Chồng nói tôi tiếp tục chịu đựng chị gái anh
5 năm sống cùng mẹ chồng và chị gái chồng, tôi vô cùng mệt mỏi nhưng chồng vẫn muốn tôi phải chịu đựng…
Tôi 32 tuổi, lấy chồng được 5 năm là 5 năm sống cùng mẹ chồng và chị gái của anh. Gia đình anh chỉ có 2 chị em, bố anh mất sớm, còn mẹ.
Chị gái anh đã ngoài 40 tuổi nhưng chưa có chồng, cũng chẳng có công ăn việc làm gì, chị sống nhờ vào thu nhập của vợ chồng tôi và làm ruộng.
Ảnh minh họa
Tôi và chồng ăn riêng từ khi hai đứa mới cưới nhau, vì mẹ anh muốn như vậy, nhưng hàng tháng chúng tôi vẫn đưa mẹ chồng 3 triệu để chi tiêu thêm.
Video đang HOT
Còn chị gái chồng, chẳng có công ăn việc làm gì, chị cũng không chăm chỉ, nên suốt ngày chỉ nằm dài ở nhà xem tivi và đi buôn chuyện vời hàng xóm. Nhiều lần, vì buôn chuyện người nọ người kia, chị bị người ta đến tận nhà trách móc, dọa đánh, nhưng vẫn không chừa.
Sống cùng với chị chồng tôi bị thiệt thòi, ấm ức đủ điều. Dù đã ăn riêng, tưởng như không liên quan nhiều đến nhau, nhưng suốt ngày tôi và chị va chạm, lúc thì do tôi nấu nướng xong chưa kịp lau cái bếp cho sạch, do bếp vẫn dùng chung.
Nhà cửa thì hôm nào tôi lau dọn thì không sao, hễ hôm nào chị phải lau dọn là chị làm ầm ĩ lên, rồi nói với mẹ chồng tôi, nói với chồng tôi, để họ mắng tôi, nói tôi lười biếng, không biết dọn dẹp.
Trong khi đó, tôi đi làm cả ngày, lại con cái nữa, còn chị chỉ nằm nhà cả ngày, có cái nhà quét dọn cũng lạnh nhau với tôi.
Hồi mới cưới, mẹ chồng quý mến tôi lắm, nhưng thời gian gần đây, chị hay nói xấu tôi với bà, nên thái độ của mẹ chồng dành cho tôi cũng khác hẳn. Ấm ức và mệt mỏi, tôi muốn chồng ra ngoài ở riêng, vì chúng tôi có thể lo đủ kinh tế để thuê nhà mà không cần sự trợ giúp của ai cả.
Hàng tháng, tôi vẫn hỗ trợ mẹ chồng 3 triệu như trước đây, nhưng chồng không đồng ý, anh nói tôi phải tiếp tục chịu đựng chị gái chồng cho đến khi nào chị ấy đi lấy chồng, chứ không có chuyện anh ra ngoài thuê nhà ở riêng để mẹ anh ở một mình như thế.
Tôi hiểu là anh cũng khó nghĩ nếu ra ngoài ở riêng, nhưng cứ tiếp tục cuộc sống như thế này, tôi sợ đến một ngày tôi, chị gái chồng và mẹ chồng sẽ xảy ra những mâu thuẫn không thể hòa giải được.
Anh chỉ nghĩ cho anh, mà lại không bao giờ chịu nghĩ cho những khó khăn mà tôi đã, sẽ phải trải qua.
Cô độc khi phải gánh vác kinh tế một mình
Tôi là nữ, 37 tuổi, chưa lập gia đình, đang sống cùng bố mẹ, có hai chị gái đã có gia đình và sống riêng.
Gia đình tôi ở thành phố, ngày xưa rất khó khăn, phải lo từng bữa. Giờ bố mẹ đã già, không có khoản tiết kiệm nào, không có lương hưu. Tôi lo kinh tế chính trong nhà. Hiện tại lương tôi 17 triệu/tháng, tôi đưa mẹ 10 triệu để lo chi phí sinh hoạt trong gia đình: ăn uống, điện nước, thuốc cho bố mẹ...
Tôi nghĩ 10 triệu cũng không phải nhiều, chỉ đủ lo cho 3 người. Nếu ăn uống tiết kiệm quá sẽ không tốt cho sức khỏe, sinh ra nhiều bệnh, đến lúc đó còn tốn tiền nhiều hơn. Tôi trích ra một ít sử dụng cho mình, còn lại tiết kiệm cho tương lai. Tôi cũng có bệnh mãn tính, thỉnh thoảng nếu đau phải mua thuốc uống. Hai chị gái đã có gia đình, làm công nhân, lương chỉ đủ lo cho gia đình riêng nên không phụ giúp về kinh tế để lo cho bố mẹ.
Bố mẹ tôi sức khỏe yếu, bệnh nặng, có tháng phải chi thêm tiền mua thuốc (thuốc đặc trị cũng đắt). Vì vậy đi làm khoảng 12 năm nhưng tôi không tiết kiệm được nhiều cho tương lai. Sau này nếu có biến cố xảy ra (như việc bố mẹ bệnh nặng không đủ tiền thuốc men hoặc tháng đó tôi không có tiền lương) thì tôi không biết xoay xở như thế nào, không biết chống đỡ ra sao. Tôi muốn kiếm việc làm thêm buổi tối để có thêm thu nhập, rồi lại nghĩ về lâu dài nếu làm cả ngày không có thời gian nghỉ ngơi cho bản thân sẽ ảnh hưởng đến công việc chính và sức khỏe.
Tôi luôn căng thẳng, áp lực, suy nghĩ về tiền, cảm thấy cô độc khi chỉ có một mình lo kinh tế. Tôi chưa muốn lập gia đình vì áp lực lo tiền mỗi ngày. Nếu tôi có gia đình riêng nữa thì kinh tế không đủ để vừa lo cho bố mẹ, vừa lo cho con cái. Trước kia gia đình tôi rất khó khăn khi không có tiền mua cơm, mua thuốc, không có tiền đi bệnh viện nên tôi hiểu việc không có tiền sẽ khiến cuộc sống thật sự bế tắc. Tôi cô độc trong cuộc sống này.
Vì lời nói mỉa: "Không có bố có khác", vợ đùng đùng viết đơn ly hôn mặc kệ chồng chạy vạy xin tha thứ "Có lẽ anh ấy biết lỡ lời nên im lặng ngay tức khắc nhưng tôi nghe thấy rõ ràng từng từ một. Tôi choáng váng không tin vào tai mình, ngồi sụp xuống ghế", người vợ kể. Thế mới nói trong hôn nhân có những giới hạn nhất định mà đối phương đừng dại dột chạm phải. Dù là vợ hay chồng thì...