Chồng ơi, đừng trói vợ nữa…
Ăn uống no say họ rủ nhau đi hát, anh ta quên mất là cô vợ còn bị trói ở trên nhà.
Sáng sớm hôm sau khi anh ta về đến nhà thì chị đã ngất xỉu vì mệt và vì đói, miệng cũng bị chồng dán băng lại nên…
Mỗi lần nghĩ đến những ngày tháng cùng cực đó lòng chị lại quặn đau như muốn chế.t đi sống lại. Chị không ngờ người chồng mà mình yêu thương bao nhiêu năm lại có thể đối xử với mình như thế.
Ngày chị gặp chồng anh ta chỉ là gã sinh viên nghèo mới ra trường trong tay không có lấy 1 đồng xu lẻ. Bao ngày vật vạ không xin được việc anh ta đành xin vào làm ở quán cơm nhà chị. Chị đi làm về là lại xắn áo chạy vào phụ giúp bố mẹ, chị đối xử với người làm giống như người nhà vậy.
Chẳng hiểu sao hai người họ lại nói chuyện hợp với nhau và cũng bén duyên từ đó. Chị ngỏ ý xin cho anh vào làm ở công ty bạn chị vì anh là người có chút bằng cấp. Anh hạnh phúc và cảm kích vô cùng. Họ yêu nhau rồi lấy nhau, những ngày đầu mới cưới hai người còn gặp nhiều khó khăn. Anh chị cố gắng tích góp từng đồng xu một chỉ mong mua được 1 căn nhà cho con cái sau này có chỗ ở ổn định.
Ảnh minh họa.
Video đang HOT
Ngày mua được nhà chị mừng đến phát khóc chị ôm anh rồi nói: “Mình đã làm được rồi anh ơi”. Anh cũng ôm chặt lấy chị: “Đúng vậy, cảm ơn em về tất cả”. Căn nhà đó bố mẹ chị hỗ trợ 1 phần còn gia đình anh ở quê nghèo khó cũng chẳng giúp được gì, chị cũng không đòi hỏi. Thời gian ấy nhiều lúc nằm ôm chị, anh thầm cảm ơn vì chính chị đã cứu vớt cuộc đời anh, đã cho anh 1 mái ấm êm đềm hạnh phúc.
Sau bao năm phấn đấu, công việc anh ngày càng khá lên. Anh thì ngày 1 phong độ, còn chị sau khi sinh 2 đứa con xong nhan sắc nó cũng phai dần, công thêm cái bớt đỏ bẩm sinh ở trán khiến chị ngày càng khó coi hơn. Thú thực hai vợ chồng chị đi bên nhau mà cứ như hai chị em vậy. Ban đầu chồng chị cũng chẳng để ý đến điều đó, nhưng sau này khi đi tiếp khách nhiều giao tiếp nhiều gặp nhiều cô em xinh tươi mơn mởn anh lại đâ.m ra chá.n v.ợ.
Khi mua được chiếc ô tô nhỏ, anh thấy không thoải mái khi có vợ ngồi bên vì anh thấy hai người không còn cân xứng. Đi đâu có chị là anh mất tự tin, không dám cho người ta biết hai người là vợ chồng. Có lẽ lâu dần chị cũng hiểu được chồng đang chê đang chán mình nên chị buồn và tủi thân lắm.
Nhiều lần soi gương…. chị buồn vì thực sự chẳng biết làm sao để vớt vát tuổ.i xuân. Ngày trước có bao nhiêu nhan sắc, bao nhiêu sức khỏe thì đã hi sinh bươn chải vì gia đình vì chồng con rồi, giờ có điều kiện hơn chút thì chồng lại chán lại chê.
Có lần cơ quan anh liên hoan, cô bạn cùng công ty anh có nhắn tin hỏi chị là tối có đến dự không? Vì giám đốc yêu cầu đưa vợ và chồng đến. Trên đường về nhà chị có ghé qua mua bộ váy mới, đinh ninh là tối chồng rủ đi cùng. Ai dè khi chị chưa nói hết câu thì anh đã gạt phăng đi: “Cô đến đó làm gì cho xấu mặt tôi, vợ người ta trẻ trung phơi phới ra. Cô nhìn lại mình đi, chưa được 40 mà da đã nhăn túm rồi kia kìa”.
Chị bẽ bàng, tủi hổ bỏ vào phòng khóc. Anh mặc kệ, chẳng đoái hoài gì đến cảm giác của vợ, cứ quần là áo lượt xịt nước hoa rồi anh bỏ đi. Đêm ấy chị khóc ướt gối.
Cay đắng nhất vẫn là cái lần, mọi người ở cơ quan đòi đến nhà anh chơi. Hôm đó hai đứa con qua nhà ngoại chơi hết, anh bảo chị đi chợ làm cơm. Khi mọi thứ chuẩn bị xong xuôi, chị định đi thay đồ vì 30 phút nữa mọi người sẽ đến thì anh nói với chị: “Cô vào phòng rồi ngồi yên trong đó, đừng có mà xuất hiện lại làm xấu mặt tôi”. Chị ú ớ chưa kịp nói câu gì thì anh quay phắt lại rồi nói: “Mà thôi, cô chịu khó 1 hôm, tôi không tin tưởng cô đâu. Tôi sẽ trói cô lại cho nó chắc ăn”.
Chị gào lên đầy đau khổ, chị cắn anh và nhìn anh căm thù nhưng anh đã chụp được lấy áo chị. Anh ta trói hai tay chị vào cửa sổ để chị không thể đi ra ngoài. Xong xuôi, anh ta xuống nhà tiếp khách như chưa có chuyện gì. Chị khóc hết nước mắt vì nỗi đau thể xác lẫn tinh thần. Khi mọi người hỏi tới vợ thì anh bảo nhà ngoại có việc đột xuất chị phải về bên đó.
