Chồng nổi điên khi bị tôi kể tội với mẹ chồng
Anh nhắn tin chửi tôi và bảo nếu mẹ anh làm sao, anh sẽ giết tôi.
Tôi và anh lấy nhau được 8 năm. Vì hai vợ chồng còn trẻ con nên chúng tôi hay xảy ra xích mích, cãi cọ. Và cũng vì một phần vợ chồng tôi lấy nhau không dựa trên nền tảng của tình yêu. Chồng tôi là con của một gia đình khá giả, từ khi lấy nhau, anh luôn quan tâm, chăm sóc vợ con. Chỉ có một điểm xấu là anh rất gia trưởng, luôn nghi ngờ tất cả mọi người, kể cả tôi – vợ của anh. Anh còn là người nóng tính, có thể thượng cẳng chân hạ cẳng tay với tôi khi tôi không làm vừa ý anh.
Còn tôi là một người vợ hiền lành, ngoan ngoãn, hết lòng chăm lo cho chồng con. Tôi được những người xung quanh yêu quý. Nhưng tôi không có quyền và tiếng nói trong gia đình. Tôi sống như một cây tầm gửi vậy. Chồng tôi cũng yêu tôi, cũng chăm lo cho tôi nhưng lại không cho tôi quyền quyết định gì cả. Tuy 8 năm chung sống, cuộc sống vợ chồng trải qua rất nhiều thăng trầm và có những lúc tưởng như phải chia tay nhau nhưng với cố gắng của mình, tôi cũng tự xây dựng được một cuộc sống dễ chịu hơn. Bản thân tôi cũng có tiếng nói trong gia đình hơn.
Cuộc sống của tôi lẽ ra cứ như thế trôi qua và tôi cũng quen dần với nó nếu như anh không mải chơi. Anh thường xuyên tụ tập bạn bè đến nhà chơi bời. Tôi đã nói với anh rất nhiều nhưng anh luôn bỏ ngoài tai. Hơn nữa, những cuộc chơi của anh luôn diễn ra trước mặt tôi. Anh hủy hoại sức khỏe, không chú tâm vào công việc. Tôi biết chồng mình rất sợ mẹ nên tôi bảo nếu anh cứ tiếp tục như vậy, tôi sẽ nói với mẹ. Nhưng chồng tôi vẫn cố tình những cuộc chơi như vậy.
Video đang HOT
Tôi đã nói với mẹ chồng mình. Bình thường, bà là người rất bình tĩnh. Chính vì tôi nghĩ mẹ như vậy nên tôi đã kể sự việc với bà. Nhưng lần này lại khác, bà bị xúc động mạnh và làm ầm lên với tất cả mọi người. Tôi sợ cứ tiếp tục như vậy, chồng tôi sẽ mất hết sĩ diện, anh sẽ không dám nhìn mặt ai và lời nói của anh sẽ chẳng còn trọng lượng khi anh là người có địa vị trong xã hội.
Tôi không biết mình có sai hay không nữa nhưng có một điều tôi chắc chắn rằng chỉ có mẹ chồng tôi mới có thể khuyên ngăn được chồng tôi. Anh biết tôi đã nói chuyện với mẹ, anh đã rất giận tôi vì anh rất sợ trong mắt mẹ, anh là một người con không ra gì. Khi anh đến nhà gặp mẹ, tôi không biết mẹ chồng tôi đã nói gì nhưng sau đó, anh nhắn tin chửi tôi. Anh bảo nếu mẹ anh làm sao, anh sẽ giết tôi. Mẹ chồng tôi vẫn gọi điện động viên tôi đừng lo lắng quá, cứ để mẹ giải quyết, không lo sợ gì cả.
Tôi không hối hận vì mình đã nói ra với mẹ chồng vì đó là con đường duy nhất tôi có thể chọn để giúp anh nhưng các bạn ơi, có lẽ tôi đã mất chồng thật rồi. Tuy anh không cho tôi một cuộc sống hạnh phúc như người khác nhưng tôi rất yêu anh, yêu các con. Chúng tôi đã có với nhau hai bé trai và tôi đang mang thai bé gái nữa. Tôi phải làm sao đây? Khi chồng tôi bình tĩnh lại, anh có nghĩ rằng những gì tôi làm cũng chỉ vì anh, vì lo lắng cho anh? Tôi rất hoang mang. Các bạn hãy cho tôi lời khuyên. Tôi làm như vậy đúng hay không?
Theo Ngoisao
Đau khổ vì phải sống trong vỏ bọc mạnh mẽ
Người ngoài nhìn em thường ghen tỵ vì họ bảo em xinh đẹp, tài giỏi, đi xe xịn nhưng đêm về, em gặm nhấm nỗi đau riêng mình em.
Em không biết bắt đầu từ đâu để độc giả cũng như em có thể diễn tả được những nỗi đau đã và đang xảy ra trong cuộc sống hàng ngày. Em sinh ra và lớn lên trong một gia đình chỉ có mẹ. Cha em mất khi chưa kịp nhìn thấy mặt em, rồi gia đình xảy ra nhiều biến cố nhưng mẹ đã cố gắng cho em học đại học. Trong lúc là sinh viên, em phải làm đủ thứ nghề để sống và trang trải cho việc học .
