Chồng ơi! Vợ buồn ngủ lắm rồi, chồng có vào nhanh không nào
Sau câu của vợ tôi choàng dậy ngay lập tức, vơ vội chăn gối vào giường, vợ mà ngủ thì chết.
Chồng ơi… (Ảnh min hoạ)
Trước khi quyết định theo tôi về dinh, vợ đã bắt tôi phải thề rằng:
- Dù sau này có thế nào, anh cũng phải luôn yêu chiều em đấy nhá.
- Được rồi mà, anh không yêu, không chiều em thì chiều ai. Chả nhẽ lại sang yêu chiều vợ ông hàng xóm, có mà ông ấy đạp cho phát về với đất luôn ấy chứ.
- Anh chỉ được cái nói linh tinh.
Vậy là nàng đồng ý. Ngày được chính thức dắt tay và trao cho nàng nụ hôn tình tứ giữa đám cưới đông đúc, tôi sung sướng vô cùng. Ngày thường mỗi lần đòi hôn là nàng cứ ngúng nga ngúng nguẩy vậy mà chẳng hiểu sao hôm ấy lại tự giác đứng yên đến thế. Chắc cũng biết hoa thơm đã thuộc về chủ rồi nên là phải ngoan ngoãn nghe lời đây.
Ngày được chính thức dắt tay và trao cho nàng nụ hôn tình tứ giữa đám cưới đông đúc, tôi sung sướng vô cùng (Ảnh minh hoạ)
Những ngày mới cưới tôi thất mình là thằng đàn ông hạnh phúc nhất trần đời. Sáng ngủ dậy, vợ đã nấu ăn sáng cho sẵn sàng. Đồ mặc vợ cũng chuẩn bị sẵn, chả phải như ngày trước đến lúc đi làm mới cuống cuồng tìm quần áo, rồi nhục nhất là khi tìm tất, xỏ vào chân rồi mới biết mình đi hai màu khác nhau.
Giờ thì chả phải quan tâm tới mấy cái chuyện lặt vặt vớ vẩn ấy nữa nhá. Quần áo lúc nào cũng phẳng lỳ, ra đường cứ gọi là bóng lộn, về nhà cơm canh chờ sẵn. Tối đi ngủ lại có người mát sa cho, rồi thì có hẳn cái chăn 37 độ để ôm nữa. Biết thế này lừa nàng về sớm cho đời bớt khổ hơn không.
Vậy nhưng, cái gì cũng có cái giá của nó cả. Nàng cho tôi sung sướng thì cũng bắt tôi phải từ bỏ một số thú vui mà theo nàng nó ảnh hưởng không tốt tới cuộc sống vợ chồng.
Sau chuỗi ngày luôn luôn về nhà đúng giờ vì vợ đang chờ thì tôi lại chợt nhớ tới các anh em chiến hữu mình bỏ quên bấy lâu nay. Xin vợ cho la cà một chút với mấy ông bạn, vợ nhất quyết không chịu:
Video đang HOT
- Trước thế nào cũng được, giờ có vợ rồi chồng phải biết về đúng giờ chứ.
- Nhưng mà, chồng tụ tập tí thôi mà vợ, lâu rồi không ngồi với chúng nó.
- Mấy anh ấy chưa có vợ nên mới thế. Anh có vợ rồi thì phải thay đổi, sau này còn con cái, phải về mà giúp vợ chứ. Tập dần cho quen đi.
Một bên vợ không cho, một bên thì bạn bè cứ khích rằng mình sợ vợ. Vậy là tự ái đầy người, đánh liều nói dối vợ một phen. Tôi vội vã gọi điện về cho nàng, “Hôm nay công ty có việc bận đột xuất, anh về muộn. Em ăn trước đừng đợi anh nhé”, rồi cúp máy luôn.
Cả tối ấy tôi vui tới bến với các chiến hữu trên bàn nhậu mà quên mất luôn cả vợ. 10 giờ đêm mới lò dò về đến nhà. May quá, vợ đã đi ngủ.
