Chồng phố cổ bắt vợ nhịn đói ngồi hầu rượu
Tôi không thích lấy chồng Tây vì tôi là phụ nữ Việt vốn biết cam chịu, hy sinh. Nhưng để so sánh trai Tây với trai ta thì đúng là lấy Tây sướng hơn nhiều, đàn ông Việt quá gia trưởng, ích kỷ, tham lam. Cái tính keo bẩn xuất phát từ thói tham vặt làm tôi xót xa nhất.
Khi chồng tôi ăn tôi phải ngồi để phục vụ nhưng không được ăn cùng.
Đứng 2 tiếng đồng hồ để ‘hầu’ chồng ăn cơm
Năm 23 tuổi, tốt nghiệp Đại học ngoại ngữ, tôi từ một gái quê lột xác làm dâu đất Hà thành. Tôi phải thừa nhận, cái cách cư xử ăn nói của người Hà Nội khác xa với cách ăn nói ở quê tôi.Họ nhẹ nhàng, lịch sự, nề nếp.
Nhà chồng tôi nằm trên phố Tạ Hiện, chồng tôi là con trưởng, dưới anh còn có 2 em nữa nhưng không ai theo học đại học mà đều phụ mẹ bán vịt nướng.
Tạ Hiện là con phố Tây, hàng ngày ở đây có rất nhiều Tây ba-lô lui tới, người dân đa phần là bán hàng lưu niệm, giàu hơn thì mở nhà hàng, bar, khách sạn,… đàn ông cờ bạc rất nhiều. Có người còn bảo tôi ở đây họ không làm gì đâu, chỉ ăn rồi đánh bạc thôi. Họ gọi đấy là phố đánh bạc.
Vừa cưới về, chồng tôi không muốn vợ đi làm mà phải dùng vốn ngoại ngữ giúp mẹ chồng tiếp khách Tây. Nhưng điều khiến tôi bị sốc không phải không được đi làm mà làm vợ một người chồng gia trưởng, phong kiến.
Phải nói rằng mẹ chồng tôi là người rất tuyệt vời, sự cam chịu, hy sinh của bà khiến tôi không một lần dám mở miệng than vãn. Bố chồng tôi là cán bộ công chức đã nghỉ hưu, mẹ chồng tôi ít học chỉ ở nhà bán hàng. Bà kiếm tiền rất giỏi.
Chục năm sống trong gia đình, hàng ngày phải chứng kiến bà phục tùng ông mà tôi cũng không dám tự tin sẽ trở thành người vợ như thế.
Chồng tôi 40 tuổi mà lối sống như một ông cụ 90. Tôi phải thừa nhận tính gia trưởng có gen di truyền ngay cả khi chúng tôi đã ở riêng. Trong cách sống hàng ngày, vợ là người duy nhất phải chăm sóc và phục vụ chồng chứ không phải là con.
Không nói khi ốm đau, chỉ đơn giản là bữa ăn hàng ngày. Nhà có 4 người, nhưng lúc nào tôi cũng phải sắp cơm cho chồng ăn trước, sau đó mới đến lượt mình và các con. Trong khi chồng ăn, tôi phải ngồi đó để phục vụ, từ rót rượu, tiếp thức ăn đến việc hầu chuyện.
Video đang HOT
Một hôm mấy người bạn của chồng tôi đến chơi. Anh và khách ngồi kề cà cả 2 tiếng đồng hồ mà tôi vẫn phải ngồi đó. Chồng tôi cấm đứng dậy trước nếu chưa được anh cho phép bởi như thế là coi thường anh.
Thấy tôi ngồi cùng mâm mà chỉ tiếp thức ăn cho khách, cho chồng mà không dám tiếp cho mình, vợ của người bạn ngại ngùng đáp lễ tiếp lại cho tôi một miếng thịt gà. Nhưng chị thấy tôi để đấy mà không ăn, tôi phải giải thích vội là đang uống thuốc phải ăn kiêng.
Nhưng đến khi tan tiệc, chị vô tình xuống nhà vệ sinh nhìn thấy mấy mẹ con tôi đang ngồi ăn thức ăn còn thừa trong bếp, chị đứng lặng không nói gì.
Tôi lộ rõ vẻ bối rối nhưng không giải thích thêm, chỉ mời chị lên nhà uống nước.
Mừng ra mặt vì bớt được vài ngàn đồng
Tuần trước cả nhà tôi đi nghỉ mát ở Quảng Ninh. Khi xuống khu du lịch, trước bao người mà anh làm tôi ngượng chín mặt.
Tôi chọn một nhà hàng gần biển, chồng tôi bảo nhà hàng lớn quá, đắt. Chiều chồng, tôi để anh tự chọn. Khi vào, anh gọi menu, soi từng món một rồi bảo nhân viên sao biển mà cái gì cũng đắt, đắt hơn cả Hà Nội.
