Chồng rất lo sợ khi vợ bỗng dưng im lặng
Đàn ông không thích phụ nữ nói nhiều nhưng khi vợ im lặng không khí gia đình lại trở nên buồn chán.
Hôm họp mặt gia đình nhân ngày giỗ bên họ nội gần đây, tôi nhận thấy bà chị dâu cả của chúng tôi thay đổi một cách khác thường: Chị chẳng buồn nói năng gì, chỉ trả lời ngắn gọn khi có ai đó hỏi han.
Cả nhà đều ngạc nhiên bởi chuyện xảy ra trước mắt chúng tôi là hiện tượng lạ, trái ngược với những gì chúng tôi từng biết.
Mấy anh chị em xúm lại hỏi anh cả, ban đầu anh chỉ lắc đầu thốt lên mấy tiếng “Bả vậy đấy” mà không nói thêm gì để giải thích lý do vì sao chị thay đổi như vậy.
Từ trước đến nay, chị dâu tôi “nổi tiếng” trong cả họ tôi về “khả năng” nói nhiều. Chị có thể nói liên tu bất tận, nói bất cứ chuyện gì và quan trọng là chị thích nói. Khi trò chuyện, người đối thoại với chị chẳng cần phải nói bao nhiêu vì chị nói thay luôn cho họ rồi. Chỉ cần có người gợi lên một ý nào đó, chị sẽ nói tràng giang đại hải.
Nhờ vậy mà người mới biết sẽ mau chóng trở thành quen thuộc; người quen sẽ chẳng mấy chốc trở nên thân thiết. Có thể nói, “đặc điểm” nói nhiều vừa là điểm mạnh vừa là điểm yếu của chị.
Video đang HOT
Đã không ít lần chị được các em trong nhà phong làm “đại sứ” để tiếp chuyện những người khách lạ hay những người bất đắc dĩ… Tất nhiên, chị hoàn thành sứ mệnh trên cả tuyệt vời. Với khả năng trời cho, chị luôn luôn gây thiện cảm với tất cả những ai nói chuyện với chị, chị có thể xóa đi khoảng cách giữa hai bên và sau đó họ luôn khen ngợi chị hết lời.
Điểm mạnh của chị được thể hiện qua “đối ngoại”. Còn “đối nội”, mọi thành viên trong gia đình nhỏ của chị, anh tôi và các con của anh chị, đều tỏ ra ngán ngẩm về “khả năng” nói không biết mệt của chị. Dĩ nhiên là, mấy cha con đều không thích thú gì khi nghe chị nói nhiều.
Chúng tôi đã không ít lần chứng kiến và nghe chị nói với chồng con. Khi chị đã mở miệng, họ chẳng bao giờ có cơ hội phát biểu ý kiến. Anh muốn chen ngang ư? Quên đi! Thế nhưng, oái oăm thay, chị cũng không ít lần tỏ ra cáu giận khi anh không đáp lại lời chị.
Đúng là chị nói không biết mệt đến mức các con chị chỉ biết im lặng ngồi nghe. Nếu đứa con nào hó hé, chị sẽ càng có cớ nói nhiều hơn. Với anh, được “tập luyện” lâu ngày, sau này anh tỏ ra thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra, không thể hiện một chút phiền lòng nào khi phải nghe chị nói.
Vậy mà đùng một cái, chị thay đổi hoàn toàn. Điều gì cũng có lý do của nó. Gọi riêng tôi ra, anh cả kể: “Một hôm, anh chị tình cờ xem một chương trình về đời sống hôn nhân gia đình trên tivi. Trong đó, có một tiểu phẩm diễn tả hoàn cảnh của gia đình có bà vợ nói nhiều đến nỗi “miệng không lành da non”. Từ đó, chị trầm ngâm hẳn và dần dần không còn nói như trước đây nữa và… im luôn như bây giờ”.
Anh còn bảo: “Chị cô không nói nhiều nữa, không khí trong nhà trở nên buồn chán, ảm đạm hẳn đi. Có lúc anh nghĩ rằng giá như chị cô cứ nói nhiều như trước thì nhà cửa vui hơn. Thà bà ấy nói nhiều, còn hơn chẳng nói chẳng rằng như lúc này”.
