Chồng quyết li hôn vì vợ… làm ra nhiều tiền!
Bản tính sĩ diện, thấy vợ hơn mình là một điều sỉ nhục, vậy nên anh Tú quyết định ly hôn chỉ vì vợ làm ra nhiều tiền hơn.
Mọi người thường nói rằng, tiền bạc không mua được hạnh phúc. Nhưng phải thừa nhận một điều rằng, nhiều gia đình đã tan vỡ chỉ vì kinh tế không ổn định. Tuy vậy, câu chuyện oái oăm hơn là ở chỗ, đôi khi việc kiếm ra nhiều tiền cũng lại thành một vấn đề khiến vợ chồng xích mích.
Không phải là những người vợ hư hỏng, chậm chạp, một số người vợ vì quá giỏi giang, kiếm được nhiều tiền mà thành ra… bị chồng bỏ”
Tự ái vì vợ lương cao, chồng quyết định ly hôn
Ngay từ khi yêu, mỗi lần anh Tú đi chơi cùng, chị Hồng đã luôn phải ngượng ngùng vì sự gia trưởng, độc đoán cứng nhắc của anh. Trong câu chuyện chị nói, nếu có gì không bằng lòng là anh bác bỏ ngay lập tức, bất chấp chị có đúng hay không, anh đều khăng khăng và ép bạn gái phải thừa nhận quan điểm của mình. Sự cố chấp này của anh Tú cũng khiến chị Hồng nhiều lần chán ngán muốn chia tay thế nhưng vì hoàn cảnh hai bên gia đình gắn bó thân thiết đã lâu nên chị không lỡ. Cuối cùng, cưới nhau về được hơn 1 năm, anh chị cũng đường ai nấy đi chỉ vì lí do… chị làm ra nhiều tiền hơn chồng.
Chồng đòi ly hôn chỉ vì thấy thua kém vợ (Ảnh minh họa)
Chị Hồng vốn là người có nhan sắc, hơn nữa lại rất thông minh, thành đạt. Lương tháng đi làm của chị Hồng là niềm mơ ước với nhiều người, trong đó có cả các đấng mày râu. Mọi người nhìn vào đều cảm thấy khâm phục và mong ước có được người vợ tài giỏi như chị. Thế nhưng ở trong nhà, chị Hồng như “cái gai trong mắt chồng” vì “tội” làm ra nhiều tiền hơn chồng.
Là người sĩ diện, bảo thủ, anh Tú cảm thấy thất thế trước vợ khi lương anh kiếm được về không bằng một nửa của vợ. Mỗi lần có ai đó tới nhà chơi, khen anh tốt số lấy được cô vợ giỏi giang là y như rằng anh “độp” lại: “Gớm hay ho gì. Ở đời, cái lí là đàn bà phải thua kém chồng thì gia đình mới hạnh phúc. Đàn bà mà chỉ chăm chăm vượt mặt chồng, làm ra nhiều tiền hơn chồng rồi chỉ về nhà vênh vênh, khinh chồng một mắt”.
Biết tính chồng như vậy, chị Hồng nào dám tỏ thái độ, cậy mình, cậy mẩy là người làm ra tiền. Ở ngoài xã hội, dù chị có thành đạt đến bao nhiêu thì trong gia đình chị vẫn khiêm nhường để làm một người vợ tốt. Thế nhưng sự thành công của chị giống như một cái tát mạnh vào sự sĩ diện của anh Tú. Đơn giản vì anh có cố gắng đến mấy cũng không thể được như vợ.
Video đang HOT
Cuối cùng, sau hơn 1 năm chung sống, sau những lời đay nghiến của chồng, sau những câu châm chọc, cuối cùng anh Tú quyết định đưa đơn ly hôn cho chị Hồng với lí do: “Tôi không muốn nhà này có một bà tướng. Tôi chỉ có nhu cầu lấy một cô vợ kém mình. Tôi muốn ở trong nhà chồng thế nào cũng phải hơn vợ. Mà cô thì không mang lại cho tôi cảm giác đó”. Không thể chịu đựng nổi sự ngang ngược, vô lí và ích kỉ của chồng, chị Hồng cũng chẳng tiếc nuối. Chị kí vào đơn ly hôn một cách dứt khoát mà chẳng hề đau buồn vì chị tin, chị hoàn toàn có thể hạnh phúc khi không có người đàn ông đó bên cạnh.
