Chồng ngoại tình với bạn thân vì vợ ‘cung phụng’ thái quá
Chúng tôi yêu nhau cách đây 3 năm, khi tôi 24 tuổi còn anh lại vừa bước sang tuổi tứ tuần. Đó là một khoảng cách xa đủ để bất kỳ bà mẹ nào cũng xót xa con gái. Chúng tôi không được gia đình ủng hộ.
Đời sống hôn nhân hai năm đầu tiên rất hạnh phúc. Tôi nghỉ việc công ty, chuyển sang đi dạy, dành thời gian chăm sóc gia đình. Tôi lo cho anh từng chút một, từ cái áo, lịch hẹn khách hàng, đến bữa nhậu ở nhà. Bạn bè nói tôi đừng nên cung phụng chồng như thế, dễ sinh hư. Nhưng tôi luôn thấy đó là niềm vui lớn nhất của mình.
Rồi sóng gió ập đến. À không, thực ra là nó đến âm ỉ trong căn nhà này, đến từ lúc nào đó mà tôi chẳng hay biết. Anh ngoại tình với… bạn thân của tôi… Nỗi đau lớn chẳng phải là vì bị chồng phụ bạc, mà là bị chính người mình tin tưởng nhất phá vỡ hạnh phúc gia đình. Tôi gần như suy sụp hoàn toàn trong thời gian đó.
Tôi loay hoay tìm lý do: tôi không làm việc nhiều, không xao nhãng gia đình, không bạn bè ngày đêm… Thức khuya hơn để dọn nhà, dậy sớm hơn để chuẩn bị quần áo cho chồng. Tôi tuyệt đối là tuýp người chỉ biết có gia đình, vậy tại sao anh lại chọn người con gái kia, bạn thân của tôi? Phải rồi, hẳn vì cô ấy xinh đẹp. Cô ấy luôn là người biết cách chăm sóc vẻ ngoài của mình nên luôn luôn tươi trẻ. Mà đàn ông thì ai chả thích gái đẹp? Tôi đã tự dằn vặt mình như thế.
Suôt nhiêu đêm, tôi không thê ngu. Cư nhăm măt, nhưng hinh anh cua hai ngươi ho lai xuât hiên. Im lặng và tha thứ, chờ đợi anh quay về? Hay làm ầm lên một lần và kết thúc mọi thứ để giải thoát cho cả ba?
Tôi đã nghi đên viêc ly hôn vì dù sao chúng tôi cũng chưa có con, không phải là quá ràng buộc. Nhưng ràng buộc vì… tôi biết mình còn yêu anh. Tôi hiểu mìn cần có cách giải quyết thay vì nằm khóc một mình mỗi đêm hai vợ chồng nằm bên nhau. Nhưng càng nghi, tôi cang bê tăc. Gần như tôi đã rơi vào trạng thái trầm cảm.
Video đang HOT
Tôi không dám nói với ai cả. Bạn bè? Họ cũng là bạn của cô gái kia. Gia đình? Mặt mũi nào mà kể lể nữa. Với mẹ thì càng không, bà sẽ đau lòng lắm. Tôi chỉ dám nói đôi điều bâng quơ với mấy cô sinh viên nhỏ của mình. Nghĩ rằng sự non nớt của tụi nó sẽ giúp tôi thấy mọi thứ còn màu hồng.
Nhưng tôi nhầm. Bọn trẻ giờ hiểu nhiều quá. Tôi chỉ cần nói đôi ba câu, tụi nó đã hỏi dò lại tất cả những cảm giác mà tôi đang phải trải qua. Tôi òa khóc ngay trước 4 cô sinh viên của mình vì tìm được người để giãi bày. Những uất ức mấy tháng qua đột ngột vỡ ra thành nước mắt, tôi tạm quên mất mình là một giảng viên.
Bọn trẻ kiên nhẫn nghe tôi kể, nghe tôi hỏi, nghe tôi than thở. Một hồi sau, chúng nó khuyên tôi phải thay đổi, phải biết chăm sóc cho bản thân hơn, đừng chỉ lo cho gia đình. Tôi thấy ngờ ngợ, vợ vì chồng không phải là tốt lắm sao? Nhưng trong thời điểm đó, tôi gần như không có ai bên cạnh để dựa dẫm, nên tôi theo chúng.
