Chồng phụ thuộc kinh tế của vợ, lại còn lăng nhăng
Là đàn ông, nhưng anh rất ngại va chạm và không muốn vươn lên. Anh sống rất phụ thuộc vào vợ.
Tôi kết hôn đã được gần 5 năm, vợ chồng đến với nhau khi đã ở tuổi phải lập gia đình, từ lúc quen đến khi cưới được một năm. Trước khi cưới, tôi cũng có vài mối tình nhưng không đến đâu. Lúc cưới, tôi không quá đặt nặng chuyện yêu đương, chỉ xác định vợ chồng chủ yếu sống vì nghĩa, vì tình, có trách nhiệm, vun vén cho gia đình là đủ. Thế nhưng cuộc hôn nhân của tôi trôi qua không như mong đợi.
Cũng khá nhiều lần tôi nghĩ đến từ “ly hôn” nhưng rốt cuộc lại thôi. Tình cảm dành cho nhau không quá nhiều, chuyện vợ chồng cũng không hòa hợp mấy nhưng điều đó tôi vẫn chấp nhận được, cái tôi cảm thấy bực bội, ngột ngạt và khó chịu chính là vì bản tính lăng nhăng của chồng.
Thực tâm tôi không muốn phải kiểm soát chồng mọi thứ giờ giấc, email, điện thoại cá nhân của anh. Tuy nhiên đôi khi tôi lại vô tình bắt gặp được những tin nhắn, đoạn mail có nội dung mùi mẫn của anh với nhiều cô gái trẻ. Tôi có một chút ghen tức, nhưng không quá nhiều bởi đối tượng của anh cũng chẳng phải cụ thể với một ai cả. Tôi chỉ cảm thấy buồn khi anh không coi tôi ra gì, anh thản nhiên có thể tán tỉnh bất cứ cô gái nào, thích thì làm quen với các cô, thậm chí còn nói dối rằng anh chưa có vợ con gì. Suốt ngày anh có thái độ giấu diếm điện thoại làm tôi cảm giác không còn chút tin tưởng.
Video đang HOT
Ảnh minh họa: DNS.
Đã vậy, anh còn sống rất phụ thuộc. Là đàn ông, nhưng anh rất ngại va chạm và không muốn vươn lên. Từ hồi cưới nhau, anh nhảy việc hết công ty này tới công khác, thậm chí còn sẵn sàng nghỉ việc chỉ vì lời nói nặng của sếp. Có những khoảng thời gian anh còn chấp nhận ở nhà vợ nuôi, cho tới hiện tại vẫn như thế. Thỉnh thoảng vài ba lần anh mới có ý định đọc báo và gửi hồ sơ xin việc một lần nhưng chưa có nơi nào gọi.
Mặc dù tôi thúc giục anh năng tìm việc, lên mạng nhiều hơn để xin việc nhưng anh vẫn không chút quyết tâm, cứ đổ lỗi cho số phận mình xui xẻo, rồi đổ lỗi cho thời buổi kinh tế khó khăn. Một mình tôi è cổ ra đi làm để trả tiền thuê nhà, tiền học cho con, tiền chợ búa cơm nước, và kể cả tiền tiêu vặt hằng ngày của anh. Mặc dù chả dám nói nặng một lời với chồng, nhưng trong tôi, cảm giác dường như chán nản, thất vọng đối với anh ngày càng nhiều.
Thật sự tôi cần lời khuyên của mọi người trong cuộc hôn nhân này. Nếu tiếp tục như hiện tại, với thu nhập của tôi vẫn gồng gánh được cho gia đình. Anh vô tâm, vô lo, thiếu chung thủy, nhưng vẫn thương con và có giúp đỡ tôi trong công việc nhà. Tôi luôn tự nói với mình phải biết chấp nhận hiện tại vì đó là số phận, do mình chọn, cuộc sống này không có gì là hoàn hảo. Cũng có những lúc tâm trạng tôi thật buồn, chán nản khi không tìm thấy được sự chia sẻ từ người bạn đời trong nỗi lo của cuộc sống, không tìm được chút cảm xúc ấm áp, chân thành trong tình cảm vợ chồng.
Theo VNE
Chồng phụ thuộc kinh tế vợ, lại còn lăng nhăng
Là đàn ông, nhưng anh rất ngại va chạm và không muốn vươn lên. Anh sống rất phụ thuộc vào vợ.
