có con trai được tuổi rưỡi, ở chung với ba mẹ chồng. Chúng tôi quen nhau qua sự mai mối của ba tôi và ba anh (hai người là bạn), quen nhau được 4 năm chúng tôi tiến tới hôn nhân và đó cũng là chuỗi ngày cho sự đau buồn của tôi. Tôi là người con gái không đẹp lắm nhưng dễ nhìn, nói chuyện có duyên, hài hước, hòa đồng theo nhận xét của mọi người. Cũng có người theo đuổi nhưng tôi từ chối hết vì thấy anh thật thà, hiền lành. Tôi nấu ăn ngon và thích chăm lo cho gia đình. Lúc trước tôi làm cho công ty truyền thông nhưng khi lập gia đình rồi có bầu lại nghỉ việc ở nhà nội trợ, mình chồng tôi đi làm. Nói về chồng tôi, tính anh thường ngày hiền, ít nói, người gặp lần đầu nói anh khó gần. Anh chịu khó làm ăn, không nhậu và chơi bời nhiều như bây giờ nên tôi yêu anh tuyệt đối.
Từ khi về quê sinh sống và làm việc anh bắt đầu thay đổi, đi nhậu thâu đêm. Lúc gần cưới có lần anh còn giấu tôi đi quán bia không lành mạnh có em út phục vụ. Anh không ngờ tôi biết được vì có người quen làm trong quán. Anh thề thốt xin lỗi tôi, nói là do bạn bè rủ rê chứ anh không muốn đi. Tôi không thèm nghe mặc dù anh đứng ngoài trời suốt đêm xin lỗi mong tôi tha thứ. Sau đó tôi lại mềm lòng bỏ qua cho anh. Nhưng “chứng nào tật đó”, sắp tới ngày cưới mà anh đi nhậu rồi tụ tập karaoke thâu đêm và hầu như ngày nào cũng vậy, vì thế hồi đó còn nửa tháng là tới ngày cưới nhưng vẫn chưa chụp được hình cưới. Tôi có khuyên bảo anh cũng hứa ậm ừ rằng sẽ thay đổi. Anh là người không có chính kiến, lập trường, nên ai nói gì anh cũng nghe theo.
Mọi chuyện bắt đầu tồi tệ hơn khi tôi có bầu, nhưng may mắn tôi không bị ốm nghén nên vẫn làm việc nhà, không mệt mỏi. Đến khi tôi sinh thì ở bên nhà mẹ ruột. Mẹ chồng chỉ qua thăm được 2 lần trong tháng tôi ở cữ. Đến khi tôi sinh chồng cũng chẳng hề thay đổi, vẫn nhậu nhẹt như xưa, tôi ở cữ trong tháng anh vẫn đi bar với bạn, dù trước đó anh rất ghét đến quán bar. Tôi buồn lắm nhưng nghĩ tới con nên không nói. Anh biết tôi đã biết nên cũng xin lỗi và tôi lại cho qua.
Rồi tôi sinh được hai tháng anh kêu tôi về vì nhớ vợ nhớ con. Ngày đầy tháng con tôi cũng làm tiệc nho nhỏ và có ba mẹ chồng đến. Anh kêu tôi về, còn phần mẹ chồng thì không muốn vì bà sợ phải giặt đồ cho tôi, cho cháu. Bà đã nói một câu làm tôi rất đau lòng và tụt hết tình thương dành cho bà: “Về không ai giặt đồ cho đâu, nghe không? Có về thì tự làm hay hai vợ chồng mày cùng làm thôi”. Tôi không ngờ rằng bà có thể nói như vậy, trong khi đó ngày trước bà vẫn hay nói ngày xưa bà đẻ kiêng 3 tháng mới đụng đến nước. Tôi sinh được hai tháng đã tự tự giặt đồ, nấu ăn cho con, đến lúc con bị bệnh nóng sốt cả đêm cũng chỉ có mình tôi trông, chồng say lăn ra ngủ, mẹ chồng thờ ơ còn ba chồng chỉ thỉnh thoảng hỏi thăm chứ không giúp được gì.
Kể đến đây chắc có lẽ mọi người nghĩ tôi là con người không ra gì nên bị mẹ chồng ghét. Mọi việc có thể là do bà nghĩ tôi dụ dỗ con trai bà vô Sài Gòn vì lúc trước anh học ở Đồng Nai. Anh theo đuổi tôi rồi tự bỏ học vào Sài Gòn, tôi nhiều lần kêu anh về Đồng Nai học hành cho đàng hoàng nhưng anh không nghe, quyết ở lại Sài Gòn. Rồi tôi cũng lo được việc học cho anh. Có lẽ bà ác cảm với tôi từ lần đó. Có một nguyên nhân nữa là do bà bị mất đi nguồn thu nhập đáng kể từ chồng tôi vì anh làm bao nhiêu đưa mẹ hết, chỉ cầm vài chục ngàn khi nào ăn nhậu thì lấy, khi có vợ thì anh chỉ đưa cho tôi giữ tiền.