Tắm rửa xong, tôi vội vã lên giường ôm lấy vợ như một kẻ có tội muốn được xin tha thứ. Vậy nhưng khi vừa chạm tay vào cái eo của nàng thì nàng đã hất thẳng tay tôi ra, rồi đặt luôn cái gối ôm ở giữa. Nàng chính thức chiến tranh lạnh với tôi.
Hôm sau dù tôi có hết lời xin lỗi, vợ cũng không nói không rằng nửa câu. Chiều ấy, hết giờ làm tôi vội vã trở về nhà ngay lập tức. Nhưng chẳng thấy vợ đâu, gọi điện thì nàng bảo: “Em ăn cơm nhà bạn, anh nấu cơm ăn một mình trước đi, đừng đợi em”. Thì ra nàng trả thù tôi đây mà.
Tôi loay hoay kiếm đồ trong tủ lạnh rồi nấu cơm cho mình. Lâu lắm rồi mới phải vào bếp, thấy cũng hứng thú lắm. Nhưng lúc tìm các thứ để nấu nướng thì tôi phát điên, vợ để ở đâu chẳng biết. Cái tủ trước đây tôi dùng đẻ nhét hết gia vị mắm muối vào thì giờ vợ lại dọn dẹp dùng để các thứ các. Nhìn trông có vẻ trật tự ngăn nắp đấy, nhưng mà tôi thì chả quen tẹo nào.
Sau 1 tiếng loay hoay tôi cũng nấu xong bữa cơm cho mình, nhưng lúc ngồi ăn lại cứ thấy buồn buồn, thiếu thiếu làm sao. Giờ tôi mới biết, hôm qua trốn vợ đi, hèn chi vợ giận là thế.
Đúng 10 giờ đêm nàng mới về. Vẫn cái gối ôm ở giữa và chẳng cho tôi động vào người. Ngủ ôm quen rồi, hôm qua thì say rượu nên ngủ luôn được, hôm nay thiếu cái chăn 37 độ để ôm tôi cứ trằn trọc mãi.
Nằm chán chê mắt vẫn thao láo, chợt nhớ đến giờ có trận bóng, tuy chẳng phải là đội hâm mộ nhưng tôi cũng ôm chăn gối ra ngoài xem để giết thời gian.
Vừa hết một hiệp mắt tôi cũng bắt đầu mơ màng, đang thiu thiu tự nhiên nghe thấy tiếng vợ gọi:
- Chồng ơi…
- Cái gì thế vợ.
- Chồng định ngủ ở đây luôn hả.
- Không, chồng xem bóng, tí chồng vào ngủ.
- Thế thì chồng vào luôn đi, vợ buồn ngủ lắm rồi, không đợi được nữa đâu.
Sau câu của vợ tôi choàng dậy ngay lập tức, vơ vội chăn gối vào giường, vợ mà ngủ thì chết. Biết vợ đã tha lỗi nhưng mà tôi vẫn chả dám vồ vập ngay, chỉ nhẹ nhàng ôm nàng rồi thủ thỉ:
- Vợ tha lỗi cho chồng nhá. Từ giờ chồng sẽ không nói dối vợ nữa. Hôm nay ăn cơm một mình buồn lắm vợ à.
- Vợ mà biết chồng nói dối lần nữa thì đừng có hy vọng vợ bỏ qua đấy. Ngày trước chồng đã hứa sẽ luôn yêu thương vợ rồi, chồng phải luôn ghi nhớ đấy.
- Được rồi. Nhưng mà thỉnh thoảng vợ cho chồng đi với mấy thằng kia một bữa nhá, để giải ngố thôi mà vợ.
Nàng nhéo yêu tôi một cái, tôi biết nàng đã đồng ý. Chẳng thể đợi lâu hơn nữa, tôi tranh thủ ngay lập tức không nàng ngủ mất thì lại phải ngủ chay như hôm qua. Kể ra có vợ vẫn cứ là sướng nhất.