Tôi kết hôn đã được gần 5 năm, vợ chồng đến với nhau khi đã ở tuổi phải lập gia đình, từ lúc quen đến khi cưới được một năm. Trước khi cưới, tôi cũng có vài mối tình nhưng không đến đâu. Lúc cưới, tôi không quá đặt nặng chuyện yêu đương, chỉ xác định vợ chồng chủ yếu sống vì nghĩa, vì tình, có trách nhiệm, vun vén cho gia đình là đủ. Thế nhưng cuộc hôn nhân của tôi trôi qua không như mong đợi.
Cũng khá nhiều lần tôi nghĩ đến từ "ly hôn" nhưng rốt cuộc lại thôi. Tình cảm dành cho nhau không quá nhiều, chuyện vợ chồng cũng không hòa hợp mấy nhưng điều đó tôi vẫn chấp nhận được, cái tôi cảm thấy bực bội, ngột ngạt và khó chịu chính là vì bản tính lăng nhăng của chồng.
Thực tâm tôi không muốn phải kiểm soát chồng mọi thứ giờ giấc, email, điện thoại cá nhân của anh. Tuy nhiên đôi khi tôi lại vô tình bắt gặp được những tin nhắn, đoạn mail có nội dung mùi mẫn của anh với nhiều cô gái trẻ. Tôi có một chút ghen tức, nhưng không quá nhiều bởi đối tượng của anh cũng chẳng phải cụ thể với một ai cả. Tôi chỉ cảm thấy buồn khi anh không coi tôi ra gì, anh thản nhiên có thể tán tỉnh bất cứ cô gái nào, thích thì làm quen với các cô, thậm chí còn nói dối rằng anh chưa có vợ con gì. Suốt ngày anh có thái độ giấu diếm điện thoại làm tôi cảm giác không còn chút tin tưởng.
Ảnh minh họa: DNS.
Đã vậy, anh còn sống rất phụ thuộc. Là đàn ông, nhưng anh rất ngại va chạm và không muốn vươn lên. Từ hồi cưới nhau, anh nhảy việc hết công ty này tới công khác, thậm chí còn sẵn sàng nghỉ việc chỉ vì lời nói nặng của sếp. Có những khoảng thời gian anh còn chấp nhận ở nhà vợ nuôi, cho tới hiện tại vẫn như thế. Thỉnh thoảng vài ba lần anh mới có ý định đọc báo và gửi hồ sơ xin việc một lần nhưng chưa có nơi nào gọi.
Mặc dù tôi thúc giục anh năng tìm việc, lên mạng nhiều hơn để xin việc nhưng anh vẫn không chút quyết tâm, cứ đổ lỗi cho số phận mình xui xẻo, rồi đổ lỗi cho thời buổi kinh tế khó khăn. Một mình tôi è cổ ra đi làm để trả tiền thuê nhà, tiền học cho con, tiền chợ búa cơm nước, và kể cả tiền tiêu vặt hằng ngày của anh. Mặc dù chả dám nói nặng một lời với chồng, nhưng trong tôi, cảm giác dường như chán nản, thất vọng đối với anh ngày càng nhiều.
Thật sự tôi cần lời khuyên của mọi người trong cuộc hôn nhân này. Nếu tiếp tục như hiện tại, với thu nhập của tôi vẫn gồng gánh được cho gia đình. Anh vô tâm, vô lo, thiếu chung thủy, nhưng vẫn thương con và có giúp đỡ tôi trong công việc nhà. Tôi luôn tự nói với mình phải biết chấp nhận hiện tại vì đó là số phận, do mình chọn, cuộc sống này không có gì là hoàn hảo. Cũng có những lúc tâm trạng tôi thật buồn, chán nản khi không tìm thấy được sự chia sẻ từ người bạn đời trong nỗi lo của cuộc sống, không tìm được chút cảm xúc ấm áp, chân thành trong tình cảm vợ chồng.
Theo Ngoisao
Suốt 8 tháng mang bầu, chồng không hỏi han vợ câu nào Tôi về nhà mẹ đẻ khi mang thai tháng thứ 5, đến nay con đã tròn 8 tháng, anh chưa một lần hỏi xem mẹ con tôi có khỏe không, con như thế nào. Tôi quen anh qua giới thiệu, chúng tôi quen và yêu nhau được 6 tháng, sau đó tổ chức đám hỏi, vài tháng sau thì tổ chức cưới. Từ...