Video đang HOT
Đỉnh điểm sự việc là ngày hôm nay, con bị sốt mà cặp nhiệt kế điện tử hết pin tôi gọi anh mua cái khác, chờ mãi tới 23h anh mới về tới nhà và nói chưa mua. Tôi nói anh mê nhậu không quan tâm tới con cái. Tôi và anh cãi nhau, anh đánh tôi mà ba mẹ anh bênh anh. Cả nhà anh chửi tôi là tại sao lại nói anh nhậu, kệ anh, nói làm gì để anh đánh là đáng, tôi nghe mà buồn, không khóc thành tiếng. Anh nói tôi sao không đi làm kiếm tiền, ngủ máy lạnh còn anh đi làm khổ. Anh làm lo cho vợ con mà luôn kể công. Anh nói nhiều lần lắm, mà anh không nghĩ cho sự hy sinh của tôi, ai chăm con (mẹ anh nói thà để mẹ làm công chuyện chứ không giữ cháu được) nên tôi phải lo tất cả, nói gửi trẻ thì anh nói tội con.
Tôi thật sự không biết phải làm gì nữa khi mọi người đều chống lại tôi. Đến ba mẹ ruột cũng không hiểu tôi, luôn cho tôi là sai. Chồng rượu chè, ba mẹ chồng thì bênh con dù không biết sự tình ra sao? Nhiều khi tôi muốn bồng con đi nhưng nghĩ lại mình chưa có gì trong tay, con sẽ khổ. Còn ở với một người chồng thô lỗ cục tính, nhiều khi chửi tôi không ra gì mà ba mẹ anh vẫn im lặng và nói hùa vào thì tôi chắc không chịu nổi lâu dài. Mong các bạn cho tôi lời khuyên.
Theo VNE
Nỗi ân hận muộn màng của một bà mẹ khiến con sa ngã
Giờ dù có hối hận tôi cũng chẳng thể nào lấy lại được nữa. Sự sa ngã của con bé tất cả đều là do tôi gây ra. Con ơn mẹ xin lỗi.
Khi viết những dòng này, tôi chẳng thể kìm được nước mắt. Hy vọng rằng các bậc cha mẹ trên đời này sẽ cân nhắc cẩn thận trước mỗi hành vi của mình vì mỗi lựa chọn của chúng ta đều có thể thay đổi cả cuộc đời con trẻ.
Lựa chọn ly hôn chưa chắc đã là giải thoát cho cả hai mà có lẽ còn là bất hạnh cho cả ba. Một gia đình ly tán sẽ ảnh hưởng đến những đứa trẻ của chúng ta ra sao. Có lẽ không chỉ là tổn thương mà còn là một vết rách, dấu hằn lên khắp cuộc đời của chúng.
Con gái tôi từ nhỏ đã được bà ngoại nuôi nấng. Tôi và chồng đã li hôn vì lí do không hợp nhau. Vì cuộc sống tôi không thể nào không đi tìm việc làm thuê kiếm sống. Một bà nội trợ không bằng cấp không tay nghề gì như tôi chỉ kiếm được những công việc nặng nhọc và vất vả.
Chẳng thể nào cho con cuộc sống đầm ấm và hạnh phúc như những đứa trẻ khác. Con bé xinh xắn, thông minh, ngoan ngoãn hết sức nghe lời bà. Mỗi lần tôi rời nhà nó đều khóc rất lâu. Tôi rất đau lòng nhưng cũng chẳng có cách nào cả. Khi lựa chọn ly hôn chính tôi đã biết trước có ngày hôm nay không phải sao.
Con bé ngày một lớn nhưng lại chẳng ngoan ngoãn như xưa. Thiếu tình yêu chăm sóc của bố mẹ, nó như cây cỏ dại vươn lên mà không ai chăm sóc. Con bé không thích đi học, mặc dù rất hiểu chuyện. Từ nhỏ đã biết làm công kiếm tiền, có lần con bé nói với tôi rằng:
" Mẹ, sau này lớn, kiếm được nhiều tiền, con nhất định sẽ mua nhà cho mẹ."
Tôi chỉ cười cho qua chẳng bao giờ coi đó là sự thật cả.
