Chồng nhịn ăn nhịn mặc bên xứ người kiếm tiền gửi về, vậy mà khi trở về …
Sau khi hai vợ chồng lấy nhau được một năm, vì muốn đổi đời nên chúng tôi bàn với nhau sẽ đi lao động xuất khẩu để kiếm tiền. Nói là làm, vợ chồng tôi gom hết của hồi môn và phải vay mượn bên ngoài nữa mới đủ tiền cho tôi đi.
Ảnh minh họa
Khi chưa đi chưa biết, cứ nghĩ kiếm tiền ở xứ người dễ dàng nhưng thực tế không phải vậy. Những tháng đầu tôi nhớ vợ con quay quắt nhưng cố kìm nén để làm việc. Làm được bao nhiêu tiền tôi gửi về cho vợ để trả nợ hết, còn mình thì chi tiêu tằn tiện chỉ sống với mức tối thiểu, lúc nào cũng ki cóp như đàn bà. Nhiều lúc bạn bè rủ đi làm một cốc bia tôi cũng phải lấy lí do là đau dạ dày không uống được nhưng thực tế tôi thèm lắm mà điều kiện không cho phép.
Ngoài làm việc ở xưởng tôi còn đi ra ngoài làm tăng ca để tăng thêm thu nhập. Làm việc như con thiêu thân nên sau một năm tôi gầy sụp đi trông thấy. Nhưng vì tiền tôi chấp nhận tất cả miễn sao vợ con được ấm no, hạnh phúc là vui rồi.
Sau 3 năm xa quê hương đã đến lúc tôi được về với mảnh đất chôn rau cắt rốn, đang hí hửng chờ ngày về thì vợ gọi điện sang và bảo:
- Em thấy nhiều người hết thời gian lao động ở nước ngoài họ còn trốn ở lại để làm tiếp đấy, sao anh không làm vậy cho gia đình mình có thêm chút tiền nữa.
- Làm thế là bất hợp pháp và bị bắt đấy em biết không?
- Ôi đàn ông mạnh mẽ như anh mà sợ bắt à, họ bắt thì trốn, lo gì, chứ anh về bây giờ lấy tiền đâu để xây tiếp nhà chứ?
Trước những lời động viên có phần khích tướng của vợ, tôi ngoan ngoãn vâng lời mà không phản kháng gì, đành ở lại tìm việc để làm.
Vì visa hết hạn rồi nên tôi không thể công khai làm việc như trước nữa đành phải lén lút làm việc trong một xưởng điện tử. Mỗi khi đang làm việc mà có báo động công an kiểm tra là bọn tôi lại phải chạy thục mạng, trốn ra ngoài bìa rừng ẩn nấp. Nếu họ bắt được thì chắc chắn sẽ bị giam cầm và tra tấn rồi trục xuất. Nhiều lúc nhớ nhà muốn gọi điện về cũng không thể vì hết tiền, chủ xưởng chưa trả họ muốn giữ chân mình nên để mấy tháng trả một thể.
Làm việc cực nhọc, ăn uống chẳng ra gì khiến tôi kiệt sức ốm triền miên. Trong một lần chạy đuối sức, tôi đã bị bắt. Thế rồi tôi bị trục xuất về nước, cũng may trước đó mấy ngày tôi đã gửi hết tiền về cho vợ con rồi nên không còn gì tiếc nuối nơi đất người nữa. Ngồi trên máy bay tôi nhẩm tính sau 5 năm lao động vất vả mình đã trả hết nợ và có ngôi nhà hai tầng khang trang cùng với ít vốn làm ăn. Có được số vốn đó tôi sẽ mở cửa hàng để buôn bán tự làm chủ, chẳng phải làm thuê cho ai nữa. Vất vả mấy năm có chút vốn khiến tôi về nhà cũng được mở mày mở mặt với bạn bè và người thân, nghĩ vậy tôi tự thưởng cho mình nụ cười hạnh phúc.
