Chồng “quần quật” cả tuần, vợ vẫn khóc cạn nước mắt vì “đói sex”
Từ ngày cưới, trừ khi đi công tác, hiếm khi nào Chiến có ngày nghỉ, “trả bài” đều như đi làm hành chính, còn tăng ca cuối tuần. Nhưng càng ngày Huyền càng thấy… thiếu thốn, cô đơn.
Nghĩ đến cảnh tối đến phục vụ chồng là Huyền mệt mỏi, chán nản. Chiến như được lập trình, canh giờ con ngủ say, anh vào bế con sang phòng bên cạnh. Quay lại với vợ chỉ một loáng là anh xong việc, bận quần áo vào rồi chạy sang bế con trả về cho vợ, anh tọt sang phòng ngủ riêng.
Chiến thuộc tuýp đánh nhanh, thắng nhanh, anh bỏ qua hết công đoạn khởi đầu hay kết thúc, chỉ cần đi đến khâu trọng tâm.
Nhiều người vợ cô đơn, tủi hờn dù chồng “trả bài” đều đặn (Ảnh minh họa)
Hồi chưa có con, vừa ra khỏi trận, thậm chí chẳng kịp mặc lại quần áo là Chiến lăn ra ngủ nhưng lúc đó Huyền vẫn đỡ tủi thân. Dù sao, chồng vẫn nằm bên cạnh, cô vòng tay ông sau lưng anh ôm hôn, hít hà. Nhưng từ ngày có con nhỏ, Chiến lấy cớ ngủ riêng, cứ xong việc của mình là trả vợ về cho con.
Nhiều lần, Huyền chủ động sang phòng chồng, chỉnh sửa lại phòng ngủ, cắm bình hoa, thắp ngọn nến, xịt ít nước thơm… Cô nghĩ đến cảnh vợ chồng trò chuyện, âu yếm, ôm hôn để có thêm cảm xúc, thăng hoa, nâng niu hơn.
Nhưng Chiến nào quan tâm, người chưa tắm mà kéo vợ ra “hành sự” như một cái máy. Xong phần mình, anh tỉnh bơ: “Em về phòng đi, không con khóc!”.
Huyền bước ra khỏi phòng với cảm uất nghẹn, tủi hờn như bị hắt hủi. Cô chỉ ước giá như khi đó, chồng ôm mình một cái thật tình cảm hay hôn lên trán vợ.
Có lần, Huyền lấy cớ, cô được tặng voucher ở khách sạn một đêm, rủ chồng đi đổi gió. Chiến gạt tay: “Bày vẽ, ở đâu chả như nhau, em làm như đi khách sạn thì em trở thành gái 20 vậy”.
Huyền cũng từng lấy hết dũng khí trao đổi, chia sẻ vợ chồng rất cần âu yếm, ôm ấp, nói lời nhẹ nhàng, yêu thương với nhau. Anh bĩu môi nói vợ rửng mỡ, trở chứng, mơ mộng như trên mây. Vợ chồng còn sức mà phục vụ nhau là tốt rồi chứ còn đòi hỏi, lãng mạn vớ vẩn.
Video đang HOT
Chưa kể, nhiều hôm vừa ăn uống, nhậu nhẹt xong, người còn nặc mùi bia rượu, mùi mắm, Chiến mặc vợ phản ứng, vẫn đòi cho bằng được.
Phụ nữ thường “đói” sex vì chồng yếu, chồng chê, còn Huyền, chồng “ quần quật” cả tuần, cô vẫn thiếu thốn. Chiến đã ăn tham còn thô, chỉ cần mình “ăn no”, ăn cho xong bữa, còn vợ thế nào anh mặc kệ.
Gần đây, Huyền bắt đầu tự hỏi, không biết chồng có yêu mình không hay đơn giản, anh cưới vợ vì cần một người phục vụ đáp ứng nhu cầu. Cô thấy mình như công cụ hơn là người bạn đời, người đầu ấp tay gối. Ân ái với chồng xong, nằm bên cạnh cô con gái ngủ say mà cô chảy nước mắt, thấy cay đắng, tủi hờn, cô đơn…
Góp ý, làm mọi cách không thay đổi được chồng, Huyền mất dần cảm xúc, tìm cách né tránh. Chiến lại sừng sộ kêu Huyền không biết làm vợ.
