Chồng nói bị mất xe rồi đi xe bus cả tháng trời, tôi đi khắp nơi tìm kiếm để rồi sững sờ khi một người xa lạ đề nghị gặp mặt đối chất
Thấy chồng phải đi xe bus, tôi thương anh nên tính gom góp để đổi chiếc xe mới. Nào ngờ sự thật lại đáng căm giận như vậy.
Người ta nói vợ chồng có chuyện gì phải chia sẻ với nhau, tôi cũng rất mong mỏi điều đó. Vậy mà chồng tôi luôn làm mọi chuyện sau lưng vợ, hay nói đúng hơn, có lẽ anh chưa bao giờ tôn trọng tôi.
Chồng tôi có một cậu em trai “phá gia chi tử”. Chú ấy năm nay 28 tuổi, đang độc thân và tôi đoán sắp tới sẽ còn độc thân dài. Bởi chú ấy không biết chăm lo cho bản thân chứ đừng nói đến gia đình.
Từ ngày về làm dâu, tôi luôn phải lo lắng cho em chồng như em trai ruột. Mặc dù chú ấy đã ra trường đi làm nhưng tháng nào cũng đến nhà tôi xin tiền. Tôi thì chỉ làm nhân viên bình thường, tiền chẳng có bao nhiêu nhưng vài trăm ngàn thì chưa bao giờ tính toán với em chồng. Chỉ là mọi thứ đều có giới hạn.
Thời gian trước em chồng bị thất nghiệp, tôi đã phải chạy đôn đáo khắp nơi để tìm cho chú ấy một việc làm văn phòng với mức lương khá. Vậy mà vài tuần sau, bạn tôi đã gọi điện nói chú ấy là nhân viên mới nhưng lúc nào cũng là người đến muộn nhất, đã vậy còn suốt ngày xin nghỉ. Cuối cùng làm được một tháng thì em chồng bị công ty đuổi việc, bản thân tôi cũng mất uy tín với bạn.
Tuần trước, chồng tôi trở về nhà rồi ấp úng nói mình bị mất xe. (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Tuần trước, chồng tôi trở về nhà rồi ấp úng nói mình bị mất xe. Chiếc xe ấy khi mua mới có giá 73 triệu. Khi biết mất xe, tôi đã hỏi chồng liệu anh đã tìm chưa, đã báo công an chưa? Chồng tôi nói anh báo công an rồi, cũng đi tìm khắp nơi mà không được. Tôi không nghĩ là chồng nói dối mình nên còn đăng khắp các trang mạng để tìm xe.
Thật không ngờ vài ngày sau, có một người liên lạc với tôi. Anh ta nói chiếc xe ấy anh ta mua chính chủ, đầy đủ giấy tờ. Anh ta đề nghị vợ chồng tôi đến gặp mặt để đối chất chứ không thể lên mạng đăng tin như mất cắp thế được. Đến lúc này, chồng tôi mới chịu thú nhận anh đã lén bán chiếc xe máy để cho em trai tiền trả nợ. Thì ra chú ấy chơi bời, vay mượn bên ngoài hơn 100 triệu. Khi bị siết nợ, em chồng lại tìm đến chồng tôi, chồng tôi dốc hết các khoản quỹ đen ra được hơn 70 triệu, thiếu một ít nên đành bán xe để đập vào.
Tôi không ngờ chồng mình lại dung túng cho em như thế. Càng giận cậu em chồng sức dài vai rộng nhưng chỉ biết ỷ lại anh trai. Khổ thân tôi cứ nghĩ chồng mất xe, thấy anh đi xe bus, tôi còn gom góp để đổi xe khác cho anh. Theo mọi người, tôi phải làm gì với chồng và em chồng đây? Làm sao để em chồng thôi trông cậy và dựa dẫm vào chồng tôi?
\
Đang làm tăng ca thì hàng xóm gọi điện bảo tôi về gấp, về tới nhà thì thấy hai con khóc nức nở còn vợ đã bỏ đi từ lâu
Để tăng thu nhập nên tôi thường xuyên phải làm tăng ca đến tối muộn mới về. Một đêm tôi đang làm việc thì có anh hàng xóm gọi điện về xem các con tôi tại sao lại khóc, cửa đóng chặt không ai có thể vào được.
Vợ chồng tôi lấy nhau được 8 năm, với hai đứa con thơ, kinh tế khó khăn. Vợ tôi cũng có công việc nhưng rồi cô ấy không thể làm lâu ở một chỗ, thế là mỗi năm thay đổi một công ty.