Chưa dừng lại, anh còn gọi nhân viên mặc cả từng đồng xem giảm giá được bao nhiêu. Không được, so đo mãi, anh gọi một đĩa cơm rang (180.000 đồng), một đĩa rau mùng tơi xào (70.000 đồng) rồi cắn răng gọi một đĩa mực xào (350.000 đồng) cho 2 vợ chồng và 2 đứa con. Anh không cho gọi thêm bia hay nước ngọt với lý do tiết kiệm, đỡ tốn.
Khi thanh toán tiền, anh lấy lý do không có tiền lẻ cố tình bớt thêm mấy ngàn đồng. Sau đó, anh hỉ hả, vui mừng ra mặt. Chả gì cũng tiết kiệm được cốc nước chè, anh nói.
Tôi là gái Việt, tôi cũng không thích lấy chồng Tây nhưng để so đo giữa đàn ông Tây với đàn ông Việt thì đúng là làm vợ trai Việt khổ hơn nhiều.
Khách Tây đến quán tôi ăn không ít, mà thường là khách du lịch sang tìm hiểu, khám phá văn hóa và con người Việt. Mỗi lần ghé quán, họ ít đi một mình mà thường có cả người yêu Việt hoặc Tây.
Những lúc như vậy, tôi thấy họ rất ga-lăng, họ không bao giờ để bạn gái phải trả tiền, càng không có chuyện mặc cả, so tính khi thanh toán.
Hàng ngày tiếp xúc với nhiều người Tây, tôi hiểu cách sống của họ thoáng hơn người Việt Nam cả về tư tưởng, suy nghĩ và cách sống.
Đàn ông Tây chỉ quan tâm đi được bao nhiêu nơi, biết được bao nhiêu thứ nhưng đàn ông Việt thì so đo từng tí, chỉ quan tâm mua được mấy ngôi nhà, tậu được mấy con xe.
Theo VNE
Chân dài vớ phải đại gia "lởm đời"
Ngay từ khi chưa ra trường, Hạnh đã đồng ý lấy anh ta với hi vọng, khi là vợ chồng rồi, của cải của anh ta sẽ do cô nắm giữ.
Thấy có vẻ sang trọng là 'câu'
Hạnh vốn là một cô gái có mơ ước giàu sang. Không ai cấm cô cái quyền ấy, vì cô được yêu cầu như vậy, bởi cô rất đẹp, chân lại dài và có rất nhiều chàng trai đang theo đuổi cô. Mới chớm tuổi 'cập kê', đã có rất nhiều chàng trai hào nhoáng đến tán tỉnh nhưng vì còn trẻ, Hạnh không muốn dừng lại ở đâu cả. Quà vẫn nhận nhưng không nhận lời yêu.
Trời ban cho cô nhan sắc nên khi cô bước chân vào đại học, cô được bao nhiêu người ngưỡng mộ vì ánh mắt to tròn hút hồn, nụ cười xinh xắn và dáng người quá chuẩn. Ai cũng bảo, cô đi thi thì có khi cũng được hoa hậu ấy chứ. Nhưng chính vì cái vẻ ngoài quá lộng lẫy của cô mà từ ngày đi học, các anh chàng tầm vừa chỉ đứng ở ngoài để ngắm mà không dám mon men gì cả. Với lại, có ối anh chàng 'không ăn được thì đạp đổ', tung tin rằng cô kiêu kì, coi thường người khác. Nên về sau, dù có xinh đẹp nhưng ở trong trường, Hạnh chỉ giống như đồ trang trí, để người khác ngắm nhìn mà thôi!
Nhưng có vẻ, Hạnh vẫn không hay biết điều đó. Cô xinh đẹp nên tự cho mình cái quyền được kén chọn, nên ai nói gì cô cũng mặc kệ. Người yêu cô phải đạt tiêu chuẩn, giàu sang, có chức quyền và phải là người cô ưng ý về ngoại hình. Nếu như không giàu thì không bao giờ cô chọn. Nên, hễ có anh chàng nào giàu là cô tính chuyện tán tỉnh, cưa cẩm hoặc là cố tình tiếp cận để gây ấn tượng với đối phương.
Trong số các anh chàng tán Hạnh, chỉ có mấy người ở ngoài không nghe tin đồn gì về cô nên họ nhiệt tình. Nhưng toàn là những người đứng tuổi, còn mấy trai trẻ thì họ nghe nói này kia nên cũng không muốn tiếp cận. Vả lại, biết cô nàng cành cao, mình không đạt yêu cầu nên cũng thôi, không bén bảng tới. Để cho các anh chàng khác nhảy vào.
Số quà cáp Hạnh đã nhận của mấy anh nọ không biết là bao nhiêu nhưng chẳng ai biết, cô yêu ai, gật đầu ai. Vì cô chưa bao giờ công khai người yêu của mình. Cứ gã nào giàu là cô lao vào, chuyện yêu đương thì khó mà phân biệt được là có hay không, chỉ là một sự công khai mà thôi!