Theo các chuyên gia tâm lý, nhiều phụ nữ Việt rơi vào tình cảnh “đói sex” vì nhiều lý do như cách nghĩ, quan niệm hay nam giới sao nhãng, rượu chè, tù tội…
Tuy nhiên, nhiều chị em, chồng ngay bên cạnh, chồng khỏe vắt đều như chanh vẫn bị thiếu thốn tình dục. Nhiều ông chồng vào trận chỉ cần xong việc, còn mọi thứ cẩu thả, hôi dám, bừa bộn, không quan tâm đến nhu cầu, cảm xúc của người vợ làm cho người bạn đời nuốt không trôi, ăn mà vẫn đói.
Ngoài ra, còn có sự khác biệt, đàn ông thường chỉ coi trọng lúc “lâm cuộc”, còn chị em, lại rất quan tâm phần khởi động và kết thúc.
Một bác sĩ tâm lý tại TPHCM cho biết trong tình dục, chỉ 5 – 10% cần đến kỹ thuật, còn lại là tình yêu, tình cảm, thái độ, sự trân trọng…
Cơ quan sinh dục lớn nhất của con người chính là bộ não, đó là điểm nhạy cảm nhất để mọi người tìm kiếm, thưởng thức, đáp ứng… về tình dục.
Quan hệ vợ chồng chuyển tải những cảm xúc, quan niệm, ý nghĩa về giới tính, về tình yêu nam nữ qua ánh mắt, nụ cười, qua tiếp xúc, mùi hương, suy nghĩ rồi cao nhất mới là sự hòa hợp giữa hai người.
Vậy nên, trong tình dục đừng tặc lưỡi “chỉ cần no”; còn cần ngon lành, đẹp mắt và thơm tho nữa.
Ngủ nhà con trai 1 tối, sáng sớm mẹ ra về trong nước mắt
'Lần sau, anh bảo mẹ đừng can thiệp vào chuyện của chúng ta. Đừng tưởng mua cho chúng ta căn nhà thì thích đến lúc nào thì đến', lời con dâu nói khiến tôi chua chát.
Tôi năm nay 62 tuổi. Mấy hôm nay, theo dõi những bài viết của quý báo về vấn đề người già sống tự do, không phụ thuộc con cái, tôi bỗng thấy chột dạ.
Tôi vốn có một hoàn cảnh khá đặc biệt. 32 năm trước, khi con trai được 2 tuổi thì chồng tôi mất. Một mình tôi làm lụng lo cho con và mẹ chồng già yếu, bệnh tật nên cứ thiếu trước hụt sau.
Khi con được 6 tuổi, mẹ chồng tôi qua đời. Người họ hàng ở Đức về chơi, thấy hai mẹ con khó khăn nên khuyên tôi để con lại cho ông bà ngoại rồi sang nước ngoài làm ăn mấy năm, kiếm chút vốn về lo cho con.
Tính đi tính lại, tôi thấy con đường đó là sáng sủa nhất nên đã nén nước mắt, gửi con cho bố mẹ đẻ, sang xứ người mưu sinh.
Những năm tháng bên Đức, có bao nhiêu cơ cực và nước mắt nhưng tôi vẫn cố gắng, chăm chỉ làm lụng, tiết kiệm tiền để sau này con trai có tương lai tốt đẹp.
Thấm thoắt 5 năm trôi qua, con trai tôi đã vào cấp 2. Cháu ngoan ngoãn, học giỏi khiến tôi rất hạnh phúc. Nhưng sau đó, mẹ đẻ tôi qua đời. Bố tôi ốm đau nên hai ông cháu được đưa đến ở cùng vợ chồng em trai tôi.
Các em rất thương và quan tâm đến cháu, nhưng không biết vì lý do gì, con tôi bỗng trở nên ương bướng, khó bảo. Cháu hay bỏ học và đi chơi điện tử cùng bạn bè. Có lần, cháu còn đánh nhau, bị nhà trường gọi lên kiểm điểm.