Tháng trước cô ấy chán làm công ty nên đi bán hàng giúp người chị họ nhưng chẳng được bao lâu là nghỉ. Vợ bảo chị khó tính, suốt ngày bắt cô ấy dọn dẹp nấu cơm nước như thể người giúp việc nên cô ấy nghỉ.
Vậy là cả tháng nay vợ chẳng có việc làm, chỉ ở nhà chơi với các con. Mọi chuyện sẽ chẳng có gì nếu hai đứa con tôi không bị ốm. Lo sức khỏe của con nên tôi đã nghỉ cả buổi làm việc để đưa con đi khám bệnh nhưng khi chuẩn bị đi thì tôi dặn vợ mang theo một triệu đồng cho chắc ăn.
Vợ hồn nhiên trả lời là trong nhà chẳng còn một đồng nào lấy đâu ra một triệu đồng. Tôi ngạc nhiên hỏi vợ về khoản tiền 30 triệu đồng tiết kiệm cả năm nay đâu? Vợ bảo lương hàng tháng của tôi chỉ có 8 triệu đồng, không đủ chi tiêu nên hàng tháng đã lấy khoản tiết kiệm đó ra tiêu dần.
Trong lúc nóng giận tôi đã mắng vợ rất nhiều, vợ gân cổ cãi lại là tất cả chi tiêu chỉ để cho chồng con chứ cô ấy chẳng được lợi lộc gì mà giờ lại bị ăn chửi.
Vợ hồn nhiên trả lời là trong nhà chẳng còn một đồng nào lấy đâu ra một triệu đồng. (Ảnh minh họa)
Tôi trách vợ lười biếng, kém cỏi, chỉ thích ăn chơi mà không chịu đi làm, tính cách ương dở nên đến làm công ty nào cũng bị đuổi việc và khuyên cô ấy sửa đổi bản thân.
Ngày hôm sau khi con tôi khỏi ốm, tinh thần tôi cũng ổn hơn và khuyên bảo vợ hãy đi tìm việc chứ một mình tôi không gánh nổi gia đình.
Sau đó tôi đi làm, vì hôm trước nghỉ nên hôm sau tôi phải làm tăng ca. Nhưng 8 giờ tối thì tôi nhận được điện thoại của hàng xóm nói rằng nghe tiếng con tôi khóc ầm ĩ trong nhà nên hỏi tôi có chuyện gì xảy ra mà để con khóc lâu như vậy? Tôi gọi điện cho vợ nhưng cô ấy không bắt máy nên phải thu dọn rồi ra về.
Về đến nhà thì thấy cửa khóa. Tôi mở cửa đi vào thì không thấy vợ đâu. Hỏi thì các con trả lời: "Mẹ bảo ra ngoài mua thức ăn nhưng mãi chẳng về, bọn con sợ lắm bố ạ".
Lúc đó tôi đã nghĩ có chuyện xảy ra với vợ nên định gọi điện cho mọi người nhờ đi tìm. Nhưng đang lúc cuống lên thì thấy tờ giấy để trên bàn. Trong đó viết: "Tôi đi đây, tôi đã hi sinh quá nhiều vì gia đình nhưng đổi lại chỉ là nước mắt và đau khổ nên giờ tôi muốn giải thoát cho bản thân. Anh chăm hai con cho tốt, đừng tìm tôi".
Tôi thật không hiểu sao vợ lại lạnh lùng nhẫn tâm như vậy? Lời tôi nói có gì sai đâu, khuyên bảo cô ấy đi làm thì cô ấy đòi bỏ đi như thế này. Tôi có nên đi tìm vợ về hay thuận theo cô ấy mà ly hôn luôn đây?
Đến nhà anh trai ăn cỗ, sau khi dọn dẹp thấy đồ ăn còn nhiều, tôi tiếc nên đã gói đưa cho người giúp việc mang về để rồi gây hậu họa Tiếc đồ ăn thừa, tôi ngại anh chị nên không dám mang về mà gói cho chị giúp việc, cứ ngỡ lòng tốt của tôi sẽ mang lại hạnh phúc cho nhiều người, nào ngờ lại gây ra liên tiếp những tai họa. Vợ chồng tôi là công nhân, lương hàng tháng chỉ đủ ăn cùng lắm dư giả được vài ba triệu...