Theo blogtamsu
Cô vợ ghê gớm của tôi dám tát lại cả mẹ chồng
Tôi vội vàng nhảy vào can ngăn. Tôi quát vợ: "Sao cô dám đánh mẹ tôi?". Cô vợ ghê gớm của tôi cãi lại: "Tại bà ấy đánh em trước chứ!".
Tôi yêu và cưới Hà, vì cô ấy hiền lành, lương thiện và sống biết trước biết sau. Yêu nhau 4 năm đại học, ra trường, gia đình tổ chức đám cưới cho. Sau đó, mẹ tôi còn mua cho vợ chồng tôi một căn nhà mặt tiền trong ngõ trên thành phố để vợ tôi mở tiệm thuốc.
Một năm sau cưới, vợ tôi sinh con. Tôi bàn với vợ, đưa cô ấy về ở với bố mẹ tôi dưới quê để bà chăm nom đỡ đần. Nhưng từ khi về nhà bố mẹ tôi ở, cô ấy tính tình khác hẳn, suốt ngày gọi điện cho tôi ca thán cằn nhằn. Lúc thì cô ấy bảo mẹ tôi nấu ăn không ngon, làm cô ấy không ăn được nên ít sữa. Khi thì lại chê bố tôi bừa bộn khiến cho cô ấy phải dọn dẹp thay. Tôi thì luôn cố gắng khuyên vợ hãy thích nghi với bố mẹ, chẳng thiệt gì đâu vì bố mẹ có mỗi tôi là con trai. Sau này dù sao tôi cũng phải đón bố mẹ ra ở cùng để phụng dưỡng lúc tuổi già.
Nhưng hình như Hà lại luôn để ngoài tai những lời khuyên chân thành của tôi mà ngày nào cô ấy không chê bai bố mẹ của tôi một câu là không chịu được thì phải. Mẹ tôi cho thằng bé ăn bột nhưng không may nó bị trớ vậy mà Hà đang nấu cơm dưới bếp chạy lên liền quát ầm lên: "Tội con tôi quá, bà cho nó ăn thế thì ói là phải, thôi bà đi nấu ăn đi để đấy tôi cho cháu ăn".
Tôi thật bất ngờ cách cư xử lạ lùng của cô ấy. Từ trước đến giờ tôi cũng không tin nổi vợ tôi có thể thốt ra những từ như vậy. Từ ngoài sân tôi dựng xe xuống và chạy thẳng vào nhà, tôi mắng cô ấy: "Sao em lại cư xử với mẹ vậy, lại xưng "bà với tôi" là sao, trẻ con ăn uống khó khăn là chuyện thường tình, có gì em phải làm nghiêm trọng vấn đề vậy? Lần sau em mà còn hỗn với mẹ là anh không để yên đâu".
Một hôm tôi đi làm về đến nhà nhìn thấy cảnh mẹ tôiôi m tát vợ t ột cái và ngay lập tức vợ tôi cũng tát trả lại mẹ tôi. (Ảnh minh họa)
Cứ tưởng vợ ghê gớm đã biết sai không nói gì ai ngờ cô ấy cãi nhau tay đôi với tôi. Cô ấy bảo "Mẹ anh thì anh về mà sống cùng. Người cổ hủ, lạc hậu, cái gì cũng không biết, bế bồng cháu cũng không nên thân, thử hỏi sao mà tôi ở được?". Cô ấy nói một tràng dài, đủ tật xấu của mẹ tôi, mà tôi chỉ biết trợn tròn mắt nhìn người vợ của mình. Tôi không đôi co với vợ nữa bởi càng nói nhiều thì cô ấy càng không tôn trọng.
Tôi vội đến chỗ mẹ tôi để xin lỗi về những gì mà Hà đã gây ra cho mẹ. Mẹ chỉ nói câu: "Thôi vợ chồng mày chuyển ra ngoài đó mà ở chứ ở đây bố mẹ chẳng giúp được gì lại khiến cho mọi người làm tổn thương lẫn nhau". Vợ tôi như mở cờ trong bụng cô ấy vội vàng đáp: "Con thấy mẹ nói đúng đấy, xa thì thơm, gần thì...".