Bước xuống taxi tôi đi từ ngỡ ngàng rồi đến thất vọng, trước mắt tôi vẫn ngôi nhà cấp 4 đó, làm gì có nhà tầng nào mọc lên. Cánh cổng cũ nát đang mở toang, tôi bước đi mà sao thấy nặng nề đến vậy. Hình như có người ở nhà, lắng tai qua cánh cửa tôi nghe thấy tiếng nói nhỏ nhẹ:
- Thỉnh thoảng anh sang đây nhé, em nhớ anh lắm.
- Sang ít thôi, nhiều quá khu phố họ dị nghị, với lại chồng em biết được thì chết.
Video đang HOT
- Ôi dào anh cứ lo bò trắng răng, em nghe đâu anh ta đang ốm thập tử nhất sinh bên đất người đấy, có mò được về nhà thì cũng là ma rồi.
Nghe lời vợ nói tôi ức quá không nhịn nổi liền đẩy cánh cửa ra bước vào, thấy tôi xuất hiện, hai con người ăn vụng ăn trộm đó vơ vội quần áo khoác vào người:
- Tôi thật không ngờ đi làm cực khổ là vậy để cho vợ ở nhà hú hí với trai, bây giờ tôi mới biết con người thực của cô đấy.
Nhìn vẻ mặt vênh váo của thằng kia như thể đang ở thế thắng khiến tôi không nhịn được liền xông vào đánh tới tấp vào mặt hắn. Vợ tôi nhảy vào can ngăn thậm chí cô ấy còn ra sức cắn tay tôi để cho hắn chạy thoát. Đến lúc chỉ còn hai vợ chồng tôi bắt đầu tra khảo vợ:
- Bao nhiêu tiền của tôi làm ra đâu rồi, đưa đây cho tôi.
- Thì em trả nợ và ăn tiêu hết rồi.
- Cô nói cái gì, hai tỉ đồng chứ ít à mà cô ăn tiêu kiểu gì? Nhà hai tầng của tôi đâu mà bây giờ chỉ là ngôi nhà rách rưới này?
- Em… em.
Sự im lặng của cô ta khiến tôi tức điên người lên, vội chạy đi lục tung đồ để tìm kiếm tiền xem còn vớt vát được đồng nào không. Càng tìm tôi càng thất vọng khi nhìn những tủ quần áo giầy dép của vợ với những hàng hiệu đắt tiền. Dường như tôi đã lờ mờ hiểu được tiền của mình đã được vợ chiếm dụng cho bản thân mà cô ta không hề biết tiết kiệm, tích cóp cho gia đình. Đang buồn bực không biết phải giải quyết thế nào với cô vợ đã ngoại tình rồi lại còn phung phí công sức của chồng thì có mấy tên côn đồ ở đâu xuất hiện:
- Hôm nay cô phải trả hết tiền cho tôi nếu không cuốn sổ đỏ này sẽ thuộc về chủ nhân của tôi.
Tôi hốt hoảng chạy ra xem sự thể:
- Các anh là ai mà đến đây làm loạn vậy.
- Cô ta vay 500 triệu đồng của ông chủ tôi, đã nhiều lần cô ta hứa trả vậy mà chỉ toàn là lời nói với nước bọt thôi, hôm nay mà không trả chúng tôi sẽ san phẳng nhà để bán đất.
Nghe đến đây tôi khụy chân xuống không đứng vững nổi nữa và hét lên:
- Cô cút ra khỏi nhà tôi ngay, cô có phải là vợ là mẹ nữa không mà phá hoại chính ngôi nhà che mưa che nắng của mình vậy, cô cần tiền để làm gì mà nhiều vậy, tiền của tôi mang về chưa đủ đắp vào thân cô hay sao mà còn vay nặng lãi nữa.
Sau thỏa thuận bất thành với mấy tên côn đồ, vợ chồng tôi đành dọn ra ngoài để ở. Trong lúc khó khăn nhất thì cô ta đã để mặc bố con tôi mà trốn theo tình nhân, trong người tôi không còn một xu dính túi đành phải về quê bấu víu lấy bố mẹ đẻ. Nghĩ đến công sức vất vả cực khổ của mình suốt mấy năm bên xứ người bỏ ra đổ xuống sông xuống biển mà lòng tôi đau quặn cay đắng khiến những giọt nước mắt cứ chảy ra không kìm được.