Thế nên, Hạnh có cái cớ để tự hào với bạn bè về những bộ đồ đẹp, đắt tiền, những món quà trị giá, vì đó là cô danh chính ngôn thuận được hưởng. Cô tự cho mình cái ngôi vị 'hoa hậu' của lớp, thậm chí là của trường.
'Vớ' phải đại gia lởm đời
Nhưng chính vì cái thói tham giàu, nghĩ mình xinh đẹp nên kênh kiệu mà cô nàng bị bạn bè xa lánh. Lúc này, Hạnh chẳng cần chơi với ai, chỉ cần cho chúng bạn biết mình hàng ngày có xe đưa, xe đón, có người yêu nâng như nâng trứng là quá đủ rồi. Hạnh bám riết lấy mấy anh chàng giàu có. Và trong đám ấy, có một người hơi già, nghe nói là giám đốc của một công ty lớn. Dù nhan sắc thua xa các anh chàng trước đó nhưng Hạnh đã công khai anh ta là người yêu của cô, dù cô biết, trước đó anh ta từng có vợ.
Nghe nói, anh này đã ly dị vợ và đang sở hữu một công ty lớn. Con cái thì chưa có nên khi anh yêu Hạnh, anh ta đã ngỏ lời với cô về chuyện cưới nhau rồi sinh con đẻ cái. Như thế, sau này của cải cả nhà sẽ dành cho hai mẹ con cô hết. Không hiểu tính toán thế nào mà Hạnh nhận lời yêu người đàn ông đó ngay, có lẽ của cải đã làm cô mờ mắt.
Ngay từ khi chưa ra trường, Hạnh đã đồng ý lấy anh ta với hi vọng, khi là vợ chồng rồi, của cải của anh ta sẽ do cô nắm giữ. Như thế thì công việc cô không phải lo, có thể làm bà giám đốc, quản lý cả công ty lớn. Và chẳng phải lo nghĩ gì luôn, chỉ sống trên đống tiền mà thôi.
Có vẻ như Hạnh đã tính toán rất kĩ càng, nhưng chẳng thể ngờ, sau khi đồng ý kết hôn với anh ta và học nốt năm cuối đại học, Hạnh lại bị sốc đến mức ấy. Người chồng mà cô cho là giàu có, thực chất là đại gian đang phá sản. Công ty của anh ta cũng nhỏ, không lớn như Hạnh nghĩ, và anh ta đã đang nợ nần chồng chất. Còn nữa, anh ta có vợ là sự thực nhưng chưa hề ly dị vợ, và còn có cả cô con gái. Đó là điều mà Hạnh, người con gái tham giàu này chưa từng nghĩ đến.
Hóa ra, anh ta đã lừa dối Hạnh. Bao nhiêu người đàn ông Hạnh không ưng, lại đi ưng một gã chuyên đi lừa bịp con gái nhà lành. Và giờ thì Hạnh không còn đường nào lựa chọn nữa, vì cô đã là vợ của một đại gia rởm, sắp phá sản mà chỉ là vợ hai.
Ân hận vì ước vọng tham giàu
Đã mấy ngày Hạnh nghỉ ốm và không dám đến trường. Có lẽ, cái tin cô lấy phải đại giả 'đểu' đã lan toàn trường, và người ta đã biết hết tất cả về 'tông ti gốc tích' của anh chàng này. Hạnh quá sốc và đau khổ, ân hận vì mình đã quá nóng vội, khi còn đang là sinh viên lại đi lấy chồng.
Tuổi trẻ của Hạnh lẽ ra sẽ được hạnh phúc hơn, được vui vẻ hơn cùng với bạn bè nhưng chỉ vì sợ mất của, cô đã gật đầu lấy anh chàng này không suy nghĩ. Nghĩ là anh ta giàu nhưng giờ đây, cô lại mang tiêng là người vợ của một kẻ phá sản. Còn mang tiếng là người chen ngang cướp chồng của người khác.
Giờ ai cũng nhìn cô bằng ánh mắt tò mò, khó hiểu, thậm chí là coi thường. Mấy chàng trai trước đây say hạnh như 'điếu đổ', giờ cũng mặc kệ cô, không thèm ngó ngàng đến nữa. Thân xác Hạnh gầy đi, ốm đi, tàn tạ vì bị lừa quá ngoạn mục. Giờ cô chỉ biết câm nín, cố gắng phấn đấu học hành và hi vọng có thể làm thay đổi được cuộc đời sau khi ra trường...
Theo VNE
Em không có bố, nhà tôi bắt chia tay Tôi đã âm thầm giấu chuyện này, nhưng đến khi chúng tôi nghiêm chỉnh tính chuyện kết hôn thì chuyện không thể không lộ ra. Ngày đó, tôi dẫn em về ra mắt, bố mẹ tôi cực kì quý mến em. Ai cũng khen em vừa xinh đẹp, ăn nói dễ nghe lại là người có học. Ai cũng bảo tôi và em...