Chúng tôi đi mua sắm. Chưa bao giờ tôi mua nhiều thứ cho mình như vậy, mua cả những thứ áo váy xưa giờ chưa từng mặc. Hóa ra mình có chồng rồi mình vẫn có thể xinh như thế! Rồi chúng tôi đi ăn ở hàng quán các nơi, lần đầu tiên, tôi gọi điện cho chồng và bảo anh ấy tự lo bữa tối.
Chúng tôi mặc đẹp, đi chơi phố đêm và cùng nhau làm vài dự án nhỏ. Mấy cô sinh viên còn mua cho tôi một lọ thuốc vitamin nào đó có tên Complebiol. Lúc đầu tôi nghĩ đó là loại đặc trị gì đó cho căn bệnh “suy sụp tinh thần”. Nhưng sau mới biết đó là thuốc lấy lại cân bằng dưỡng chất trong cơ thể, đồng thời giúp giữ vẻ ngoài trở nên tươi tắn hơn. Qua mấy tháng kinh hoàng vừa rồi, tôi mất ngủ, bỏ bữa đến mức da sạm đi, tóc rụng nhiều, dễ bị mệt mỏi đột ngột nên giờ tụi nó muốn tôi uống Vitamin để bổ sung.
Và… chồng tôi nghi ngờ tôi ngoại tình. Nhưng không tìm được bằng chứng, anh chuyển sang dò xét mọi việc làm của tôi. Suốt cả tuần, thay vì đi chơi với “ai đó”, anh ở nhà. Nghe tôi than chán, anh lại chở tôi đi dạo, cà phê cà pháo như hồi còn yêu nhau. Tôi bỗng nhận ra cũng lâu rồi, từ hồi trở thành vợ, tôi đã tước đi quyền được anh chiều chuộng. Có hôm vô tình gặp mấy anh bạn, họ khen tôi dạo này xinh hơn, chồng tôi xem ra tự hào lắm. Có vẻ mấy cô sinh viên của tôi “mát tay” quá. Không những quần áo mà tới thuốc thang cũng biết phải dùng loại gì cho bệnh gì.
Tôi không biết giờ chồng tôi đã dứt hẳn với cô bạn tôi chưa. Tôi cũng không có ý định hỏi dò thêm điều gì. Bơi tôi biêt moi thư xuât phat tư đâu va lam thê nao đê cai thiên tinh hinh. Ai cung co nhưng sai pham: tôi bo quên chinh minh để anh lang quên gia đinh. Vây nên chung tôi đêu cân thơi gian đê tha thư va tư sưa đôi. Người ta nói: “Nếu muốn đi nhanh, hãy đi một mình. Còn nếu muốn đi xa, hãy đi cùng nhau”. Tôi biết tôi muốn cho người đàn ông tôi đã chọn thêm một cơ hội để chúng tôi lại có thể “đi xa” cùng nhau.
Theo Người đưa tin
Tôi ước chẳng thà bạn gái không còn trong trắng...
Yêu một cô gái trinh nguyên trở thành nỗi khốn khổ với tôi. Lúc nào tôi cũng trong trạng thái phải cung phụng một "nữ thần".
Tôi thừa nhận, ở thời đại hiện tại, việc một cô gái ngoài 25 tuổi còn giữ được trinh tiết thực sự đáng trân trọng. Xã hội ngày càng thoáng hơn về vấn đề tình yêu, tình dục. Tôi không chê bai những cô gái đã sống hết mình vì tình yêu, nhưng quả thật, khi biết bạn gái còn trinh nguyên, tôi có phần tự hào hơn đôi chút.
Nhưng đến giờ, sau 3 năm yêu nhau, cái niềm tự hào ấy trong tôi đã chết từ lâu mà thay vào đó là nỗi khổ tâm và sự mệt mỏi khi yêu một trinh nữ. Dường như sự giữ gìn của cô ấy không phải vì bản tính như vậy mà là một kế sách để khống chế và lên mặt với bạn trai.
Ngay từ khi bắt đầu yêu, cô ấy đã nói thẳng vấn đề này. Tôi hoàn toàn đồng ý. Nếu cô ấy muốn giữ điều đó cho ngày cưới, tôi tôn trọng. Là đàn ông, ai cũng có nhu cầu nhưng tôi không đớn hèn đến độ ép buộc bạn gái làm cái điều mà cô ấy không thoải mái.