Vì con còn nhỏ, nên suy đi tính lại, tôi thấy cũng không ra ở thành phố được. Ở đó, tôi đi làm cả ngày, mình vợ tôi ở nhà thì biết xoay sở thế nào. Vậy nên tôi bảo, tiếp tục ở nhà, nhưng tôi sẽ dọn về nhà sống cùng, sáng đi làm sớm, tối về muộn. Thêm một hai tháng, con cứng cáp rồi chuyển sau.
Một hôm tôi đi làm về đến nhà nhìn thấy cảnh mẹ tôi tát vợ tôi một cái và ngay lập tức vợ tôi cũng tát trả lại mẹ tôi. Tôi vội vàng nhảy vào can ngăn. Tôi quát vợ: "Sao cô dám đánh mẹ tôi?". Cô vợ ghê gớm tôi cãi lại: "Tại bà ấy đánh em trước chứ!". Tôi tức sôi sục ruột gan hỏi: "Sao hai mẹ con lại ra cơ sự thế này vậy?".
Tôi đợi một lời xin lỗi của cô ấy dành cho mẹ tôi nhưng sao càng đợi tôi lại càng thất vọng. (Ảnh minh họa)
Mẹ tôi vội vàng kể tội: "Mẹ không thể chấp nhận người con dâu mà suốt ngày mang chuyện nhà chồng đi kể xấu với hàng xóm, đã vậy nó lại nói với mọi người là bố mẹ suốt ngày mang tiền bạc cho chị mày nữa. Chị mày từ ngày đi lấy chồng, đã được đồng nào từ mẹ đâu mà nó đi rêu rao, làm chị mày bị chồng đánh vì tưởng có tiền mà giấu".
Vợ tôi cũng không kém: "Con cứ tưởng bố mẹ hiền lành tử tế nhưng thực ra chỉ là cái vỏ bọc ngoài chứ bản chất thì ích kỷ, cái gì cũng chỉ dành cho con gái thôi. Sau này ốm đau thì gọi con gái về mà chăm". Mẹ tôi quát: "Mày cút ra khỏi nhà tao, tao không cần đứa con dâu hỗn láo tham lam như mày, mà tao có lấy tiền của mày cho con gái tao đâu". Tôi bảo vợ vào phòng trước, để tôi dỗ mẹ. Sau cùng cả hai cũng im lặng. Nhưng từ hôm đó tôi không nói chuyện với vợ, tôi mất hết niềm tin vào người vợ của tôi.
Tôi đợi một lời xin lỗi của cô ấy dành cho mẹ tôi nhưng sao càng đợi tôi lại càng thất vọng. Dường như vợ tôi đã thay đổi, sao cô ấy luôn muốn gây sự với mẹ tôi trong khi mẹ tôi đã nhún nhường nhiều lắm rồi. Phải chăng tôi đã sai khi cố ép mẹ và vợ ở cùng nhau?
Nếu Hà cứ giữ cách cử xử hỗn láo với bố mẹ tôi, tôi sẽ li dị, tôi không thể để bố mẹ đứt ruột đẻ ra mình phải chịu cảnh con dâu bắt nạt được. Nếu li dị tôi sẽ dành quyền nuôi con vì tôi không muốn con tôi sau này lớn lên sẽ gớm ghê và thiếu hiểu biết về cuộc sống như mẹ nó được. Các bạn là những người ngoài cuộc sẽ có cái nhìn công bằng và chính xác hơn nên rất mong mọi người sẽ giúp tôi vượt qua thử thách khắc nghiệt này với.
Theo Afamily
'Tự xử' vì vợ nhạt nhẽo chuyện phòng the Mỗi lần 'yêu' vợ, tôi đều phải gồng mình để chiến thắng cảm giác muốn ngừng lại lập tức, vì cô ấy nằm im như khúc gỗ. Ảnh minh họa Tôi 34 tuổi, vợ 28. Chúng tôi cưới vì yêu, nên không có chuyện tôi bị ức chế gì ở đây. Nhưng lấy nhau về mới biết vợ rất nhạt nhẽo chuyện phòng...