Theo Iblog
Tấm danh thiếp cũ và giọt nước mắt muộn màng của cụ ông
Trong cuộc đời, chúng ta sẽ gặp rất nhiều người, nhưng luôn có một người khiến chúng ta tươi cười rạng rỡ và đau đớn vô cùng.
Câu chuyện về một người đàn ông già khắc khổ cầm mảnh giấy đã nhòe gần hết những con số nguệch ngoạc chạy khắp nhà ga để nhờ 1 cuộc điện thoại khiến nhiều người không ngừng suy ngẫm về cái gọi là duyên phận, là gặp gỡ định mệnh và lựa chọn của con người.
Trong nhà chờ đông đúc của chuyến tàu ở Cát Lâm, Trung Quốc, ông cụ Tô ôm chiếc túi vải cũ chạy hết nơi này đến nơi khác để nhờ 1 cuộc gọi cho một người bạn cũ. Phải 5 lần 7 lượt thì mới có 1 người trẻ cho cụ Tô gọi nhờ. Vài phút sau, cô bé cho cụ Tô mượn điện thoại bỗng lặng người khi thấy giọt nước mắt lăn trên gò má cụ. Ông cụ bật khóc như một đứa trẻ rồi ngồi sụp xuống giữa ga chờ khi con tàu chuẩn bị lăn bánh.
Sau những phút bối rối, cô gái trẻ lặng im nghe ông cụ dốc hết nỗi lòng về câu chuyện xảy ra từ nhiều năm trước. Câu chuyện về người phụ nữ từng là tuổi thanh xuân của người đàn ông đang run đôi vai gầy, người phụ nữ không phải là vợ ông nhưng lại là người duy nhất luôn khiến ông cười rạng rỡ và đau đớn vô cùng.
Vốn sinh ra từ một vùng quê nghèo khó, người đàn ông họ Tô phải đi làm thuê để kiếm thu nhập cho gia đình. Bởi vậy, thời trai trẻ, chàng trai tên Tô Vĩ cũng vùi chôn tình cảm của mình với người con gái cùng làng tên là Tuệ Lâm. Cô gái trẻ biết được nỗi lòng chàng trai, bản thân cũng cảm nắng chàng nhưng phận làm con gái sống dưới nếp lề lối ngày xưa vốn không nghĩ đến chuyện chủ động trong tình cảm nên cứ âm thầm chờ đợi nửa kia ngỏ lời. Cô và anh, cả 2 đều chọn cách im lặng với mỗi nỗi trăn trở riêng trong lòng mình.
Cho đến 1 ngày, Tuệ Lâm biết mình phải cùng gia đình chuyển đến Tân Cương ở miền Tây Nam Trung Quốc, cách biệt quê nhà hàng ngàn dặm, cặp đôi trẻ này mới dám thổ lộ tình cảm của mình dành cho nửa kia. Họ vội vàng, cuống quýt bởi thời gian bên nhau không còn nhiều, họ yêu nhau thực sự, từng kỷ niệm, từng giây phút bên nhau vờ như không nhưng kỳ thực đều rất đáng nhớ. Và rồi họ phải chia tay nhau trong nỗi niềm tiếc nuối không nguôi, giá như họ nói với nhau sớm hơn, liệu có phải mọi thứ đã khác. Giờ kẻ Bắc, người Nam, chia xa ngàn dặm, đến gặp nhau cũng khó nói gì đến bên nhau trọn đời.
Thời gian trôi đi, dù vẫn dành cả ký ức cho nhau, vẫn không ngừng hoài niệm về nhau nhưng cả 2 đều bị cuốn theo dòng xoáy của cuộc đời, ai cũng có gia đình riêng, có mái ấm riêng, và chỉ xem nhau là người cũ.
Hãy đi gặp người bạn muốn gặp đi, n hân lúc ánh mặt trời dìu dịu, nhân lúc gió lay nhẹ nhàng, nhân lúc người ấy vẫn còn ở đó, nhân lúc bạn chưa già