Ôi, anh tôi đòi hỏi quá hay chăng? Vợ nói nhiều thì không thích, mà khi vợ không nói cũng chẳng ưng. Vậy chị dâu tôi phải làm sao bây giờ để anh vừa lòng?
Theo NLĐ
Đang lên kế hoạch cho đám cưới, mẹ bạn trai bất ngờ gọi điện giao "trọng trách" 500 triệu khiến cô gái suýt ngất xỉu
Sau đó bác ấy nói ra một con số "500 triệu" khiến Liên tối sầm mặt tí nữa thì ngất xỉu. Nói thật, bây giờ 15 triệu đối với cả cô và Trọng cũng là cả một vấn đề to tát, chứ đừng nói đến nửa tỉ đồng như vậy.
Liên và Trọng yêu nhau đến nay được hơn 1 năm. Hai người đang tính đến chuyện đám cưới. Vì thế, tháng trước, cặp đôi đã dẫn đối phương về nhà nhau ra mắt. Mọi chuyện khá suôn sẻ, bố mẹ hai bên không có ý phản đối gì. Liên thầm thở phào nhẹ nhõm, đầu xuôi đuôi lọt, mọi thứ rồi sẽ tốt đẹp cả thôi.
Liên và bạn trai hiện tại có công việc cũng được coi là ổn định, nhưng mức lương chưa cao, tính ra có thêm một đứa con thì còn phải chắt bóp, dè sẻn chi tiêu mới đủ để sống ở thành phố ấy chứ. Nhưng được cái, cô và anh không ai nặng gánh gia đình, thôi thì cùng nhau cố gắng dần dần, chứ bảo đợi đến lúc vững kinh tế mới kết hôn sẽ chẳng biết đợi đến bao giờ.
Từ sau khi Liên về nhà Trọng ra mắt, tuần khoảng 1 lần cô lại gọi điện hỏi thăm mẹ anh, gọi là vun đắp, bồi dưỡng tình cảm, dẫu sao cô cũng được định là vợ tương laicủa Trọng rồi. Không có gì thay đổi, ít tháng nữa cô và anh sẽ tổ chức đám cưới. Bình thường toàn Liên gọi, nhưng hôm nay đột ngột mẹ Trọng lại chủ động gọi cho cô. Nhìn thấy số của mẹ chồng tương lai hiện trên màn hình, Liên vừa bất ngờ vừa hồi hộp, lo lắng, không hiểu liệu có phải có chuyện gì xảy ra hay không.
Sau vài câu hỏi thăm linh tinh, mẹ Trọng thở dài nói với Liên: "Chuyện 2 đứa yêu nhau muốn đến với nhau, gia đình bác không cấm cản. Nhưng có một chuyện liên quan đến thằng Trọng, không biết cháu đã biết hay chưa? Hồi trước, lúc nó ra trường được 1 năm, thấy cuộc sống trên thành phố khó khăn, đã về quê lập nghiệp. Khi ấy, nó có vay t.iền của cô nó để làm vốn kinh doanh, nhưng không thành công, thua lỗ hết sạch. Cuối cùng nó mới phải lên lại thành phố đi làm tích góp trả nợ. Và cho tới hiện tại, nó chưa trả được xu nào, t.iền lãi mấy năm nay cũng đắp đấy. Hai bác nuôi nó ăn học ra trường là đã cố gắng hết sức, không có đâu mà trả nợ cho nó được. Nên là nếu cháu quyết định lấy nó thì 2 đứa sau này liệu mà bảo ban nhau làm ăn rồi gửi t.iền về trả nợ dần đi, cô nó tuy là người nhà thật nhưng vay đã lâu, người ta muốn đòi lắm rồi đấy...".
Ảnh minh họa
Sau đó bác ấy nói ra một con số "500 triệu" khiến Liên tối sầm mặt tí nữa thì ngất xỉu. Nói thật, bây giờ 15 triệu đối với cả cô và Trọng cũng là cả một vấn đề to tát, chứ đừng nói đến nửa tỉ đồng như vậy. Lương được bao nhiêu gần như tiêu hết bấy nhiêu, Liên phải tiết kiệm từng đồng một, tính ra t.iền lãi hàng tháng của cái 500 triệu ấy còn chẳng đủ mà trả, trả thì chỉ có nhịn ăn, hoặc đừng sinh con gì nữa. Thế bao giờ mới có mà trả gốc? 10 năm hay 20 năm đây?