Ăn uống no say họ rủ nhau đi hát, anh ta quên mất là cô vợ còn bị trói ở trên nhà. Sáng sớm hôm sau khi anh ta về đến nhà thì chị đã ngất xỉu vì mệt và vì đói, miệng cũng bị chồng dán băng lại nên không cầu cứu được ai.
Anh hốt hoảng đưa chị đi cấp cứu, trong cơn mê sảng chị vẫn nói: “ Chồng ơi! Đừng trói vợ nữa vợ hứa sẽ không để ai thấy đâu” rồi nước mắt đầm đìa, người run lên bần bật vì sợ hãi. Gã chồng bội bạc kia bây giờ mới hối hận vì quá tàn nhẫn. Sau bao năm tháng vợ chồng căng thẳng, lại thêm mấy vụ bị ngược đãi chị bị trầm cảm nặng. Khi cô bạn thân vực chị dậy, suy nghĩ thấu đáo mọi việc chị nuốt nước mắt kiên quyết l.y hô.n. Anh ta sốc lắm vì cứ nghĩ chị không dám làm, nhưng giờ đây chị không còn khóc nữa. Chị ngẩn cao đầu kéo va li và dắt con ra đi.
Trước khi đi chị có nói: “Con người sống vì cái mẽ bề ngoài rồi cũng có ngày chế.t vì sĩ diện mà thôi. Ngày tôi gặp anh, anh cũng chỉ là 1 thằng khố rách áo ôm, nhưng tôi đã không màng đến, vẫn yêu thương quan tâm anh. Để rồi giờ đây bị anh ngược đãi thế này, đời này luật nhân quả rõ ràng lắm, anh cứ chờ đi, để xem anh sống kiểu đó đến được bao giờ”.
Anh ngồi bệt xuống bàn còn chị, chị thấy thoải mái hơn bao giờ hết. Chị ra đi và tự hứa sẽ sống thật tốt, để 1 ngày anh ta phải ân hận vì những tháng ngày đã đối xử tệ bạc với chị. Chị vực bản thân dậy sống cho ra sống, chị không muốn sống trong khổ sở và sợ hãi 1 giây phút nào nữa, từng ấy năm là quá đủ rồi. Sức chịu đựng của con người cũng có giới hạn nhất định của nó.
Theo Một Thế Giới
Chồng ơi, anh chỉ cần ký đơn là xong
Em mệt mỏi rồi, cũng biết cách để buông tay anh - người đàn ông em yêu nhất. Mình xa nhau anh nhé!
ảnh minh họa
Anh à, mọi giấy tờ để l.y hô.n chỉ còn cần anh ký nữa là xong đấy. 3 năm yêu và làm vợ anh, thế mà anh lại nỡ đối xử với em như thế. Sao với người ngoài, dù cho người ta có làm tổn thương anh và gia đình như thế nào anh cũng nhịn nhục, còn với em, trong khi anh biết rõ là em không có lỗi mà vẫn buông lời cay đắng?
Thử hỏi anh đã làm được gì hay chỉ biết giày xéo, đổ tức giận lên em cho thỏa mãn. 3 năm qua, em chưa bao giờ lừa dối anh, thế mà giờ anh bảo em giở trò. Những câu nói lần trước với em chưa đủ đau hay sao mà giờ anh lại nói như thế? Mọi người bảo em ngu khi cứ tin vào anh như thế, tin rằng anh vẫn còn yêu em nhiều. Đúng là em ngu thật, vì nếu anh còn yêu thì đã không bao giờ mang tin nhắn cãi vã của hai đứa ra cho bố mẹ và người khác đọc.
3 năm không phải thời gian dài nhưng đủ để thay đổi một người trong chớp mắt. Ngày xưa, dù có chuyện gì xảy ra anh vẫn luôn động viên em; em đúng hay sai anh cũng phân tích cho em hiểu, chúng mình còn không giận nhau được quá một ngày cơ mà. Thế mà giờ anh lại là một con người khác, những chuyện riêng tư cần vợ chồng tự giải quyết anh lại công khai. Lúc thì anh bảo với mẹ em là để em tự quyết định, hôm sau anh lại thóa mạ: "Mày về làm gì", vậy ai mới là người giở trò ở đây hả anh?
Với anh, đã làm dâu là phải nhịn nhục, không có quyền lên tiếng để đẹp mặt gia đình anh.
Anh muốn em phải sống như mẹ anh, dù có bị ông bà chử.i bới như thế nào cũng nhịn, xong lại đi kể cho người khác cái ấm ức của mình. Em là con người, có suy nghĩ, có lòng tự trọng chứ không phải bù nhìn mà dửng dưng trước mọi việc. Em mệt mỏi rồi, cũng biết cách để buông tay anh - người đàn ông em yêu nhất. Mình xa nhau anh nhé!
Theo VNE
"Chồng ơi, đi viện, đi viện nhanh, chồng làm rách của vợ rồi" và cái kết khiến chồng xót thương vô cùng Chẳng phải là mới lấy nhau, cũng chẳng phải đêm tân hôn đầu tiên. Nhưng ta.i nạ.n hi hữu ấy lại khiến chồng không khỏi giận chính bản thân mình vì khiến vợ phải nhập viện trong đêm. Vợ chồng cưới nhau đến nay cũng được hơn 5 năm, có một cô con gái xinh xắn, đáng yêu mới được gần 7 tháng...