Cho đến 1 ngày người đàn ông tên Tô Vĩ tình cờ gặp lại "người cũ" tại Bắc Kinh, họ chỉ kịp hỏi thăm nhau về sức khỏe, uống với nhau 1 chén trà rồi lại phải tạm biệt. Không phải họ không có thời gian, cũng không phải họ không còn tình cảm. Những gì họ nghĩ về nhau, dành cho nhau vẫn vẹn nguyên như lúc ban đầu. Khoảnh khắc gặp lại, cả vùng trời của tuổi trẻ, của mối tình đầu như ùa về sống dậy trong cả 2. Thế nhưng họ đều biết, cả 2 đều có cuộc sống riêng, ai cũng đã trưởng thành, không nên làm phiền cuộc sống của nhau.
Dù vậy, người phụ nữ tên Tuệ Lâm vẫn để lại 1 mẩu giấy ghi số điện thoại của cô, mong rằng Tô Vĩ có thể liên lạc với mình để trò chuyện như 2 người bạn tâm giao. Bởi cô vẫn tin rằng, mình đã một lần vụt mất tuổi trẻ, nhưng bây giờ mình vẫn chưa già, mình chỉ muốn gặp người mình muốn gặp, nói chuyện với người mình thích khi còn có thể. Về phần ông Tô, thời gian sau đó gia đình ông rơi vào hoàn cảnh khốn đốn với món nợ của đứa con trai lớn gây ra vì cờ bạc, rượu chè nên dù đã lớn tuổi nhưng gánh nặng vẫn oằn trên đôi vai ông. Gánh nặng cơm, áo, gạo tiền khiến ông không nghĩ đến việc liên lạc lại với người phụ nữ Tuệ Lâm nữa.
Vậy là ước mong gặp được người mình thích của bà Lâm cũng bị vùi dập theo thời gian, đến nỗi khi cả 2 già đi, bà vẫn chỉ biết ngóng trông trong vô vọng bởi không có 1 mối liên hệ nào để bà có thể gặp ông. Còn ông Lâm, thi thoảng lại bất chợt suy nghĩ về bà, cái thi thoảng đó, lạnh lùng đến độ tóc cả 2 đã ngả màu bạc trắng theo màu thời gian.
Trong tình yêu, mọi sự non nớt đều đẹp nhất, niềm tiếc nuối cuối cùng sẽ để lại ấn tượng sâu sắc nhất
Thời gian gần đây, ông mơ nhiều về Tuệ Lâm, trong cơn mơ ông thấy bà Lâm chơi vơi cố níu tay mình, nhiều đêm ông còn mơ lại cảnh chia ly thời trẻ của 2 người. Ông bắt đầu nghĩ đến việc liên lạc lại với người phụ nữ ấy, ông nghĩ rồi, dù gì cũng đã chín chắn, đã trải qua nhiều biến cố của cuộc đời, bây giờ, gặp gỡ nhau nói vài câu chuyện như 1 người bạn tâm giao có lẽ lựa chọn tốt nhất để bù đắp cho tình cảm của chính bản thân mình.
Nhưng ông không thể ngờ rằng, khi ông quyết định đi tìm lại tuổi thanh xuân của mình thì cũng là lúc bà Lâm đã gần đất, xa trời. Nghe giọng ông trong cuộc gọi đến với số lạ, ở đầu giây bên kia bà đã không giấu nổi nước mắt. Giọt nước mắt của một người bạn già, một thời tuổi trẻ, cũng là giọt nước mắt của người phụ nữ lấy chồng xa xứ với bao nỗi nhớ nhung, tủi cực.
Bao năm qua, bà vẫn giữ hình bóng ông - người khiến bà một lòng thương nhớ, một lòng tin yêu. Bà chỉ mong ước sau cuộc gặp gỡ của 2 người, ông sẽ liên lạc với bà để có thể làm bạn với ông, để thi thoảng hàn huyên, chia sẻ dù chỉ qua điện thoại nhưng mãi đến hôm nay, khi bà nằm trên giường bệnh thì mới nhận được cuộc gọi, mới được nghe giọng ông. Bà quyết tâm không đổi số điện thoại để nhận được cuộc này. Sau nhiều biến cố, số điện thoại là thứ duy nhất bà quyết giữ nguyên đến cùng, thử hỏi mấy ai một lòng ngóng trông, một lòng hi vọng như thế.