Lớn lên, con bé quả thật đã mua nhà về cho tôi. Một căn biệt thự rất lớn với giấy tờ đầy đủ. Tôi hỏi con bé rằng tiền từ đâu tới nó nói rằng dạo này làm ăn được kiếm tiền về để nuôi tôi. Có nhà rồi nhưng tình cảm thì lại chẳng được như trước. Con bé đi suốt ngày, cả tuần tôi chẳng gặp nó đến một lần. Đến một hôm, khi tôi nhận được điện thoại, cuộc điện thoại khiến đảo điên tất cả mọi việc.
Cuộc điện thoại không đầy 5 phút của đội phòng chống ma túy khiến tôi như rơi xuống địa ngục. Hóa ra con bé buôn bán thuốc phiện. Lần này bị bắt con bé bị đưa đến trại giam để lấy lời khai và giam giữ tạm thời.
Tôi như chết ngất đi, sao mà có thể như vậy được chứ? Con bé ngốc này, sao lại dính vào thứ chết người đó chứ? Bình thường nó ngoan hiền là vậy. Ai nghĩ rằng nó dám làm chuyện động trời này chứ?
Đứa ngốc này, sao lại cứ gánh chịu một mình như vậy chứ? Tôi vẫn luôn biết rằng nó vẫn hận tôi và bố nó vì đã bỏ nó lại nhưng ai bắt nó phải khổ sở gánh vác một mình như vậy chứ? Tôi biết mình là một bà mẹ không đủ tư cách. Không thể cho no một gia đình hoàn chỉnh, bao năm qua cũng chẳng thể khiến nó được sung sướng. Tôi đã cố hết sức để cho nó cuộc sống tốt nhất, đáp ứng mọi yêu cầu của nó. Nhưng tâm hồn nó trống rỗng, thứ nó cần tôi lại chẳng thể cho nó.
Con à, mẹ sai rồi. Tất cả là lỗi của mẹ. Nếu như không tại mẹ thì con cũng không đi vào con đường này. Là mẹ hại con mất đi tất cả. Xin lỗi con, thực sự rất xin lỗi con.
Qua ô cửa kính, giây phút nhìn thấy con, tôi chẳng thể nào kìm chế được bản thân mà khóc. Nước mắt lăn dài. Mới có mấy ngày mà con bé gầy đi trông thấy. Đáng lẽ ra giờ này nó vẫn còn đang được đi học, đang được cùng bạn bè vui đùa thế nhưng tại sao lại ra nông nỗi này chứ?
Con bé nhìn thấy tôi thì liền oán giận rằng là do bạn bè của con bé sao lại nói cho tôi biết. Hóa ra nó chẳng hề muốn tôi biết, sợ rằng tôi sẽ đau lòng, sẽ khóc.. Tôi sao có thể không biết chứ. Nó vốn là một đứa con ngoan cơ mà.Thế nhưng nó có nghĩ đến rằng tôi cũng yêu nó, cũng không muốn nó vì mình mà bước đi trên con đường không lối thoát này không?
Con à, mẹ không biết nên dùng cách nào để bù đắp những tổn thương, sai sót mà mẹ đã gây ra. Mẹ ước gì con có thể sống thoải mái, hạnh phúc chứ không phải như bây giờ. Khiến con phạm phải sai lầm. Dù có khổ mẹ vẫn chịu được chứ nhìn con phạm tôi thế này, con nghĩ mẹ sẽ vui sao? Hạnh phúc của con chính là hạnh phúc của mẹ. Con như vậy mẹ biết sống làm sao?
Mẹ rất hối hận về sự lựa chọn của mình. Thì ra chẳng có gì đáng quý hơn tình thân cả. Giá như tôi có thể thấu hiểu con hơn, giá như quan tâm nó hơn thì đã không có kết cục của ngày hôm nay. Nhưng trên đời không có thuốc chữa hối hận. Tất cả đã chẳng thể quay lại được nữa. Nó là điều tiếc nuối nhất cuộc đời tôi.
Là người làm bố, làm mẹ mà chẳng dạy bảo được con thì đó chính là lỗi lầm lớn nhất của chúng ta. Không nên làm thương tổn cảm xúc của chúng. Hãy dẫn chúng đi đúng con đường. Đừng để đến khi mọi việc xảy ra rồi có hối hận thì cũng đã muộn rồi .
Theo Một Thế Giới
Con gái bị mỉa mai vì không có hồi môn, bà mẹ liền lôi ra bao tải này khiến thông gia sốc Nhìn về phía mẹ Hải, bà Nga nở nụ cười nhạt, đưa tay mở cái bao tải ra. Bố mẹ Hải sốc nặng khi chạm mắt phải thứ ở trong bao tải. Bố mẹ Hải sốc nặng khi chạm mắt phải thứ ở trong bao tải. (Ảnh minh họa) Chồng mất sớm nhưng bà Nga không có ý định đi bước nữa mà...