Tôi không chê bai những cô gái đã sống hết mình vì tình yêu, nhưng quả thật, khi biết bạn gái còn trinh nguyên, tôi có phần tự hào hơn đôi chút. (Ảnh minh họa)
Và rồi... những tháng này sau đó tôi mới được nếm trải cái giá của việc yêu một cô gái còn trinh nguyên nó mệt mỏi đến thế nào. Cô ấy thường bắt tôi phải cung phụng, đòi hỏi đủ đường, mỗi lần tôi nhắc nhở thì bạn gái lại vênh mặt: "Anh còn muốn gì nữa? Thời đại này, yêu được phải gái còn trinh là điều tốt lắm rồi. Bạn bè em chúng nó yêu 5, 7 thằng, chẳng còn gì nữa, thế mà còn được chiều chuộng. Huống chi lấy em, anh được là người đầu tiên. Cái đó chẳng phải bao người đàn ông không có được sao . Vậy mà anh còn ca thán".
Tôi không phải người keo kiệt hay không chịu nuông chiều bạn gái, nhưng tôi cảm thấy đòi hỏi của cô ấy là quá quắt. Nhiều hôm đi làm về mệt, muốn nghỉ ngơi môt chút cô ấy cũng không cho. Cô ấy đã muốn là nhất nhất phải làm theo. Chưa kể, tôi đi làm cũng chỉ thu nhập tương đối khá, trong khi cái mà cô ấy thích toàn hàng hiệu, đồ đắt tiền khiến tôi chạy dài không kịp.
Nhìn cảnh bạn bè có người yêu, được bạn gái thông cảm, động viên trong cuộc sống, còn tôi cứ còng lưng phục vụ "cô người yêu thánh nữ" tôi lại thấy chán nản. Chẳng thà yêu một cô nàng có quá khứ nhưng gắn bó và đồng hành cùng mình còn hơn trở thành nô lệ cho cái gọi là "trinh tiết" ấy.
Đó là chưa kể đến những lần cô ấy làm tôi bẽ mặt. Đi chơi chung nhóm bạn, đồng nghiệp, mọi người đang vui vẻ là cô ấy lại thêm vào những câu khiến người ta tự ái. Khi thì cô ấy chê bai loại con gái chưa yêu đã lên giường, lúc thì cô ấy chẹp miệng thương hại mấy gã đàn ông "ăn của thừa". Bạn bè tôi, rất nhiều người yêu và cưới những người bạn gái "có quá khứ", lời cô ấy nói chẳng khác nào dội gáo nước lạnh vào mặt họ.
Lâu dần, bạn bè tôi ngại đi chơi cùng tôi. Họ nói sợ không xứng tầm đi chơi với "trinh nữ" nhà tôi. Tôi đã góp ý nhiều lần nhưng bạn gái tôi không chịu thay đổi. Tôi thực sự cảm thấy xấu hổ vì yêu một cô gái "khác người" như thế.
Nói ra điều này nhiều người nghĩ tôi gàn dở, nhưng thực sự tôi ước giá mà cô ấy cứ có quá khứ, cứ trao đi sự trinh tiết cho một gã nào trước tôi thì tình yêu này có lẽ còn nhẹ nhàng, tôi còn đỡ bị hành bởi sự cao ngạo và cho rằng mình có giá của cô ấy. Ngày cưới của chúng tôi cũng sắp cận kề, nghĩ đến cuộc sống vợ chồng sau này, cả đời bị vợ đem cái "giá" ra lên mặt, tôi thật không biết mình có chịu nổi hay không.
Theo Khám phá
Thưa chồng, tôi nuôi anh bằng tiền cung phụng của sếp! Tôi cần anh của ngày xưa cũ...hững ngày mới yêu. Nhưng có lẽ xa vời lắm... Nên dĩ nhiên tôi phải cần một người đàn ông khác bao bọc tôi. Anh bất tài vô dụng. Hồi mới cưới nhau ý chí phấn đấu ngùn ngụt của anh, sự quan tâm, ân cần của anh theo năm tháng đã tan thành mây khói. Anh...