Sau bao nhiêu hờn trách, bao nhiêu tiếc nuối, chỉ 1 câu xin lỗi của ông, bà đã ấm lòng. Người ta bảo "đủ xa sẽ cũ, đủ lạ sẽ quên" nhưng có lẽ tình cảm bền đẹp trong 2 con người đó dẫu có bao lâu, bao xa vẫn vẹn nguyên như phút ban đầu. Bởi lẽ, "mọi sự non nớt đều là đẹp nhất, niềm tiếc nuối cuối cùng đều để lại ấn tượng sâu sắc nhất", vì 2 người vẫn chưa dứt duyên, dứt tình, dứt lòng thương nhớ nên tình cảm vẫn khiến họ day dứt không nguôi.
Hóa ra tận cùng của hạnh phúc đôi khi lại là nước mắt!
Cuộc gọi đó, là cuộc gọi đầu tiên và cũng là cuối cùng mà 2 người có với nhau khiến ông Tô nuối tiếc, ngậm ngùi. Còn ở bên kia, bà Lâm nhắm mắt, khóe mắt lăn ra 1 giọt nước, còn bờ môi mỉm cười hạnh phúc. Với bà Lâm, đến phút cuối đời được nghe giọng ông đã là một điều tuyệt vời, là cái kết viên mãn mà có nằm mơ bà cũng không dám nghĩ đến.
Hóa ra, tận cùng của hạnh phúc đôi khi lại là nước mắt! Còn người ở lại vẫn dằn vặt đau khổ, ông nghĩ lại khoảnh khắc từ biệt ngày thanh xuân, rồi lúc chia ly sau lần hiếm hoi gặp lại, và phút giây hiện tại khi bà Lâm rời xa cõi đời ...cả 3 lần đều khiến ông đau đớn vô cùng. Cũng bởi ông không nói ra tình cảm của mình, cũng bởi những bộn bề, những ngược xuôi trong cuộc sống trở thành lý do biện minh cho việc chia ly. Ngày mà bà Lâm rời đi, có lẽ bầu trời vẫn xanh, nhưng xanh màu xanh rất khác, không còn là màu xanh của sự hi vọng nữa mà trở thành cô đơn, thành mênh mang nỗi nhớ khôn nguôi của một người ở lại nhớ về một người từng thương.
Bởi chúng ta nợ nhau một tuổi trẻ, nên sau này, nhớ nhau mãi không quên!
Tình yêu, đến cuối cùng vẫn phải là đi bên cạnh nhau, là mang đến cảm giác nhớ nhung, hạnh phúc cho nhau. Cuôc đơi giông như nhưng đương thăng, nêu co duyên thi trên đương đơi ta đươc găp nhau, đươc yêu nhau va đươc ghi lai nhưng dâu ân trong cuôc đơi nhau. Nếu không con đường đó đi qua cuộc đời, giao nhau va rôi lai đi vê hai hương xa mai, ngay môt cach xa. Để rồi khi xa nhau rôi, nhiều người mơi thây họ con nơ nhau cả một tuổi trẻ. Thế nên mới có những người ôm hoài một mối tình si, dù có đến với người sau nhưng lòng không ngừng nhung nhớ, hoài niệm.
Bởi vậy, nếu yêu nhau chân thành, hãy trân trọng những phút giây ở bên nhau, để nếu lỡ mai này có phải rời xa nhau thì vẫn có thể mỉm cười hạnh phúc bước tiếp con đường không còn nửa kia mà không hối tiếc điều gì về nhau!
Hải Linh/ Theo Thethaovaxahoi.vn
Không tình yêu người ta phiền lòng một chút, còn khi yêu lại thêm rất nhiều phiền lòng Vậy đấy, người ta hạnh phúc vì tình yêu, nhưng đau khổ tột cùng cũng chính bởi vì tình yêu mà ra. Nếu một ngày nào đó, bạn nhận ra những dòng tin nhắn thưa dần, những cuộc gọi không còn đến liên tiếp. Nếu một ngày nào đó, bạn nhận ra bạn không còn là người đầu tiên người nghĩ đến sau...