Vợ nai lưng làm, chồng đi ngoại tình
Là một người phụ nữ thành đạt trong sự nghiệp, nhưng hôn nhân của chị Mai Thúy lại trắc trở không kém chị Hồng. Thậm chí câu chuyện của chị còn có phần nghiệt ngã hơn khi mà chị ngày đêm vất vả làm việc, cố gắng kiếm ra thật nhiều tiền để chồng nhởn nhơ… đi chơi gái.
Trước tin chị Mai Thúy và chồng ly hôn, hàng xóm láng giềng ai cũng bất ngờ bởi xưa nay trong khu phố này, gia đình anh chị vẫn là sự ngưỡng mộ của nhiều người. Anh Phong chồng chị Thúy tuy không phải người đàn ông quá tài giỏi, làm ra nhiều tiền nhưng ngược lại luôn biết cách hỗ trợ, động viên vợ. Chị Thúy hiện đang làm cho một công ty liên doanh với nước ngoài nên thu nhập rất khá. Mặc dù vợ kiếm ra nhiều tiền hơn nhưng anh Phong không hề hậm hực hay có cảm giác thua kém vợ. Ngược lại, anh luôn động viên vợ cố gắng và tự hào về những gì mà vợ làm được.
Thấy chồng nịnh nọt, chị Thúy cố gắng làm việc để kiếm thật nhiều tiền trong khi… chồng đi ngoại tình (Ảnh minh họa)
Có đôi khi chị Thúy cũng cảm thấy mệt mỏi và muốn nghỉ ngơi. Chị muốn xin giảm số giờ làm thêm, có thời gian hơn bên chồng nhưng mỗi lần như vậy, anh Phong lại động viên vợ: “Số anh may mắn lấy được người vợ không những yêu thương anh mà còn giỏi giang như em. Anh thì bất tài, không làm ra được nhiều tiền nên cũng mặc cảm lắm. Giá mà anh có thể làm nhiều hơn để đỡ đần cho em. Nhưng quả thực công việc của anh dù có cố đến mấy cũng không kiếm thêm được tiền. Trong khi đó, em chỉ cần làm thêm vài giờ một tuần là đã bằng anh đi làm cả tuần rồi. Thôi em chịu khó làm, vợ chồng mình tích cóp lại, có của ăn, của để, sau này con cái cũng đỡ khổ”
Nghe chồng nói vậy, chị Thúy lại cắm đầu vào làm việc. Tiền cao đồng nghĩa với việc chị cũng phải quá vất vả để làm. Nhan sắc chị cũng già nhanh hơn vì công việc áp lực mà chị lại ôm đồm nhiều quá. Nhưng nghĩ đến những lời chồng nói chị lại thấy ấm lòng vì chồng hiểu được công sức của vợ. Chị đâu có ngờ, anh ta lén lút cặp bồ bên ngoài trong những lúc chị vất vả làm việc.
Sau gần 4 năm chung sống, phải đến khi chị ở nhà nghỉ sinh con chị mới phát hiện ra bộ mặt thật của chồng. Thì ra bấy lâu nay hắn cứ động viên chị làm việc thật nhiều để có tiền lo cho gia đình. Còn hắn ta thì thoải mái chơi bời, cặp kè với mấy em trẻ đẹp.Mặc dù vừa sinh con xong nhưng chị vẫn quyết định ly hôn. Cũng giống như chị Hồng, chị Thúy tin rằng với công việc hiện tại chị hoàn toàn có khả năng để lo cho mình và con một cuộc sống sung túc hơn gấp bội mà không cần tới người chồng xảo trá như vậy.
Bắt vợ nghỉ làm chỉ vì thu nhập cao hơn chồng
Nếu như hai người phụ nữ trên có đủ dũng cảm để ly hôn với người chồng ích kỉ, không chấp nhận chuyện vợ làm ra nhiều tiền hơn mình thì chị Liên lại không đủ mạnh mẽ để làm thế. Vì hai đứa con, chị chấp nhận làm theo ý chồng để giữ gìn một tổ ấm gia đình.