Em trai khuyên tôi nên thu xếp công việc để về dạy con nhưng lúc đó, việc bên Đức không cho phép tôi nghỉ. Hai năm sau, tôi mới trở về thì con trai tôi đã là đứa trẻ hư hỏng, không thể học hết cấp 3.
Giận con nhưng cũng thương con, tôi quyết tâm cho con đi học bổ túc, quyết lấy bằng cấp 3 rồi đi học nghề cơ khí.
Con ra trường, đã bớt nghịch ngợm và tu chí làm ăn nên tôi đầu tư cho con mở xưởng. Tuy nhiên, xưởng của con làm ăn không tốt, chỉ vài năm đã đóng cửa. Con phải lên Hà Nội làm thuê cho người ta.
Bốn năm trước, con dẫn bạn gái về ra mắt và xin được làm đám cưới. Cô gái có vài phần tôi không ưng nhưng thấy hai con quấn quýt, vui vẻ nên tôi đồng ý.
Cưới xong, các con muốn sống ở thủ đô, tôi lại đành dốc hết vốn liếng, mua cho con căn nhà ở quận Hà Đông (Hà Nội). Còn tôi vẫn sống ở quê.
Gần đây, trong hội bạn tôi chơi có một người bị ốm, nằm viện Hà Nội. Chúng tôi thuê xe lên đó thăm. Dự kiến, cả đoàn sẽ đi trong buổi sáng. Vì thế, tôi không nói với các con.
Tuy nhiên, vào viện thăm bạn xong thì tôi thấy người khó chịu, hoa mắt, chóng mặt. Bạn bè khuyên tôi nên ở lại viện để khám bệnh. Tôi khám xong thì trời đã sẩm tối nên gọi cho con trai đến đón về nhà.
Tối đó, sau khi ăn uống xong xuôi, tôi và con trai, con dâu ngồi trên ghế sofa xem tivi và nói chuyện. Tôi bảo các con nên có kế hoạch sinh con sớm. Tôi sẽ lên ở cùng, bế con cho chúng chuyên tâm làm ăn.
Con dâu không nói nửa lời, đứng dậy đi vào phòng trong. Con trai tôi thấy vậy cũng đi theo vợ.
"Lần sau, anh bảo mẹ, đừng can thiệp vào chuyện của chúng ta. Đừng tưởng mua cho căn nhà thì thích đến lúc nào là đến, thích nói gì là nói", tiếng con dâu cất lên khi cửa phòng của chúng vừa đóng lại.
"Được rồi, em cứ nhịn đi. Ngày mai là bà ấy về rồi. Anh sẽ không để em phải sống chung với bà ấy đâu. Đừng quan tâm đến lời của bà ấy. Việc chúng ta, chúng ta làm", tiếng con trai tôi đáp lại.
Tôi đau như có ai vừa đâm trúng trái tim mình. Đêm đó, tôi không thể ngủ được. Buổi sáng, các con chưa ngủ dậy, tôi đã sắp quần áo để chuẩn bị đón xe về quê.
Trên xe về, nước mắt tôi cứ chảy tràn. Tôi tự hỏi, liệu mình có sai không khi đã nỗ lực hết mình vì con, dành cho con tất cả để đến bây giờ, khi mọi tiền của đã đổ dồn cho con, tôi lại được nghe từ con những lời như vậy.
Tôi thật sự thấy mình quá thảm hại rồi. Xin mọi người cho tôi biết, tôi đã sai ở đâu và làm thế nào để tôi có thể sửa chữa sai lầm đó.
Con trai nghịch ngợm lục tung chiếc túi của bà, tờ giấy bên trong rơi ra khiến tôi choáng váng khi biết tương lai mình không có chốn dung thân Thấy có tờ giấy quấn tròn được buộc một sợi chun rất cẩn thận, tôi tò mò mở ra xem thì choáng váng với nội dung ghi bên trong. Nhà chồng tôi có 3 anh em, chồng tôi là con út, sau khi cưới chúng tôi cũng muốn ra ở riêng nhưng bố mẹ chồng không đồng ý. Bố chồng bảo các anh...