Tiêu điểm
Tin đang nóng
Tin mới nhất

Đau đớn vì người yêu không cưới còn muốn 'cướp' con

Thuê y tá chăm bố chồng nằm viện, tôi bị em chồng mắng: "Đồ bất hiếu"

Xem phim "Sex Education" cùng con trai, một câu thoại khiến tôi rớm nước mắt, ôm chầm lấy con: Kỳ tích sẽ đến nếu người cha biết làm điều này

Chồng tôi cho em gái ngôi nhà trị giá 3 tỷ, tôi mừng rỡ báo tin, câu trả lời của em ấy khiến 2 vợ chồng sốc đến ngã quỵ

Cô giúp việc thường xuyên khoe quà, hoa trên trang cá nhân, vô tình thấy bức ảnh chụp tay người tặng mà tôi chết điếng: Họp gia đình gấp

Chưa nghỉ lễ mẹ chồng đã xua tôi về ngoại để đi du lịch cùng với con dâu cũ

Được chú ruột của chồng di chúc cho thừa kế tất cả tài sản, vợ chồng tôi lo lắng hoảng sợ khi con trai chú trở về

3 lần lấy chồng hụt, mẹ tôi vẫn tự tin tuyên bố với hàng xóm: "Con gái tôi đâu có kém ai, tại cái duyên trốn hơi kỹ thôi"

Sếp mời dự đám cưới quý tử, mừng 2 triệu có ít không?

Tôi mắc bệnh nhưng không dám nói với ai, mẹ chồng thấy bụng con dâu ngày càng to liền đi phao tin khắp nơi là tôi "cắm sừng" con trai bà

Chia tài sản, con nào cũng nhao nhao đòi quyền thừa kế, buộc tôi phải tìm luật sư để lập bản di chúc đặc biệt: Đọc xong, không con nào dám ý kiến!

Lên chăm con gái ở cữ nhưng lại được con rể chăm ngược, mẹ vợ vội bỏ về quê vì thấy bực bội
Có thể bạn quan tâm

Cặp đôi Hoa hậu - hot boy không một bức ảnh chung nhưng ai cũng biết đang hẹn hò
Sao việt
08:33:26 30/04/2025
SUV hybrid Omoda ra mắt thị trường gần Việt Nam, "ăn" chưa đến 5 lít/100km
Ôtô
08:33:25 30/04/2025
Bàn thờ có 3 thứ này Chặn Cửa Tài Lộc: Càng giữ lại càng nghèo khổ, vứt ngay còn kịp
Trắc nghiệm
08:25:14 30/04/2025
iPhone 17 sắp được sản xuất hàng loạt
Đồ 2-tek
08:23:06 30/04/2025
Sóng 5G có gây hại sức khỏe?
Sức khỏe
08:10:14 30/04/2025
1 ông lớn công khai "chọc điên" BLACKPINK?
Nhạc quốc tế
08:06:25 30/04/2025
Thêm lựa chọn sử dụng Internet vệ tinh từ đối thủ của SpaceX
Thế giới số
07:57:10 30/04/2025
Tạm giữ người đàn ông tát cô giáo tới tấp, đẩy ra đứng dưới mưa
Pháp luật
07:45:57 30/04/2025
Mở túi đồ của hội đi camp "concert quốc gia" qua đêm: Bất ngờ với những thứ bên trong
Netizen
07:43:21 30/04/2025
Chia sẻ xúc động của giọng nữ cao đầu tiên hát 'Đất nước trọn niềm vui'
Nhạc việt
07:36:42 30/04/2025