Khi chị Liên quyết định nghỉ việc ở nhà mở cửa hàng bán đồ lặt vặt, ai cũng lấy làm lạ và khó hiểu. Hồi còn con gái, công việc mà chị làm kiếm được mỗi tháng hàng chục triệu. Chị là người thông minh, lại có kinh nghiệm nên thu nhập rất cao. Chẳng ai hiểu lí do vì sao tự nhiên chị lại nghỉ việc, chấp nhận chuyện về nhà mở cửa hàng tạp hóa nhỏ, gom nhặt từng đồng bạc lẻ. Chỉ có chị Liên là cắn răng chịu đựng vì chị không muốn các con phải thiếu bố.
Chồng chị Liên chỉ là công nhân viên chức nhà nước bình thường, lương tháng vài triệu, khéo ra thì đủ nuôi thân. Thế nhưng anh ta lại ích kỉ, không chấp nhận chuyện thành đạt hơn mình. Với anh ta, đó là một sự sỉ nhục lớn, là một sự “coi thường” của vợ với mình. Thời gian đầu khi mới lấy nhau, anh ta còn cố nhẫn nhịn. Thế nhưng mỗi lần hai vợ chồng cùng nhau đi đâu, mọi người hỏi công việc của vợ, ai nấy đều xuýt xoa khen thì anh ta bắt đầu… nóng máu.
Bắt vợ phải nghỉ làm chỗ kiếm ra nhiều tiền vì không chịu thua kém vợ
Đỉnh điểm của sự cáu giận đó là việc anh ta bắt vợ phải ở nhà bán hàng thay vì đi làm. Mặc dù biết rõ ràng điều đó là một sự tổn thất lớn về kinh tế nhưng trước câu hỏi của anh ta: “Giờ cô muốn chọn công việc hay là chồng con? Bố con tôi không có tiền của cô cũng không chết được. Tôi là thằng đàn ông, cũng đủ sức nuôi được vợ con. Cô cư sở nhà bán hàng đi”. Cực chẳng đã chị đành phải nghỉ ở nhà để chiều theo ý chồng. Từ đời sống kinh tế khá, giờ đây chị phải xoay sở, vất vả hơn rất nhiều vì tiền hàng tháng chồng đưa về chẳng đủ chi tiêu. Thế nhưng vì chiều chồng chị đành chấp nhận. Chị cam chịu thiệt thòi để đi đâu chồng cũng có cơ hội được vỗ ngực khoe rằng: “Giờ vợ tôi chỉ ở nhà bán hàng lặt vặt, kiếm được bao nhiêu đâu. Mọi sinh hoạt chính trong nhà đều một tay tôi lo hết”. Ai đó có gặng hỏi chị về lí do chị nghỉ việc, chị cũng chỉ cúi đầu chép miệng: “Âu cũng là sô phận”.
Theo VNE
Anh yên tâm, mình chỉ là quá khứ của nhau thôi...
Có nhiều lúc em chỉ muốn níu anh lại, để anh mãi ở bên em, rồi em sẽ hứa ngoan hơn với anh, không làm anh buồn nữa.
Hà Nội trời âm u kỳ lạ, đôi găng tay đi mưa cũng ướt sũng mất rồi. Ngày còn yêu nhau, em có thói quen mỗi khi ngồi sau xe anh là nằng nặc không chịu đeo găng tay, rồi thích thò tay vào túi áo anh, hoặc giả dụ như lúc tay em lạnh thật lạnh, sẽ áp vào má anh để anh hét toáng lên rồi cười khoái chí. Người ta bảo con gái có bàn tay lạnh thường chung tình, em không biết có đúng không, thế nhưng mỗi lần nhìn anh nắm tay thật chặt rồi hà hơi thổi cho tay em bớt lạnh, em chỉ muốn ước mình sẽ gắn bó với anh lâu thật là lâu.
Ngày mình còn yêu nhau, anh thường chê tính em trẻ con, hay õng ẹo, đỏng đảnh, hay giận dỗi, mè nheo. Em thường hay nói những lời làm anh tổn thương rồi lại quên bẵng, hay im lặng, hay khóc, rồi lại hay cười như một đứa trẻ. Anh lúc nào cũng là người lớn bao dung, không chấp nhặt, không để ý, không bực mình, không rời bỏ. Ắt hẳn là không rời bỏ, anh bảo dù có thế nào, nhất định sẽ ở bên em.