Mẹ Trọng sau khi thông báo xong trọng trách của bọn cô thì cúp máy, để lại Liên hoang mang, lo sợ tột độ. Cô cảm thấy bất lực vô cùng trước con số khổng lồ ấy. Đã đành người ta hay nói, cứ cố gắng thì trời không phụ lòng người, nhưng cơ bản đó chỉ là lí thuyết, không phải cứ đầy quyết tâm thì sẽ thực hiện được, nhất là trong thời buổi kinh tế khó khăn như bây giờ.
Liên lo đến phát khóc, vội gọi điện cho Trọng. Đến tối Trọng tới chỗ cô, 2 người nói chuyện nghiêm túc về vấn đề t.iền nong. Trọng bảo, thực ra anh chỉ nợ 150 triệu t.iền làm ăn thua lỗ, còn 350 triệu còn lại là bố mẹ anh vay làm căn nhà ông bà đang ở hiện tại. Nhưng anh là con trai, nên phải có trách nhiệm trả nợ. Liên thần người ra, đến lúc này cô cũng chẳng biết đâu mà lần nữa. Lâu lâu trước đây, cô có nghe Trọng nói về vụ làm ăn, nhưng anh bảo đó là t.iền bố mẹ anh cho mượn. Giờ mẹ anh lại đổi thành cô anh, rồi t.iền ông bà làm nhà nợ bắt bọn cô trả mà mẹ Trọng lại gộp hết thành t.iền Trọng nợ làm ăn.
Ảnh minh họa
Liên hỏi Trọng định tính thế nào, thì anh thậm chí còn chẳng có phương án, hiện tại đến đâu hay đến đó mà thôi. T.iền lương làm ra mới đủ ăn, thì còn lo được cái gì khác? Trong khi khoản nợ ấy bắt buộc anh phải trả, bởi chỉ có anh là con trai trong nhà. Dưới anh có một em gái đã lập gia đình, hiện tại cả vợ chồng con cái nhà em ấy đều ở với bố mẹ Trọng. Lúc về thăm nhà anh, Liên đã nghĩ, sau này có em ấy ở cạnh chăm sóc bố mẹ, bọn cô có ở hẳn trên thành phố cũng không cần quá lo lắng. Nhưng bây giờ nghĩ mà xót xa, nhà cao cửa rộng bố mẹ và vợ chồng em gái Trọng ở, bọn cô lại phải nai lưng ra làm trả nợ?
Sau cuộc nói chuyện bế tắc ấy, Trọng cũng trầm hẳn đi, không còn vẻ lạc quan như trước, thậm chí thôi không nói đến chuyện đám cưới. Mẹ Trọng thì đã điện lên 2 lần hỏi 2 người tiết kiệm được bao nhiêu thì gửi về trả đỡ cho người ta khỏi sốt ruột. Liên chán nản vô cùng, chỉ ậm ừ với bác ấy cho xong. Chưa cưới đã t.iền tiền nong nong thế này, Liên cảm thấy thật ấm ức. Nếu là khoản t.iền Trọng nợ riêng thì đã đành, đằng này t.iền làm nhà, bác ấy một mực giục giã Liên hình như không được hợp lí cho lắm. Nghĩ đến cái cảnh cưới xong, ăn không dám ăn, chỉ chăm chăm dồn t.iền trả nợ mà Liên hãi hùng vô cùng. Nghĩ đến chuyện kết hôn, Liên bỗng chả còn hào hứng gì nữa...
Theo Afamily
Kỹ năng sống kém nên tôi lo sợ mình không xin được việc Tôi tốt nghiệp bằng khá nhưng giờ nhà tuyển dụng cũng không quan trọng bằng cấp lắm, họ quan tâm mình có làm được việc không. ảnh minh họa Tôi 23 t.uổi, vừa tốt nghiệp ngành kĩ sư xây dựng đầu tháng 6 nhưng đến nay vẫn chưa xin được việc, tôi tự nhận thấy kỹ năng sống của mình còn khá hạn...