Cuộc sống dần ổn định khi em ra trường và tìm được việc làm tại ngân hàng ở cái tuổi 27 cũng đủ để mọi người xung quanh ghen tỵ. Có thể nói, nhìn vào ai cũng ngưỡng mộ. Theo đánh giá của những người bạn xung quanh, em vừa xinh đẹp, tài giỏi, khéo ngoại giao, biết cách đi vào lòng người. Về vật chất, em đi xe đẹp, mặc đồ hiệu... Ai cũng nghĩ rằng em rất nhiều anh chàng theo đuổi, chỉ có em bỏ họ và không bao giờ có khái niệm ngược lại vì em luôn tạo cho mình lớp vỏ bọc mạnh mẽ, luôn cười nói vui vẻ với cấp dưới, không cuộc vui nào của mọi người vắng em.
Nếu cuộc sống chỉ trải hoa hồng thì vui biết bao nhưng chuyện tình cảm đối lập hoàn toàn. Khi còn là sinh viên, em đã quen và yêu gần 5 năm. Vẫn nghĩ khi ra trường sẽ có kết quả tốt nhưng cuộc đời không ai nói trước được phải không? Gia đình nhà chàng phản đối vì lý do nhà em nghèo. Em quyết định chia tay trong nước mắt vì lòng tự trọng bị tổn thương. Em đã rất đau khi chỉ một tuần sau chia tay, anh ta đi lấy vợ theo lời gia đình.
Gần một năm sau khi ra trường, em quen anh Việt kiều là đối tác của cơ quan. Anh giúp đỡ em rất nhiều, yêu thương em thật lòng. Em quen một năm thì anh ta cầu hôn nhưng trớ trêu thay, ngày anh về nước cũng là ngày em biết anh đã có vợ và con gái. Trời đất như sụp dưới chân em, đau khổ vì bị lừa dối, em muốn bỏ mặt mọi thứ. Để mặc ngoài tai những lời xin lỗi, xin được tha thứ, em quyết định chuyển nhà, chuyển chỗ làm.
Từ đó, tim em như đóng băng, không muốn yêu ai, quen ai, đi về như cái bóng. Thậm chí, em không tin vào đàn ông và sống bất cần đời. Gần 2 năm sau, khi vào làm tại ngân hàng, em đã biết anh. Em không quan tâm anh vì mọi người trong công ty nói anh này toàn lợi dụng phụ nữ. Anh ta đã dùng mọi cách để theo đuổi em, luôn có mặt những lúc em khó khăn nhất. Khi gia đình em có chuyện, anh đã tự nguyện đi về trong đêm mưa cùng em với khoảng cách rất xa. Tấm chân tình của anh ta đã làm em cảm động. Vì em cho mình cái quyền khi yêu phải tin tuyệt đối, em đặt hết niềm tin vào tình yêu này, không toan tính thiệt hơn bởi em nghĩ tiền có thì xài chung. Giá như chuyện chỉ dừng lại tại đây. Khi em nghe bên tai những lời nói không hay và vô tình em bắt gặp anh ta đi với người khác thì em hiểu ra đâu là sự thật. Anh lại giải thích, khóc lóc xin tha thứ.
Tim em như vỡ vụn. Rồi anh ta gặp tai nạn. Em không thể bỏ được nên quay lại chăm sóc, dồn hết tiền bạc để anh ta an tâm ở nhà dưỡng bệnh một tháng. Vẫn nghĩ mọi chuyện đã qua nhưng ngựa quen đường cũ, anh ta vẫn có những mối quan hệ không tên, tha thứ rồi chia tay rất nhiều lần. Ttrước khi đi du lịch nước ngoài hai ngày cũng là ngày em chia tay trong nước mắt khi lại bắt gặp anh ta tay trong tay với người khác. Nhưng anh ta giải thích là chỉ gặp để chia tay. Em đã quyêt định chấm dứt khi mọi thứ sẵn sàng cho đám cưới. Giờ chia tay cũng gần hai năm, anh ta cũng không còn làm tại cơ quan, không liên lạc nữa.
Em dặn lòng sẽ không nhớ, không buồn nhưng không có cách nào em quên được? Lý trí bảo đừng nhớ nhưng lòng vẫn không thể quên. Đáng sợ hơn, em đã chai lì với tình cảm. Em dồn hết sức cho công việc. Đêm nào em cũng khóc, không thể tìm ra lối thoát cho mình. Tại sao vậy? Dù biết anh ta không phải là người tốt, không thật lòng yêu mình.
Em phải sống trong vỏ bọc nhưng có ai hiểu được sau lớp vỏ bọc mạnh mẽ là một người hoàn toàn trái ngược. Em sợ cảm giác phải về nhà, đối diện với bốn bức tường. Em đã cố tỉnh táo, làm cho mình thật bận để quên đi mọi thứ, từ học anh văn, học lên cao hơn nhưng em không thể nào thoát ra được. Em chỉ cần một người yêu thương thật lòng nhưng... xã hội này?
Theo Ngoisao
Bi kịch hậu ngoại tình Từ khi chồng thú nhận 'lăng nhăng' với cô gái nhà hàng, lòng Diễm lúc nào cũng như có kiến cắn. Sau khi phát hiện chồng mình thân mật với một "em gái", không đợi Diễm tra hỏi dài dòng, chồng Diễm nhận lỗi luôn. Nghĩ chồng cũng chỉ "sơ sảy kiểu đàn ông", lại vẫn còn tình cảm với nhau, trong khi...