Thế rồi một ngày, trời cũng âm u như hôm nay, mình rời xa nhau thật. Bữa cơm chiều em tất tả về đi chợ, luộc rau, rán trứng (các món tủ của em) rồi cầm điện thoại định gọi anh qua ăn như mọi khi bỗng dưng ngưng bặt, em quên rằng mình đã chia tay rồi.
Nếu kể ra thì có rất nhiều lý do để chúng ta không thể ở bên cạnh nhau nữa, nhưng lúc nào em cũng không tìm ra được lý do hợp lý. Ngày chia tay em còn ra vẻ cứng rắn, ngồi bên cạnh đòi ôm anh thật chặt lần cuối, tươi cười dặn dò anh sống tốt, rồi hạnh phúc sẽ đến với anh thôi. Thế mà về nhà em trùm chăn khóc như mưa, khóc như ông trời buồn lắm lắm.
Đã bao lần định nhắn tin cho anh một tin nhắn thật dài, kể lể về những việc hằng ngày, những việc làm em không vui, những người làm em giận hờn nhưng em thấy mình không còn đủ dũng cảm. Đấy, ngày yêu nhau anh chiều chuộng em quá, nên có việc gì em cũng tìm đến anh, để rồi giờ lại thấy mình như phải học lại từ đầu, một mình chống chọi, một mình trống trải, một mình buồn tênh...
Ảnh minh họa
Em đã từng nghĩ nếu cuộc đời này không có anh thì còn gì là niềm vui. Chẳng có một anh chàng hay chọc em cười, hay dỗ dành em mặc dù anh chẳng làm sai điều gì cả, mà có lẽ vì em xấu tính quá nên anh không chịu nổi mất rồi. Có những ngày em cảm thấy lạc lõng giữa một thành phố nhìn đâu cũng toàn người là người thế này. Có những ngày em đi giữa một đám đông, cố gắng thoát những cô đơn cùng cực dày vò, rồi nghĩ vẩn vơ biết đâu lại gặp anh như trong phim, nhưng rồi bước chân vẫn lủi thủi đi về căn gác trọ nhỏ bé, cảm giác như mình đã sống ở giới hạn tận cùng.
Em đã suy nghĩ rất lâu, rất lâu về những điều chúng mình từng hứa. Giả dụ như có buồn đau lắm thì cũng chỉ được phép buồn một ngày thôi, có tuyệt vọng lắm thì cũng chỉ được phép đi cà phê một mình, hoặc như ăn thật nhiều thật nhiều cho nhanh quên (mặc dù em lúc nào cũng than vãn với anh là em béo lắm rồi).
Có nhiều lúc em chỉ muốn níu anh lại, để anh mãi ở bên em, rồi em sẽ hứa ngoan hơn với anh, không làm anh buồn nữa. Có nhiều lúc em chỉ muốn giận dỗi anh, không chịu trả lời tin nhắn, điện thoại của anh để anh lại sốt sắng đến tìm em. Có nhiều lúc em chỉ muốn ích kỷ sống mãi với ngày hôm qua, sống mãi với quá khứ êm đẹp của chúng mình. Nhưng rồi em nhận ra ai cũng có một cuộc hành trình để mà bước tiếp, những gì đã đau rồi cũng hết, những gì đã tổn thương rồi cũng lành lặn, những gì đã dỗi hờn rồi cũng không còn nữa. Chỉ còn những vết ký ức đẹp nằm vẹn nguyên ở một góc trái tim như chưa từng chua xót.
Ngoái lại làm chi khi ai cũng có một con đường...
Theo VNE
Chồng mải mê nghe đọc truyện trên điện thoại khi mây mưa với vợ Chứ về nhà là lúc nào anh cũng đeo phone, nghe đọc truyện từ chiếc điện thoại rồi cười phá lên ra vẻ tâm đắc, vui sướng. Thậm chí, anh còn nghe đọc truyện khi đang ân ái cùng vợ. 10 năm kết hôn, cuộc sống hôn nhân giữa vợ chồng tôi khá hạnh phúc, viên mãn. Dù đã có hai mặt con,...